“Ân,”
Nói tới làm một cái thuế ruộng, Chung Xương Văn tài trí thông minh vậy là đủ rồi, bất quá muốn trổ hết tài năng, chỉ có tài kinh thương còn chưa đủ.
Nhìn đến hắn, tự nhiên mà vậy liền nghĩ tới cái nữ tử kia không giống người thường, khắp nơi thế cục còn khó nắm giữ, Mâu Cận liền nhàn hạ. Giơ tay để ở giữa mày, không chút để ý nói: “Nàng như thế nào?”
Chung Xương Văn nghe vậy ánh mắt chợt lóe, không dám vọng ngôn phỏng đoán tâm tư của hắn, nhưng cuối cùng là mang theo ý tứ che chở: “Kiều kiều nữ tử rốt cuộc là bị thương lại bị chấn kinh, mặt có hoảng sợ, không quá an ổn. Mới vừa rồi vẫn luôn truy vấn ta liệu còn phát sinh việc giống đêm qua hay không, nói là chịu không nổi nếu lại một hồi phát sinh nữa.”
“Vài vị Cận đại nhân đã đến, an toàn của ngài liền lại không có vấn đề. Nơi này rốt cuộc đơn sơ, có nữ tử e là sẽ có trói buộc, không bằng ta lại tìm cho ngài một chỗ an toàn an tĩnh, càng thoả đáng hơn?”
Thử nói xong, không khó nháy mắt liền trùng xuống, nháy mắt cảm giác được một cổ hàn ý đâm thẳng đáy lòng. Hắn không dám ngẩng đầu, hơi thấp thỏm cúi đầu nghe kỳ, nhưng giữa trán lại tràn ra mồ hôi lạnh, cổ họng cũng phát khẩn.
Mâu Cận đã buông cánh tay, ánh mắt ạnh băng đốt người liếc hắn, khóe môi hơi câu: “Chung tiên sinh, không cần làm sự việc dư thừa, càng đừng nói chuyện dư thừa. Đúng mực hai chữ, ghi nhớ.”
“...... Là, Vương gia, là thuộc hạ vượt phận.”
Chung Xương Văn không có nhiều đãi ngộ, cơm trưa cũng chưa dùng liền vội vàng xuống núi, chỉ nói là có đại hắc ở bên người nàng, hắn cũng yên tâm chút.
Hắc Bối là đại lang khuyển to lớn, hai năm trước nàng ôm về nuôi khi nó chỉ là con chó con không to quá hai bàn tay người, hiện giờ chỉ cần đứng lên là uy phong lẫm lẫm khí thế bức người, đã sắp cao nữa người, ngày thường nàng ở một mình giữa sườn núi, cũng là có Hắc Bối bồi mới không sợ.
Đã nhiều ngày Hắc Bối bị lão bà đưa đi nên không ở đây, cũng mới tránh thoát một chuyến nguy hiểm . Chính mình chạy về tới trước tiên liền vây quanh nàng hưng phấn gâu gâu kêu to, thân mật một hồi lâu mới phe phẩy cái đuôi đi tuần tra lãnh địa. Mũi chó linh động liền một cái phát hiện phía trước địa phương có vết máu thẳng kêu to, theo sau mới phe phẩy cái đuôi hướng người nọ nơi tiểu lâu gâu gâu sủa.
Kỷ Dư Đồng trấn an một hồi lâu mới làm nó bình tĩnh lại, lại làm nó nhớ kỹ trong nhà nhiều ra thêm một người xa lại tới ở nhờ, đỡ phải cùng người ta nổi lên xung đột. Nàng tuy rằng không biết vị họ Cận này đến cùng có thân phận gì, nhưng tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là con nhà giàu có.
Chung Xương Văn nói là bạn tốt, nhưng theo nàng quan sát, hai người ở chung rõ ràng là quan hệ cấp trên cấp dưới, Chung gia ở Nam Châu cũng là nhà đại phú số một số hai, thân là đại công tử đời kế tiếp gia chủ, Chung Xương Văn ẩn ẩn đều khép nép dưới tay,đủ có thể đoán người này thân phận không tầm thường.
Tuy nói hắn hiện giờ ở nơi này dưỡng bệnh, nhưng bọn họ cũng không cái giao tình gì, Hắc Bối thì người ở bên ngoài cũng chỉ xem là một con chó thôi, nếu thật là tùy thời điểm nó không chú ý va chạm, muốn một cái mạng chó, lại có thể nề hà?
Có người chuẩn bị đồ ăn, Kỷ Dư Đồng cũng không cần lại đi lại phiền toái, thanh niên mặt lạnh đem cơm để ở trong viện sau liền ẩn thân, rất có phong phạm đại hiệp tới vô ảnh đi vô tung.
