Trong thành phố tấc đất là tấc vàng nhưng ở nơi đây so ra chênh lệch rất lớn, đất không đáng bao nhiêu tiền, phần lớn đều là nhà tự xây lên, khi xe taxi chở hai người tới nhà, trời đã muốn sập tối.
Ông ngoại Dương Lâm của cô đang nấu cơm, nghe thấy động tĩnh thân hình tuy hơi khòm xuống nhưng bước chân lại vô cùng nhanh.
“Nguyên Hoa!”
“Ông ngoại!” Trình Nguyên Hoa bước lên vài bước ôm lấy ông.
Đôi mắt ông ngoại đỏ hoe, mắt ông cụ không được tốt lắm, tuy mắt nhìn không rõ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cháu gái ngoan của mình.
“Đi, đi nhanh lên! Nhanh vào nhà ăn cơm! Ông ngoại làm món sườn xào chua ngọt cháu thích nhất đấy!” Giọng nói ông ngoại run rẩy, nhanh chóng nắm tay Trình Nguyên Hoa kéo vào.
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô thực ra không thích ăn sườn xào chua ngọt, đó là sở thích khi còn nhỏ thôi, nhưng ông ngoại vẫn nhớ rõ, mỗi lần cô tới đều làm sườn xào chua ngọt, cô cũng không làm phật ý tốt của ông bà.
Cả ba người vào nhà, sau khi bưng đồ ăn lên liền tươi cười ăn cơm.
Cha mẹ cô đã mất một năm rồi, bi thương cũng đã phai nhạt rất nhiều, hiếm khi có cháu gái bên cạnh nên hai ông bà đều rất vui vẻ.
Bôn ba suốt một ngày, thân thể Trình Nguyên Hoa vẫn chưa khỏe hẳn, ăn cơm tối xong liền đi ngủ.
Hai ông bà cũng đi ngủ, họ vẫn luôn luôn đi ngủ rất sớm.
…
Người trẻ tuổi thường rất ít khi dậy sớm, nhưng ngày hôm qua cô ngủ sớm, buổi sáng lại nghe thấy tiếng động bên ngoài nên rất nhanh đã tỉnh giấc.
Quả nhiên, ông bà ngoại đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tới ga tàu bán đồ ăn sáng.
Đã lâu rồi họ không còn làm công việc này, nhưng nghĩ lại, chắc chắn là bởi vì muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn cho cô.
“Ai u, Nguyên Hoa sao lại dậy rồi? Có phải ông bà già này làm ồn tới cháu không? Chúng ta cũng sắp đi rồi, cháu mau ngủ thêm một chút đi, bây giờ còn chưa tới bốn giờ đâu.” Vẻ mặt ông bà ngoại đều kinh ngạc, thúc giục cô mau trở về giường ngủ tiếp.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, nhanh tay đến giúp nâng một l*иg bánh bao hấp: “Cháu giúp…”
Mới nói một nửa, cô bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên quái dị.
Bởi vì…
Cô vừa rồi nghe thấy ở trong đầu mình có một giọng nói kỳ lạ vang lên!
[Đinh - Hệ thống Trù Thần đang tiến hành trói định!]
[Đinh - Hệ thống Trù Thần trói định thành công!]
[Đinh - Nhiệm vụ tối thượng của Hệ thống Trù Thần: Đưa ký chủ trở thành Quốc Bảo được cả thế giới công nhận!]
Trình Nguyên Hoa: Cái quỷ gì vậy???
…
Trên mặt của Trình Nguyên Hoa hiện lên vẻ khó tin.
Hệ thống Trù Thần?
Đây là cái quái gì vậy?
“Nguyên Hoa? Cháu làm sao vậy?!” Ông bà ngoại thấy cô cứng ngắc đứng yên một chỗ nhất thời sốt ruột.
Trình Nguyên Hoa cố gắng nở một nụ cười, bất chấp cái hệ thống gì kia, quay sang trấn an hai ông bà: “Không có chuyện gì đâu ạ, do cháu ngửi được mùi bánh bao ấy mà, bánh ông bà ngoại làm thật sự rất thơm!”
Hai người già nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẻ mặt ông ngoại cũng thoải mái lên rất nhiều, chân mày nhíu chặt lại đã dần buông ra, âu yếm nhìn cô: “Nếu cháu đói bụng thì ăn tạm trước một ít đi, ăn xong thì nhanh đi ngủ thêm.”
“Cháu ngủ đủ rồi, hôm nay muốn cùng ông ngoại đi bán bánh bao sáng, như vậy bà ngoại có thể ở lại nhà nghỉ ngơi.” Trình Nguyên Hoa cười nói.
Hai ông bà tự nhiên không muốn cháu gái mình mới sáng sớm đã phải vất vả đi theo, nhưng không có biện pháp, bọn họ không thể cự tuyệt lời cầu xin của cháu gái.
Cuối cùng, bà ngoại ở nhà nghỉ ngơi, còn cô theo ông ngoại đi bán đồ ăn sáng.