Nàng Dâu 49 Ngày

Chương 21

Lúc tôi chạy đến nhà lão trưởng thôn đã thấy lão ta quằn quại kêu rên, hạ thân máu me be bét, "cái kia" nằm lăn lóc dưới sàn nhà, trông buồn nôn không chịu được. Vợ con lão trưởng thôn, người thì ngất, người thì khóc lóc gào thét, khung cảnh hỗn loạn cứ như trại tị nạn chiến tranh thế giới vậy. Tôi hơi chấn kinh trong lòng một chút nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được bình tĩnh. Tôi thả ra hai cái Xích Phù nhằm chế trụ Lệ quỷ kia lại, đồng thời sử dụng Xích Khoá Hồn để khống chế. Lệ quỷ ẩn quanh đầy sát khí, cô ta nhìn lão trưởng thôn sau đó ngửa mặt ra cười lớn:

- Ngày chết của mày cũng tới rồi, ha ha...

Thấy cô ta muốn gϊếŧ lão trưởng thôn, tôi liền tung Xích Phù lên, hét lớn:

- Mây, dừng tay lại đi.

Mây quay lại nhìn tôi, tay cô ấy siết cổ lão trưởng thôn rồi xách lên giữa không trung, lão ta muốn kêu gào nhưng tuyệt nhiên không nói được một câu nào. Hai mắt của Mây đυ.c ngầu, mặt trắng bệch, ý cười thoả mãn đến rợn người. Ánh mắt kia chứa quá nhiều oán hận và sát ý, nếu cô ấy không dừng tay, vậy thì hồn phách này... coi như bỏ.

Mây nhìn tôi, thái độ có chút tức giận vì bị Xích phù chế trụ nhưng tay cô ấy vẫn siết chặt cổ lão trưởng thôn. Giọng cô ấy rất khàn, đôi môi đen xì phát ra âm thanh nghe rờn rợn hết cả người:

- Tiểu Tiên sư, thù này tôi phải báo...

Tôi biết Xích phù không chế trụ được cô ấy bao lâu, Mây bây giờ đã là Lệ quỷ, là một quỷ hồn chết khi mang thai. Đừng nói đến sức mạnh của Mây, chỉ nói riêng sức mạnh của bào thai trong bụng cô ấy cũng đủ để tiểu Tiên sư như tôi phải dè chừng. Lệ quỷ như thế này mới là đáng sợ, vừa chết đã có thể biến thành Lệ Quỷ, đủ có thể thấy được cô ấy có bao nhiêu oán hận với những con người độc ác này.

Trước tiên không đánh nhau, tôi cũng không muốn làm tổn thương quỷ hồn của cô ấy, tôi khuyên giải:

- Như thế đã đủ rồi, cô dừng tay lại đi, dù cô không muốn siêu thoát thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ?

Mây nhìn tôi, cô ấy đột nhiên cười lớn, giọng oán hận:

- Đứa bé trong bụng? Tiểu Tiên sư... tôi không cần nó... thứ dơ bẩn của thằng chó già này... tôi không cần.

Tôi quên mất đứa bé trong bụng cô ấy là của lão trưởng thôn, nghĩ nghĩ, tôi lại nói:

- Không cần nhưng nó cũng đã ở trong bụng cô, suy nghĩ kỹ lại đi Mây, tôi biết cô không hề ác độc mà...

Mây giận dữ, cô ta lại siết cổ lão trưởng thôn mạnh thêm một chút nữa làm cho mặt của lão trở nên tím tái, cô ấy vừa cười vừa nói với tôi:

- Tiểu Tiên sư, cô đừng nói nhiều, tôi biết cô là người tốt... tôi cũng không dám đυ.ng đến cô. Cô để tôi trả thù xong, tôi sẽ tự mình đưa đến trước mặt cô... Lệ quỷ như tôi không thể đầu thai được nữa... tôi biết.

Nói rồi, cô ấy như càng kiên định phải gϊếŧ chết lão trưởng thôn, biết tình hình nguy cấp, tôi lại tung ra hai cái Xích Phù, lúc này mới dùng đến Xích Khóa Hồn chế trụ cô ấy. Xích Khóa Hồn quấn quanh quỷ thể của Mây hai vòng, Mây vì bị giữ chặt không động đậy được nên mới thả lão trưởng thôn xuống đất. Lão trưởng thôn thoát chết, lão cố lê lết xuống gầm bàn, bộ dáng hèn mọn không khác gì con chuột cống tìm chỗ trốn.