Trấn an đại hắc đang nghe lệnh nằm ở cách đó không xa đối chính mình vẫy đuôi làm cái thủ thế, ánh mắt hơi đổi tùy ý nói: “Cận công tử sợ chó sao?”
Mâu Cận tất nhiên là nghe được mới vừa rồi một trận chó sủa, bị con chó to nhìn chăm chú tư vị hắn đúng là chưa bao giờ trãi nghiệm. Mắt liếc xéo thứ nằm sấp ở viện môn, miệng mở to sáng ngời có thần, mắt không chớp hung tợn hướng chính mình nhe răng, hắn đáy lòng cười lạnh, một con chó thế nhưng cũng dám hướng chính mình lộ ra địch ý?
“Bất quá một súc sinh ngươi, có gì sợ chứ.”
Kỷ Dư Đồng ngừng đũa trong tay, mặt vô biểu tình nga thành tiếng, buông chiếc đũa rồi triệu đại hắc lại đây, vỗ vỗ cái đầu mềm mại mượt mà ôn nhu nói: “Hắc Bối, vị này chính là Cận công tử, là tới trong nhà xem bệnh “Khách nhân”, muốn ở tạm mấy ngày, ngươi nhớ kỹ hắn, cũng không nên ngộ thương rồi “Khách nhân”.
Hắc Bối hưng phấn mà ngồi xổm ở bên người nàng vẫy đuôi, chờ nàng nói xong lập tức ngẩng cổ hướng đối diện với nam nhân lãnh mặt, xem như vậy thật cùng có thể nghe hiểu được tiếng người.
Mâu Cận chậm rãi nhấm nuốt đồ ăn trong miệng, sâu thẳm con ngươi nhìn nhìn sườn mặt nàng mang theo cười khẽ, híp lại hạ, lại nửa rũ xuống nhìn nó, trong lòng ám xuy: “Cẩu đồ vật.”
Đồ ăn ngon miệng, chỉ là ngồi cùng bàn là nam nhân mặt lạnh xa lạ, sức ăn không khỏi có chút giảm đi.
Kỷ Dư Đồng căn cứ lễ phép chờ hắn buông đũa, mới nhàn nhạt mở miệng: “Cận công tử có thương tích trong người, vì phòng miệng vết thương nứt toạc bất lợi với khôi phục, về sau vẫn là ở trong phòng dùng bữa đi. Hiện nay ngài đã có tùy tùng chăm sóc, dưỡng thương hay đổi dược liền làm phiền hắn, nếu ngài có gì chỗ không ổn lại đến tìm ta. Lúc trước sự tình khẩn cấp, rốt cuộc nam nữ có khác, ta cũng không thể thường xuyên tới lui phòng ngủ nam tử, tới khi miệng vết thương của ngài cần cắt chỉ, ta lại tiến đến quấy rầy.”
Sau khi nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại, hơi hơi gật đầu ý, liền mang theo Hắc Bối thẳng trở về phòng.
Thẳng đến bóng hình xinh đẹp không thấy đâu, Mâu Cận đều vẫn như cũ duy trì uống trà. Một lát sau, hắn đứng lên nhìn bàn, thế nhưng nàng chút nào đυ.ng qua chén đũa, lại nửa nghiêng người nhìn phía lầu hai bên cửa sổ lộ ra nửa thân ảnh, bỗng chốc câu môi dưới: “Nhưng thật ra kiều man.”
Thế nhưng chính mình nói đυ.ng tới con chó của nàng liền mặt lạnh, thật đúng là, một con chó thế nhưng so với chính mình một cái Vương gia còn muốn tôn quý hơn?
Hắn lại chưa từng nghĩ tới chính mình thân phận lại cùng một con chó tới tranh so là có bao nhiêu thể diện.
Lại nghĩ đến nàng vừa rồi bộ dáng cùng ngữ khí nói trắng ra muốn cùng chính mình phân rõ giới hạn, sâu thẳm đáy mắt càng thêm thâm thúy, làm người vọng chi tâm kinh.
Dư quang thấy phía dưới không người, Kỷ Dư Đồng mới khẽ hừ một tiếng, nghiêng người sờ sờ đỉnh đầu Hắc Bối lông tóc bóng loáng, hưởng thụ nheo lại mắt thở dài: “Dám nói Hắc Bối nhà chúng ta là súc sinh, ta không cùng hắn chấp nhặt, dù sao quá mấy ngàyliền rời đi nên không cần để ý tới hắn. Nhưng thật ra Hắc Bối ngươi làm chó cũng thật vất vả, chờ thêm hai ngày miệng vết thương khép lại ta liền mang ngươi xuống núi mua xương cho ngươi ăn được không a?”
