Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực

Chương 7

Công thức này đã giá 100 triệu, sau khi cô mở một quán ăn, thật sự có thể kiếm được 100 triệu tệ thật sao?

Trình Nguyên Hoa lòng đầy hoài nghi.

Cô nhẫn nại xem thực đơn trong hệ thống, ở phía trước đều là những món ăn phổ biến, tổng cộng có 10 trang, giá cả đều theo thứ tự mà tăng dần lên, trong đó món Trứng luộc nước trà là rẻ nhất.

Cô lật sang mặt sau, bắt đầu xuất hiện món Phật nhảy tường và hàng loạt món ăn phức tạp khác, giá cả đương nhiên cũng phi thường đắt.

Lật đến trang cuối cùng, tim Trình Nguyên Hoa nhảy dựng lên.

Trang cuối cùng tất cả đều là canh, xem đến tên của món ăn liền khiến người khác hít thở không thông.

Canh Dưỡng sinh, canh Dưỡng nhan trắng da, canh Tăng cường sức khỏe, canh Kéo dài tuổi thọ.

Những cái tên này nhìn thực giống lừa đảo, nhưng lại xuất ra từ hệ thống, việc hệ thống trực tiếp trói định vào trong đầu cô, cũng xem như quá kỳ diệu rồi, lại nhìn tới những cái tên này thực ra cũng có thể hiểu được.

Nguyên Hoa xoa xoa tay, cô rất muốn làm thử những món này.

Đáng tiếc chính là mua không nổi a.

Khi cô còn đang suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng đã tới nơi, mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được ga tàu điện ngầm gần thôn nhất, có thể thấy vị trí thôn Thang Hoè chỗ bọn họ khá là hẻo lánh. Tuy rằng có đường lớn nhưng trong thôn không có cảnh đẹp gì đặc sắc, chỉ có vô số ông bà cụ nông dân, ngay cả đi dã ngoại cũng không ai muốn tới địa phương xa xôi này cả.

Ông ngoại xuống xe, lập tức thuần thục chuẩn bị bày hàng, lúc này mới hơn 6 giờ sáng ngoài đường còn chưa có nhiều người lắm. Nhưng một số người buôn bán nhỏ đã lục tục kéo tới. Chỉ là bánh bao thôi đã có hai nhà bán, nhưng nhà kia còn có sữa đậu nành, so với nhà cô có nhiều đồ hơn.

Trình Nguyên Hoa giúp đỡ bày hàng, chính mình đứng thu tiền bằng quét mã QR, tiếp đó cùng ông ngoại đứng một bên nói chuyện.

Kỳ thật ông ngoại cô đã thật lâu không còn bán hàng vào sáng sớm nữa, sau khi gả con gái mình là mẹ cô cho cha cô, đã sớm cùng bà ngoại hai người sống hạnh phúc với nhau, bởi vì dù cho cha cô có thể kế thừa quán ăn nhà họ Trình hay không, thì chỉ cần dựa vào tay nghề nấu ăn thôi cũng không sợ không thể sống được.

Bởi vì tuổi hai ông bà cụ cũng đã lớn, lại thêm cha cô mãnh liệt yêu cầu nên đã hơn một năm nay không có bày bán nữa rồi.

Nhưng hôm qua thấy cháu gái trở lại, phòng ở cũng bán rồi, hai vợ chồng già liền lo lắng Trình Nguyên Hoa về sau làm sao sống, suốt đêm ủ bột, lại dậy thật sớm bắt đầu hấp bánh bao.

“Nguyên Hoa, cháu có muốn ăn chút gì không?” Ông ngoại cô cười híp mắt, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn rất từ ái.

Ông cụ đã già rồi, sắc mặt vàng như nến, hiển nhiên một năm qua đã vì việc con gái cùng con rể mất đi mà bị đả kích rất lớn, vừa gầy gò vừa khắc khổ, thoạt nhìn so với tuổi thực tế già hơn không ít, khi cười rộ lên nếp nhăn đầy hai khoé mắt, tràn đầy từ ái.

Trình Nguyên Hoa mặt đầy vui vẻ: “Cháu ăn no rồi, còn chưa có đói, ông ngoại ăn chút nhé?”

“Ông cũng không đói.” Dương Lâm cười nói.

Hai người trước khi ra cửa đều ăn qua bánh bao cùng cháo.

Dương Lâm nắm thật chặt l*иg hấp phía trên có đậy một lớp khăn, tầm mắt vẩn đυ.c nhìn về phía người đi đường.

Trình Nguyên Hoa đứng ở bên cạnh, một bên chăm sóc ông ngoại, một bên tự hỏi.