Mây giận dữ nhìn tôi, hai mắt đỏ ngầu, cô ấy gầm lên:

- Tiên sư... cô làm như vậy để làm gì? Thằng chó đó là đồ súc sinh, chẳng lẽ cô dung túng cho bọn súc sinh?

Tôi giữ chặt Xích Khoá Hồn, kiên định nói:

- Tất nhiên là không nhưng tôi cũng không thể để cho cô gϊếŧ lão ta được, đã có quá nhiều người chết, chuyện ở đây đã kinh động đến dưới Địa Phủ... không có tôi thì cô cũng bị xử lý. Tội tình gì cô phải liều mạng như vậy?

- Không liều mạng thì thế nào, tôi còn đường quay trở lại à? Tôi còn sao?

Tâm tính của quỷ không được tốt cho lắm, chưa kể là Lệ quỷ đang bị oán khí che lấp, cô ta vùng vẫy chống đối, Xích Khóa Hồn cùng với Xích phù gần như không chịu nổi cơn thịnh nộ của cô ta.

Tam thiếu đứng bên cạnh tôi nãy giờ, không biết anh nghĩ gì, lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi và Mây. Trên tay anh không có linh phù cũng không có pháp khí, trên người lại không có linh khí của Tiên sư. Anh cứ thế bước ra, hai tay đút vào túi quần, dáng dấp cao lớn uy nghiêm. Anh chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng làm cho người ta cảm thấy hồi hộp yếu thế.

Anh nhìn Mây một lát, sau đó nghiêm giọng nói:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Mây, cô không gϊếŧ bà Huệ, chứng tỏ cô còn có được chút nhân tính trong người. Tôi biết cô hận bà ta nhưng cô lại yêu con trai bà ấy sâu đậm. Cô sợ cô gϊếŧ bà Huệ rồi thì anh Đại sẽ hận cô, thế nên cô vẫn nhân từ giữ lại cho bà ta chút hơi thở cuối cùng chờ con trai mình trở về. Cô như thế, là không xứng đáng với danh xưng Lệ quỷ... Lệ quỷ sẽ không làm giống cô. Nếu đã không phải Lệ quỷ, vậy thì gϊếŧ người nữa để làm gì, chừa cho mình một con đường lui đi... kiếp sau có duyên sẽ được gặp lại người cô yêu.

Mây ngẩn ra, cô ấy nhìn Tam thiếu không chớp mắt. Tôi bị Tam thiếu chắn ngang nên cũng không nhìn rõ được biểu cảm của anh ấy lúc nói ra những lời này. Chỉ là, tôi cảm thấy Tam thiếu rất khác lạ, lời nói cũng vô cùng khác lạ...

Mây lúc này đã không còn chống cự nữa, cô ấy yên tĩnh đến lạ thường, ánh mắt có phần hoảng loạn, cô ấy hỏi Tam thiếu:

- Anh... là ai?

Tam thiếu vẫn hiên ngang như cũ, anh nhàn nhạt trả lời:

- Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn tốt cho cô, khi sống đã khổ, coi như là trả hết nghiệp trần gian... nên đi đầu thai... kiếp sau cô sẽ được sống thoải mái.

- Nhưng tôi... tôi đã gϊếŧ người... tôi làm gì còn cơ hội đầu thai?

Tam thiếu lắc đầu, anh trả lời:

- Địa Phủ cũng có mắt nhìn, chuyện cô làm ngày hôm nay đã kinh động tới họ, dù cô muốn hay không muốn thì trước sau gì quan sai của Địa Phủ cũng sẽ đến bắt cô. Thay vì để bị bắt, cô nên tự thú, Diêm Vương nhân từ sẽ suy xét đến hoàn cảnh của cô. Hơn nữa, anh Đại chắc cũng đoán được mọi chuyện... cô không phản bội anh ấy.

Nghe Tam thiếu nhắc đến anh Đại, đôi mắt đỏ rực của Mây thoáng nhạt đi, sát khí xung quanh đã yếu đi hẳn, lúc này chỉ còn lại sự lo lắng tột cùng:

- Anh nói anh Đại... có thể hiểu cho tôi?

Tôi lúc này mới lên tiếng:

- Tại sao lại không hiểu cho cô, cô không làm chuyện gì có lỗi hết, nếu anh ta vẫn không hiểu, vậy cô cũng không cần cố chấp với loại đàn ông như vậy. Mây, chết không phải là hết, kiếp sau vẫn còn rất dài... đừng tự hủy hoại mình như vậy.

Mây khóc, nước mắt lăn dài nhưng không rơi xuống đất, những giọt nước mắt kia giống như là hư không vậy, vừa có lại vừa không có.

- Tôi... có thể nào gặp lại anh Đại lần cuối không?

