Theo Đuổi Lại Tình Yêu

Chương 17: Giấc mộng không có thật

Lúc tan làm trở về đến nhà mình, Cố Dĩ Hiên mới tranh thủ lúc không có người sử dụng nhà tắm bèn nhanh chóng tận dụng. Cả một ngày làm việc khiến cho cô cảm thấy đặc biệt mệt mỏi. Gắng gượng được đến lúc về nhà tắm rửa xong xuôi thì đã mệt mỏi đến nỗi lúc nằm xuống giường một cái đã thϊếp đi lúc nào không hay…

Trong căn phòng ánh đèn ngủ lờ mờ khiến Cố Dĩ Hiên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông kia. Cô cố gắng mở mắt nhưng làm sao cũng không thể mở ra hết mức được, cô thấy mình đang nằm yên trên chiếc giường ngủ rộng lớn, bên cạnh là một người đàn ông đang chăm chú nhìn ngắm cô.

Anh ta vươn một tay ra lướt nhẹ trên làn da mềm mịn của cô. Lúc này Cố Dĩ Hiên đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, váy ngủ hai dây chiều dài váy chỉ cao trên đầu gối một chút. Váy ngủ hơi mỏng nên dường như có thể lờ mờ thấy rõ được nội y bên trong cô đang mặc.

Cố Dĩ Hiên thấy người đàn ông tiến gần lại về phía mình hơn, ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay vẫn chưa hề rời khỏi cơ thể của Cố Dĩ Hiên. Lúc này hình dáng khuôn mặt của anh ta dần dần hiện ra rõ hơn, chính là Tống Giang Thần!.

Ban đầu Tống Giang Thần còn đang sờ soạng hai bắp chân của cô, sau đó mới tiến dần lên trên sờ vào hai đùi của Cố Dĩ Hiên, từ khe hở giữa hai chân cô, anh thò tay vào bên trong váy, nhẹ nhàng xoa xát hai bên trong đùi của Cố Dĩ Hiên.

Cố Dĩ Hiên lúc này cảm thấy rất nhột nhưng vẫn đang nằm yên bất động trên giường, lúc này hơi thở nam tính mạnh mẽ của người đàn ông cứ vờn quanh chóp mũi cô, khiến cho cô cảm thấy mình dường như không còn tỉnh táo nữa.

Sau khi sờ soạng hai bên đùi xong, người đàn ông lúc này mới kéo làn váy của cô lên trên cao, kéo qua cả bụng, để lộ ra hoàn toàn hình dạng qυầи ɭóŧ của Cố Dĩ Hiên đang mặc.

Tuy nhiên Tống Giang Thần cũng không có vội vàng cởi ra qυầи ɭóŧ của Cố Dĩ Hiên, anh chậm rãi ma sát bên ngoài khu vực tam giác của cô, sờ ấn lên cái viên đậu nhỏ mẫn cảm của cô. Cố Dĩ Hiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khẽ rùng mình giật bắn một chút.

Tống Giang Thần cũng không có buông tha cho cô, liên tiếp ấn vào viên đậu nhỏ qua lớp vải vóc, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc ma sát lên xuống, một lát sau đã khiến cho phía dưới của cô chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ.

Cố Dĩ Hiên chỉ đành để mặc người đàn ông tùy ý mà càn rỡ trên người mình, cô cảm thấy dường như mình bị mất hết sức lực, không làm ra được hành động gì để đáp lại sự trêu chọc đó của Tống Giang Thần.

Ma sát chỗ giữa hai chân cô một lúc khá lâu, Tống Giang Thần mới đỡ cô ngồi dậy, vạt áo lỏng lẻo bởi vì vậy mà trượt quai áo một bên. Tống Giang Thần sau khi đỡ Cố Dĩ Hiên ngồi dậy thì để cho cô tựa lưng ở phía trước ngực mình. Hai tay anh vòng ra phía trước sờ soạng rồi túm lấy hai bầu ngực của Cố Dĩ Hiên.

Qua lớp áo ngủ, Tống Giang Thần ra sức xoa bóp nắn chúng thành đủ loại hình dạng khác nhau, Cố Dĩ Hiên cả người dựa vào Tống Giang Thần phía sau, cô khẽ ngửa cổ lên mà rên hừ hừ. Bây giờ phía dưới của cô đã đủ ướt nên bàn tay của Tống Giang Thần đều đang bận rộn tập trung vào phía trên.

