Tù Lung

Chương 16: Em biết

Chương 16:

Giải quyết dứt khoát, Cố Phàm gửi báo cáo điều tra cho cha mẹ của Triệu Tư Nhiên. Triệu Tư Nhiên năm nay 31 tuổi, nhiều năm như vậy, cha mẹ anh ta không thể không biết gì về đời sống tình cảm của anh ta, có lẽ anh ta chỉ giấu giếm với bà nội của anh ta, bất luận từ phương diện nào, đều rất ghê tởm. khiến người già lo lắng về cuộc hôn nhân của hắn ta và Omega đang trong tình trạng lo lắng.

Năm phút sau, điện thoại cá nhân của Cố Phàm đổ chuông, khi nhìn thấy mẹ của Triệu Tư Nhiên, anh không chút do dự cúp máy, sau đó chặn máy.

Trong thời gian Cố An quản lý đã tiếp nhận một dự án mới, Cố Phàm bận làm quen với nó nên không có thời gian nghe bà ngụy biện.

Buổi chiều có cuộc họp báo cáo tiến độ dự án mới, sau bữa trưa, trước khi vào phòng nghỉ, Cố Phàm nói với Tiểu Tĩnh: “Nếu mẹ của Triệu Tư Nhiên đến, chỉ cần nói tôi không có ở đây.” Thư ký gật đầu, không biết tại sao.

Chỉ là vị khách không mời mà đến, khi tỉnh lại mới biết Cố An đã ở đây. Hương gỗ long não tiến vào mũi, đầu óc mơ màng chậm rãi tỉnh lại, Cố Phàm trở mình, khàn giọng nói: "Ba giờ chiều tôi có cuộc họp."

Không ai trả lời, chỉ là một thân ảnh áp sát, rộng rãi ấm áp, Cố Phàm chậm rãi đi vào. Chiếc chăn mỏng lập tức được vén lên, hơi ấm tích tụ được hơi lạnh từ máy điều hòa thổi vào, tan thành nhiệt độ dễ chịu, đôi mắt ngái ngủ khẽ mở, Cố Phàm không khỏi bật cười, "Em..."

"Mới có hai giờ, em ngủ với anh một lát."

Cố Phàm vươn vai, " Cà vạt của em chặn anh rồi." Sau lưng truyền đến tiếng vải cọ xát, giây tiếp theo, chiếc cà vạt màu lam lỏng lẻo bị ném đến trước mặt Cố Phàm. Anh không thể ngủ được, nhưng anh có thể tiêu hóa được cơn buồn ngủ còn sót lại, hai người họ nói chuyện một lúc. Mang theo buồn ngủ giọng nói mềm mại, Cố Phàm nhắm mắt lại và nói: “Anh và Triệu Tư Nhiên sẽ hủy bỏ hôn ước.” Khuỷu tay chạm vào ngực Cố An, “Em có vui không?”

Cố An vòng tay qua eo anh, "Em biết, em rất vui."

"Em biết?" Cố Phàm quay người đối diện với hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Cố An luôn thẳng thắn trước mặt anh, "Sau khi anh cùng hắn ta ra nước ngoài, em đã phái người đi kiểm tra, rất đơn giản. Em thậm chí còn có được thông tin chi tiết về omega của anh ta? Anh có muốn xem không?"

"Hừm." Cố Phàm nhéo mũi hắn, "Kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh? Em thực sự muốn nhìn thấy anh vui vẻ?" Cố An rõ ràng căng thẳng, Cố Phàm ghé vào tai hắn, "Mang đến, anh muốn xem đó omega đó như thế nào."

"Anh à." Cố An ôm chặt lấy anh, sờ soạng tay anh. dái tai mấp máy môi, "Đừng xem, đừng xem mà." Hắn sợ Cố Phàm quan tâm omega này, có nghĩa là anh còn quan tâm Triệu Tư Nhiên.

"Sợ cái gì?" Cố Phàm nhéo eo hắn, "Em đối với anh làm chuyện xấu, anh còn chưa giải quyết với em, em thật to gan!" So sánh với Cố Phàm, Cố An đơn giản là một thanh niên đần độn, suy nghĩ đều viết hết trên mặt, Cố Phàm không khỏi lo lắng hắn sẽ bị lão già cổ đông của Cố thị lừa gạt, "Ở công ty em thường làm thế này à?"

"Không !" Cố An hôn lên vành tai anh, Cố Phàm che miệng cười, nghe hắn trầm giọng nói: "Bọn họ còn muốn lừa em, anh đợi xem, hai năm nữa, nếu em không nói rõ cho họ biết, em lo họ sẽ bị doa sợ."

"Mà lại nói, anh cũng có cổ phần ở Cố thị? Em cũng... để anh dọa em?"

"Không, không, không, khác nhau, anh sẽ chăm sóc em cả đời, em nguyện ý. “

Nắm lấy tay Cố An xem giờ, sắp đến giờ chuẩn bị rồi.