Tôi định trả lời là được nhưng Tam thiếu lại không đồng ý:

- Tốt nhất là không nên.

- Tại sao?

Tam thiếu giải thích:

- Cô chết đi liền biến thành Lệ quỷ, thế nhưng cô vốn dĩ không hợp với hai chữ Lệ quỷ này, thực lực cô không cao, vẫn còn nhân tính của con người. Tôi cho cô gặp lại người cô yêu, sự ích kỷ trong cô sẽ trỗi dậy, lúc đó cô sẽ sinh ra cảm giác khao khát được ở lại. Nhưng cô cũng biết, người và quỷ là không thể cùng nhau được... trời đất không dung được cho chuyện này. Đối với cô và cả anh Đại, gặp lại nhau chỉ thêm đau khổ mà thôi. Cứ để anh ấy giữ lại những ký ức đẹp về cô mà sống tiếp, nếu có duyên hai người rồi sẽ gặp lại nhau... ở một kiếp khác. Sẽ không khổ đâu, sẽ không oan nghiệt, sẽ không chia ly như thế này.

Tôi đột nhiên lại ngẩn ra...

Mây khóc rất nhiều, oán khí cùng sát khí đã tiêu tán đi hơn nửa. Cô ấy khóc được một lúc lâu, lại ngẩn mặt lên hỏi:

- Nhưng bọn khốn này... bọn khốn này hãm hại cuộc đời của tôi...

Tam thiếu trấn an:

- Cô nên tin vào Trời, tin vào Đất, tin vào nhân quả nghiệp báo. Bọn chúng hãm hại cô, ắt sẽ có người trừng trị, dù có người biết hay là không biết, bọn chúng khi chết chắc chắn sẽ bị trừng trị khích đáng để trả lại sự công bằng cho cô. Những thứ sân si ác độc của loài người không thể nào qua mắt Địa Phủ được. Nhưng trái lại, nếu cô gϊếŧ quá nhiều người, làm rối loạn trật tự âm dương, đảo lộn sổ sinh tử... đó là tội lớn.

Mây gần như hiểu ra tất cả, cô ấy ngừng khóc, ánh mắt lúc này nhìn về phía tôi và Tam thiếu, cảm kích nói:

- Cảm ơn hai người.

Tôi vốn dĩ vẫn còn sững sờ, bây giờ nghe cô ấy nói vậy, tôi cười cười, nói lời khách sáo:

- À không có gì, không có gì.

Mọi thứ diễn ra rất êm xui, đột nhiên ở hướng cuối thôn lại phát ra tiếng gào thét của hai người đàn ông. Tôi nhíu mày nhìn về Mây, Mây lúc này như chợt nhớ ra gì đó, cô ấy nói:

- Hai tên kia... tôi đã nhờ một ác quỷ...

Tôi hiểu ra vấn đề, liền nói với Tam thiếu:

- Tam thiếu, anh đi giải quyết hai tên kia được không? Lấy theo Huyết phù của em, không cần làm gì hết... em sẽ đến ngay... chỉ cần giữ lại mạng cho hai tên kia là được rồi.

Tam thiếu lúc này mới nhìn về phía tôi, anh gật đầu, lại có chút lo lắng, hỏi:

- Em ở đây một mình được phải không?

Tôi gật gật:

- Được, em sẽ mời quỷ sai lên giải quyết chuyện của Mây... dễ mà.

Nghe tôi nói như vậy, anh cũng tương đối yên tâm, sau khi cầm lấy hai cái Huyết Phù, anh liền chạy nhanh về hướng nhà của hai tên kia. Tôi ở lại đây sẽ giải quyết nốt chuyện của Mây, tôi dùng kiếm đồng gọi quỷ sai lên, sau đó trình bày sự việc, chờ quỷ sai trở về thông báo, cuối cùng Địa Phủ cũng chấp nhận đưa Mây về xét tội. Quỷ sai mở cửa Quỷ Môn quan, sau đó áp giải Mây đi cùng. Trước khi đi, Mây vẫn khóc, lại nói vọng thật to mấy chữ "Đừng chờ em, phải sống tốt"... sau đó biến mất cùng quỷ sai, vĩnh viễn không thể quay trở lại nữa.

Tôi thở dài một hơi, lại phát hiện dưới gốc cây bên ngoài cổng, có một người đàn ông đang khóc. Tiếng khóc nấc nghẹn khiến cõi lòng tôi chua xót, anh Đại và Mây... đúng là có duyên nhưng vô phận.