Hắc Bối ngồi xổm ngồi dưới chân nàng, ngửa đầu híp mắt hưởng thụ chủ nhân âu yếm, nghe nàng nói xong cũng không biết có nghe hiểu, chỉ phe phẩy cái đuôi nhiệt tình hướng nàng ô uông!
Kỷ Dư Đồng tính toán tốt, nhưng không chịu nổi người bệnh không phối hợp.
Ngày kế sáng sớm so ngày thường tốn nhiều chút công phu, đang chuẩn bị rửa mặt, mới vừa ra khỏi cửa đã bị người chặn lại.
“Vị công tử này, ngươi có việc?”
Cận Ngũ mộc mặt rũ mắt không dám nhìn nàng, dùng ngữ khí phập phồng dao động thanh âm nói: “Cô nương thứ lỗi, ta tay chân vụng về không bằng cô nương tâm tư tỉ mỉ, y thuật tinh vi, làm công tử bị thương càng thêm nặng, nay tới thỉnh cô nương vì công tử đổi dược.”
“......”
Kỷ Dư Đồng trần mặc hai giây, cười như không cười nhìn hắn, người kia lại giống như không cảm giác được hãy còn rũ mắt, thân mình cao lớn đứng tại trong viện rất có ý tứ nếu nàng không đáp ứng liền không đi.
“Vị công tử này nói quá lời, miệng vết thương Cận công cũng không cần đặc biệt xử lý, ngươi chỉ cần xử lý sạch miệng vết thương rồi đắp dược là được, nghĩ đến dáng vẻ xuất chúng Cận công tử, người bên người cũng không đến mức liền chuyện đơn giản như thế lại làm không được không phải sao?”
Cận Ngũ vụng về không nói lại nàng, nhưng lại nhớ kỹ phân phó, cũng không nói lời nào, liền dùng chiêu đeo bám, nàng đi đến nào hắn liền theo tới đó, dùng loại phương thức không tiếng động bức nàng đi vào khuôn khổ.
Kỷ Dư Đồng cũng xác thật bị buộc đi vào khuôn khổ, trừ phi nàng vẫn luôn tránh ở phòng trong không ra, thử hỏi ai có thể chịu được một cái đại hán không nói lời nào một tấc cũng không rời đi theo phía sau.
Đó là nàng minh kỳ ám chỉ người cũng cùng tai điếc giống nhau không đau không ngứa, nàng hàm dưỡng tốt cũng không làm ra hành vi ra nhục mạ đuổi đánh, cũng càng biết hắn là bất quá nghe lệnh hành sự, liền chỉ có đem khẩu khí nuốt lại trong người.
“Khổ cực Cận công tử động quý thể, để cho ta cái đại phu vì ngươi đổi dược.”
Mâu Cận tất nhiên là nghe ra nàng trong lời nói mang theo khẩu khí, ngày thường khuôn mặt nhỏ đạm nhiên tố nhã, giờ phút này rõ ràng sinh động rất nhiều, cặp mắt kia trong sáng thủy trong không chút nào che giấu chính mình tức giận.
Nghĩ đến Cận Tam hồi báo Cận Ngũ là như thế nào đem nàng tới, tâm địa lãnh ngạnh như thiết thoáng chốc mềm nhũn, khuôn mặt tuấn tú xưa nay không lộ thanh sắc môi trên giác khẽ nhếch tràn ra điểm điểm ý cười, thế nhưng hiếm thấy cùng nàng trêu đùa: “Quý thể không dám nhận, nhưng thật ra khổ công Kỷ đại phu giúp ta thương trị, cảm nhớ trong lòng.”
Kỷ Dư Đồng trên tay động tác một dừng chút, hắn thế nhưng cũng sẽ nói giỡn? Tự tiến vào liền mang theo điểm cảm xúc chưa từng nhìn thẳng hắn, sóng mắt kinh ngạc chạm đến hắn sâu không thấy đáy, hắc mâu nhàn nhạt ý cười khi, không khỏi mím môi hừ nhẹ một tiếng.
“Đã biết ta có thương tích trong người, còn “Không ngại cực khổ” đem ta gọi tới, Cận công tử thật đúng là lời nói việc làm không đồng nhất, bội phục bội phục.”
Mâu Cận chưa bao giờ cùng người quấy quá miệng, lúc này thế nhưng giác hứng thú phi thường, dĩ vãng ở hắn xem hành vi này là ấu trĩ hiện giờ cũng rất là thú vị.