Phòng tắm trong văn phòng không lớn, lúc Cố An bước vào có vẻ chật chội, đến thở cũng phải chật vật. Trước gương đeo cà vạt, Cố An từ trong gương nhìn khuôn mặt Cố Phàm, dời ánh mắt xuống chiếc vòng trên cổ một lúc, cúi đầu rửa tay, nói: "Chúng ta đi ăn tối cùng nhau được không? Anh trai." “Ừ.” Cố Phàm xoay người chỉnh lại cà vạt, “Mấy ngày không về nhà thì sống ở đâu?”

Cố An không có lập tức trả lời, hắn cười có chút xấu xa, nghiêng đầu hôn đầu ngón tay Cố Phàm, “Ở chỗ trước kia anh ở, đồ ăn dì Vương nấu càng ngày càng hợp khẩu vị của em.”

Cố Phàm mặt nóng bừng thu ngón tay lại, mất tự nhiên lướt qua chủ đề, "Trong phòng khách có một tủ sách, nếu có hứng thú có thể đọc xem. Hay là về nhà đi, dì Lâm đã học được món ăn mới, mẹ muốn em thử xem."

Cố An vẻ mặt cay đắng, "Em ở lại đọc sách, về nhà mẹ lại lải nhải với em."

"Tùy em." Cố Phàm từ phòng tắm đi ra, gọi nội bộ nói: "Để bọn họ chuẩn bị họp ở lầu ba, bắt đầu chuẩn bị lập tức." Mặc kệ Cố An đang làm gì, anh mở máy tính lên, buổi chiều Cố Phàm chính thức bắt đầu làm việc.

Tại Cố gia, mẹ Cố vừa nói chuyện xong với Lâm Mỹ Linh, quay người nói với Cố Thành Lâm đang ăn dâu tây: “Hôn ước của Tiểu Phàm và Tư Nhiên, hủy bỏ đi.” bà không vui, mím môi đỏ mọng: “Không xin lỗi cũng không sao, đồ đạo đức giả!”

Cố Phàm trở về Trung Quốc, Cố An cũng về nước, vợ chồng tự nhiên hòa giải, Cố Thành Lâm nuốt xuống nửa miếng ô mai, kinh ngạc nói: “ Hủy bỏ?” Cố An không để tâm, vợ ông cùng ông mất bình tĩnh, mấy ngày nay ông bận hàn gắn quan hệ, chưa kịp nghĩ cách đối phó vấn đề này, vợ ông đã đưa ra câu trả lời.

"Còn gì nữa không?" Mẹ Cố bị vẻ mặt kinh ngạc của ông làm cho khó chịu, "Để cho Cố Phàm của chúng ta tiếp tục lấy Triệu Tư Nhiên? Từ giờ trở đi, hai nhà chúng ta sẽ không qua lại nữa, bao gồm cả công việc."

Ngồi xuống, bà kể cho Cố Thành Lâm tất cả những gì bà biết, bao gồm cả những điều về sau bà cử người điều tra, "Bà ta, Lâm Mỹ Linh, nghĩ rằng em không biết rằng bà ta đã dạy con trai như thế nào hay sao, hứ!" Cố Thành Lâm đưa cho bà một miếng ô mai, trấn an người vợ đang nóng giận của mình, cùng lão phu nhân có quan hệ tốt như vậy, hơn nữa chúng ta đã cùng nàng kết giao từ trước, cho nên lúc này mới hoa mắt.

"Anh nghĩ, lão phu nhân chắc là giấu diếm! Con cái đã có hai đứa, nếu như lão phu nhân biết, sẽ không có chuyện này!" “Ừ, ừ, ừ.” Vợ ông hơi nguôi, Cố Thành Lâm dỗ dành bà, mẹ Cố cũng phần lớn tiêu đi tức giận. Ông nhân cơ hội này hỏi ý vợ, bà xử lý mối quan hệ giữa hai anh em "Vậy thì Tiểu An và Tiểu Phàm thì sao?"

"Em không quan tâm, em cũng không quaen được, để hai đứa tự giải quyết với nhau”

Cố Thành Lâm có vẻ xấu hổ, "Không phải Tiểu An... đã đánh dấu sao?" Những ngày này, Cố An chỉ đơn giản là "không thể nhắc đến" trước mặt mẹ Cố. Cố Thành Lâm đã rất tức giận.

"Anh bối rối à?" Cố Thừa Lâm ngạc nhiên, lần này bà nói một cách trìu mến, còn thì thầm:

“Anh không thấy Tiểu Phàm đang chơi với Tiểu An sao?"

Cố Thành Lâm lầm bầm: "Anh không nhìn thấy."

Vợ véo ông một cái, cười, cọ vai vào cánh tay ông, "Em nói Cố An ra ngoài anh ra, giả heo ăn thịt hổ, anh không phải là giỏi nhất thủ đoạn này sao?"

"Anh. . . " Cố Thừa Lâm lắp bắp một chút, "Anh từ khi nào biết chiêu này?"

"Anh giả bộ cái gì, nếu như em lúc đó không thích anh, thì chiêu này của anh liền hiệu quả chắc, sớm anh đã bị đá đi rồi." Mẹ Cố đút cho ông một quả dâu tây, "Tiểu An thông minh hơn anh nhiều."