Mọi chuyện ở đây đã xong, tôi liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà hai tên kia. Mặc dù đã nắm chắc là Tam thiếu sẽ không có vấn đề gì nhưng trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng không yên, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc tôi chạy đến khúc cua, lại vô tình nhìn thấy một quỷ thể thoáng qua. Tôi thầm than một tiếng trong lòng, mẹ kiếp... quỷ ở đâu ra mà nhiều khϊếp vậy?

Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì đây chắc chắc là một Lệ quỷ, không phải là ác quỷ hay là quỷ mới. Tôi khựng bước chân lại, cẩn thận nhìn trước ngó sau, nếu tôi sơ sẩy, rất có khả năng sẽ bị đánh lén. Thực lực của tôi không cao, để Lệ quỷ đánh úp thì tôi không đủ thực lực để chống đỡ. Cẩn thận một chút, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

Tôi không dùng Xích Khoá Hồn mà chuyển sang dùng Kiếm Đồng, Kiếm Đồng này mà đánh ở cự ly gần phải gọi là đỉnh. Một tay cầm chắc Kiếm Đồng, tay còn lại thủ sẵn Xích phù. Ban nãy đưa cho Tam thiếu hai cái Huyết phù, bây giờ tôi chỉ còn một cái, phải giữ cẩn thận, tình hình nguy hiểm lắm mới dùng đến.

Quỷ thể kia lại thoáng qua một cái nữa, lúc này tôi tinh mắt hơn nên có thể nhận ra đó là nữ quỷ. Nữ quỷ chạy về hướng một ngôi nhà gần đó, tôi lúc này không còn lựa chọn nào khác là phải đi thử vào trong xem thế nào. Cũng may là quỷ nữ quanh quẩn ở đây, chứ nếu là quanh quẩn ở chỗ của Tam thiếu, hậu quả tôi không thể tưởng tượng nổi. Tôi là một Tiên sư, không cần biết là có nhận tiền hay không nhận tiền, nếu phát hiện có quỷ ở gần, tôi không thể đứng im đứng nhìn bọn chúng muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ. Tiên sư khác người bình thường ở chỗ đó, trời ban cho năng lực, dù muốn hay là không muốn, bọn tôi cũng phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề, giữ cho dương gian được yên bình, không bị ma quỷ quấy phá. Tất cả Tiên sư đều giống như tôi, đây không gọi là ngu ngốc mà gọi là trách nhiệm. Huống hồ chi đây lại là một Lệ quỷ, Lệ quỷ một khi xuất hiện thì chắc chắn vùng đất đó sẽ không có bình yên.

Tôi đi thật chậm đến gần căn nhà kia, lệ khí càng lúc càng nồng đậm. Căn nhà kia tắt đèn tối om, rõ ràng là có sinh khí của con người nhưng lại không thấy người trong nhà bắt đèn như những nhà khác. Có điểm khả nghi, sợ là những người bên trong đã bị uy hϊếp hoặc là gặp chuyện gì đó không may xảy ra rồi. Tôi mở nhè nhẹ cánh cổng, vừa định nhấc chân bước vào thì ầm một tiếng, bờ tường nổ tung, cả người tôi văng về sau, lưng chưa kịp chạm đất đã bị một luồng lực đen ngòm kéo đi mất. Lúc văng ra tôi còn rất tỉnh táo, chẳng hiểu sao lúc này như bị đánh thuốc mê, toàn thân mềm nhũn, hai mắt nặng trĩu từ từ khép lại. Bên tai đột nhiên nghe được giọng nói của ai đó, tiếng hét vang vọng khắp cả một thôn cổ đìu hiu.

- Tiểu Bình... em đâu rồi... Tiểu Bình!

...................................

Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình nằm dưới đất lạnh lẽo, xung quanh bốn bề là đá... à không... đây hình như là một hang động.

Quái? Hang động ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là ở gần núi?

Tôi chống tay ngồi dậy, bật tinh thần cảnh giác cao nhất có thể, vừa đứng dậy chưa được bao lâu, trước mắt tôi lại đột nhiên xuất hiện một thân ảnh. Thân ảnh này không phải là người, mà là quỷ, một quỷ nữ rất đẹp, đẹp đến mức làm cho tôi cả kinh không nói nên lời.

Ai có thể giải thích cho tôi biết được không, quỷ nữ trước mặt tôi lúc này... có phải là... là... Lý Tú Uyên không vậy hả?

Mẹ kiếp, lại trò gì nữa đây? Một người một quỷ có gương mặt giống hệt nhau? Biếи ŧɦái cũng vừa vừa thôi chứ, biếи ŧɦái kiểu này ai mà chịu cho nổi?!