“Tùy tùng hộ chủ sốt ruột, chọc đến Kỷ đại phu trong lòng không vui, ta này liền kêu hắn hướng ngươi thỉnh tội.”
Cận Ngũ khó được một hồi cơ linh. Lập tức liền tiến lên đối nàng cúi đầu tạ lỗi: “Là ta ngu dốt chọc cô nương không vui, còn thỉnh cô nương trách phạt.”
Người này dùng biện pháp bức chính mình đi vào khuôn khổ, câu này khiểm nàng vẫn là khó nói thành lời.
“Trách phạt nhưng thật ra không cần, chỉ là vị công tử này lúc này nhìn không giống mới vừa rồi nói lời ngu dốt. Còn nữa cũng bất quá là nghe lệnh hành sự, ta tự sẽ không đối với ngươi như thế nào.”
Nhưng thật ra vị này chủ tử, Kỷ Dư Đồng không gì ý vị liếc mắt nhìn hắn, có việc tùy tùng nhận lỗi, thật đúng là cái hảo chủ tử.
“Cận công tử nói quá lời, đại ca đã đem ngươi đưa tới nơi này dưỡng thương, lại giao phó ta thay huynh ấy chăm sóc, vì ngươi đổi dược tất nhiên là việc phải làm. Như lời ngươi nói, chủ có lệnh, từ không dám không từ. Theo ta thấy, vị công tử này không chỉ có không nên phạt, còn hẳn là thưởng mới đúng.”
Này một phen kẹp thương mang ý tứ trào phúng Cận Ngũ lời nói việc làm không đồng nhất, lại ám chỉ Vương gia lấy tùy tùng là bệ đỡ, một câu đem chính và phụ hai người đều ám ám chỉ. Khả quan là Vương gia sẽ biểu tình không vui, Cận Nhất cùng Cận Tam không khỏi liếc nhau trong lòng thầm nghĩ.
Mâu Cận tất nhiên là nghe ra nàng bất mãn là đối với chính mình, chỉ là hắn lại không quá rõ ràng chính mình khi nào chọc đến nàng? Nhìn về phía nàng có chút cứng đờ cánh tay trái, trường mi hơi liễm, chẳng lẽ là tự trách mình liên lụy nàng bị thương? Cũng hoặc là cùng mình ở chung liền như thế không lắm tình nguyện?
Kỷ Dư Đồng làm lơ hắn quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo, dù sao cũng còn có mấy ngày liền có thể cắt chỉ, đến lúc đó người này liền sẽ rời đi, về sau cũng tất nhiên là sẽ không tái kiến, phiền toái nguy hiểm tự cũng sẽ cùng nhau rời xa. Tại đây nàng liền chỉ cần làm tốt trách nhiệm của một đại phu nhìn hắn sớm ngày thương thế khỏi hẳn, chớ có tái sinh sự tình.
Nhưng rốt cuộc nóng lòng thì cũng không thể mau được, chỉ biết làm từng bước mong bệnh tình khởi sắc, bèn giơ tay xem xét vết thương eo bụng hắn xem xét tình huống khôi phục, cảm giác được lòng bàn tay hạ cơ bắp nháy mắt căng chặt, nàng nhàn nhạt cong khóe khóe môi nhỏ đến không thể phát hiện “hả dạ”.
Nàng đột nhiên làm động tác, không chỉ có Mâu Cận không có phòng bị, Cận Nhất Cận Tam Cận Ngũ liền một bên nhìn nàng động tác đều bị hoảng sợ, thiếu chút nữa liền phải xông lên, cũng may Vương gia nhanh liếc mắt tới mới kịp thời ngừng. Nhưng nhìn đến Vương gia như thế cũng dung túng, ba người không khỏi đối vị Kỷ cô nương ở trong lòng Vương gia vị trí càng đề cao.
Miệng vết thương khôi phục gian nhất đau khổ khó nhịn, Mâu Cận như thế nào không đau, bất quá ở nhìn đến khóe mắt nàng phát hiện hơi hơi nheo lại độ cung khi có khi không, không biết vì sao thế nhưng mở miệng cười nói: “Chính là giải khí?”
Kỷ Dư Đồng khựng lại động tác đổi dược, ngón tay hơi hơi cuộn lại, môi hơi nháy. Trên mặt biểu tình cũng không giống khi tới ,động tác nhanh nhẹn đổi xong dược rồi sau đó liền bình tĩnh dặn dò vài câu hãy còn xoay người rời đi.
(Lần đầu edit mong các bạn nhẹ tay để mình còn có động lực, mình thích bộ này quá nên mình sẽ cố gắng đu cho hết ạ)