Tống Giang Thần khẽ cúi thấp đầu xuống, hôn lên một bên đầu vai của Cố Dĩ Hiên, sau đó dịch chuyển dần dần lên phía trên cổ, rồi lướt qua vành tai của Cố Dĩ Hiên. Anh đưa đầu lưỡi ra liếʍ láp vành tai xinh đẹp của cô rồi ngậm mυ'ŧ chúng, chậm rãi liếʍ láp giống như đang thưởng thức một món mĩ vị thượng hạng. Cái tay lúc này đột nhiên bóp mạnh bầu ngực của Cố Dĩ Hiên một cái, khiến cho Cố Dĩ Hiên kêu lên: "Ưm… A… A… Nhẹ tay thôi… Ưʍ..."

Nghe giọng rêи ɾỉ của Cố Dĩ Hiên, Tống Giang Thần không những không nhẹ tay đi, mà thậm chí còn ra sức xoa nắn nó mạnh hơn, môi anh không ngừng hôn lên vùng vai của Cố Dĩ Hiên, tập trung tập kích lại một vùng. Hàm răng khẽ cắn một bên dây áo ngủ còn lại của cô, kéo tụt nó xuống khỏi vai. Đầu lưỡi của Tống Giang Thần như có như không mà lướt nhẹ trên da thịt cô. Một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cô nổi lên đừng đợt tê dại.

Hai tay Tống Giang Thần lúc này mới lôi kéo áo ngủ của Cố Dĩ Hiên xuống hoàn toàn, cũng cởi phăng áo ngủ của cô ra, bàn tay trực tiếp dán lên da thịt non mịn của hai bầu ngực.

Hai ngón trỏ của tay anh đè ấn lên hai đỉnh ngực của Cố Dĩ Hiên, động tác giống như đánh đàn mà khảy nhẹ chúng nhiều lần, khiến cho Cố Dĩ Hiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi ngực bắt đầu cảm thấy căng ra, hai đỉnh nhọn trước ngực bây giờ đã nhô cao, Tống Giang Thần lại là càng thêm nhiệt tình mà "gảy" chúng.

Cố Dĩ Hiên vặn vẹo thân mình, da thịt cô lúc này đang dán lên da thịt trần trụi của Tống Giang Thần, Tống Giang Thần lúc này không mặc bất cứ thứ gì trên người, gậy thịt nhô ra đυ.ng vào lớp vải váy ngủ của Cố Dĩ Hiên.

Tống Giang Thần xoa bóp bầu ngực của cô đủ rồi thì mới cởi ra hoàn toàn váy ngủ của cô. Lúc này tay phải của anh thò vào giữa hai chân của cô, tìm kiếm được vị trí chính xác của huyệt nhỏ thì mới cho một ngón tay vào trong.

Ngón tay của Tống Giang Thần tiến vào từng chút một, ban đầu còn là một ngón, lát sau thì đã biến thành hai ngón. Đảo lộng, khuấy động bên trong hành lang chật hẹp của cô, rồi sau đó ra sức chọc vào rút ra liên tiếp.

Cố Dĩ Hiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phía dưới co rút khiến cho cô cong cả hai chân lên. Sau khi đã chọc vào rút ra được mấy chục cái thì Tống Giang Thần mới rút hai ngón tay ra, anh xoay người Cố Dĩ Hiên lại, để cho cô ngồi đối diện với mình.

Sau đó Tống Giang Thần mới cầm gậy thịt của mình nhét vào trong huyệt đạo của Cố Dĩ Hiên. Hai tay anh ấn lấy mông của cô, kéo mạnh một cái khiến cho gậy thịt hoàn toàn chui hết vào bên trong huyệt nhỏ.

"Ưm… A… A… Ưm… Từ từ… Nhẹ nhàng thôi… Lớn quá… Hức..!"

Bởi vì gậy thịt quá mức thô to, cho nên Cố Dĩ Hiên cảm thấy có chút không thích ứng được, hơn nữa cũng bởi vì Tống Giang Thần đâm vào quá nhanh nên khiến cho cô chưa kịp chuẩn bị gì.

Tống Giang Thần chính là rất thích làʍ t̠ìиɦ một cách mạnh bạo đi? Cứ mỗi khi cô còn đang mải mê man đắm chìm trong những mơn trớn tê dại do anh mang lại thì anh lại là đột ngột dùng cách thức trực tiếp mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên người cô. Chợt đâm mạnh, chợt bóp mạnh… Còn có cả cắn nữa!

Tống Giang Thần hôn lên cần cổ trắng nõn xinh đẹp của cô nhưng cũng không quên để lên đó những dấu hôn bởi vết cắи ʍút̼ do anh tạo ra. Cố Dĩ Hiên nào chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, ưỡn cong người lên muốn cho kɧoáı ©ảʍ được chịu đi một chút. Thế nhưng càng là thấy cô khó lòng chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ do mình mang lại, Tống Giang Thần lại càng thêm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, động tác cũng thêm nhiệt tình hơn, dùng sức hơn!