Tù Lung

Chương 8: Hương thơm của hoa hay pheromone của anh

Chương 08:

Đây là nhà riêng Cố An mua, Tiểu Du bước xuống xe tò mò nhìn xung quanh căn nhà ba tầng có sân vườn trước sau .Quay lại trong cửa xe, cúi xuống bấm còi.

"Cậu, cậu đang làm gì vậy!" Cố An vội vàng đi xuống, từ xa bắt đầu hô to, "Ở đây không được bấm còi." Tiểu Du quay đầu nhìn hắn, chiếc áo choàng tắm buộc vội, mái tóc đen ngắn ướt sũng, có một vài vết cắn sáng màu ở một bên cổ, thật kỳ quặc.

"Này, thứ đồ cậu cần." Đem thuốc ức chế ném vào trong ngực Cố An, Tiểu Du tặc lưỡi hai lần.

Cố An vội vàng bắt lấy, nhướng mày nhìn cậu ta, "Tôi cho cậu căn nhà thương mại ở khu thương mại trên đường vành đai hai, cảm ơn cậu!" Tiểu Du cười, "Ha ha, omega này trong lòng cậu rất có quan trọng nha."

"Ai cần cậu quản!" Cố An phản bác cậu ta, "Ngậm miệng." Hắn quay về với Cố Phàm, khóe miệng mang theo nụ cười, hắn nghĩ về sau nói cho anh trai, anh sẽ lạnh nhạt nhìn cậu ta!

Dì Vương đang làm tròn bổn phận của một người làm nên làm gì nên nghe theo, thấy Cố An đang định xách đồ lên lầu, dì nhỏ giọng hỏi: " Ngài muốn ăn gì? Tôi đang nấu, muốn ăn lúc nào cũng được."

Cố An nhắc nhở, lúc này mới nhận ra là anh trai từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì nhiều, sau khi suy nghĩ, hắn nói với dì Vương: "Nấu cháo kê bí ngô, ăn với thịt gà xé, khi trộn thêm một chút dầu mè."

Dì Vương mỉm cười gật đầu, "Được."

Từ bên ngoài vào lại phòng, Cố An liền biết hương hoa hồng bên trong nồng đậm như thế nào . Hắn mở ngăn kéo tìm một cây kéo, cắt bỏ phần trên của lọ thuốc ức chế uống, đưa lọ thuốc ức chế đến bên miệng Cố Phàm, “Anh, anh uống nhanh đi?” Hắn sợ Cố Phàm không uống nên hắn ngập ngừng dỗ dành.

Cố Phàm khá ngoan ngoãn mở miệng. Cố An hơi nghiêng ống, chất lỏng màu hổ phách chảy vào miệng Cố Phàm, như hắn dự đoán, anh vừa uống đã cau mày.

"Được, được, uống hết, uống hết." Cố An ôm Cố Phàm đang vùi đầu vào trong ngực mình, như dỗ trẻ con, trút hết ra ngoài chiếc ly rỗng chất thuốc trong ống rồi bị ném mạnh vào thùng rác, "Vứt nó đi! Không cần muốn nó! “

Cố Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Cố An không dám cử động nhiều, hắn biết anh trai rất mong manh nhưng trạng thái này sẽ chỉ ở thời kỳ phát tình mới có, bình thường anh không phải kiểu muốn làm như thế nào thì làm, chuyện hiếm lạ khiến người ta quý trọng, Cố An rất hưởng thụ.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, hắn nói chuyện điện thoại với Từ Du ở đầu bên kia nói: “Cuộc họp buổi chiều không cần hoãn lại, khoảng bốn mươi phút nữa tôi sẽ đến công ty. "

Nhẹ nhàng rút tay ra, Cố An xuống giường mặc quần áo vào, trước khi đóng cửa lại nhón chân nhìn Cố Phàm đang say ngủ quay lưng lại với hắn và mỉm cười.

Khi hắn xuống nhà, dì Vương đang nấu cháo, mùi gạo đặc trưng từ phòng bếp bay vào phòng khách, Cố An theo mùi hương đi đến gần phòng bếp, "Dì canh thời gian đi gõ cửa, để anh ấy ăn cơm, cần gì gọi tôi. "

"À, cậu đang bận ạ. "

Ra khỏi sân, Cố An cúi đầu nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Tắc đường khiến người ta phát cáu, Cố An cũng không ngoại lệ. Hắn gọi Từ Du mua đồ ăn sáng cho hắn.

Đến công ty liền nói chuyện về công việc, Cố An đang ăn sáng trong thang máy được Từ Du mua về và đang nghe hành trình hôm nay, báo cáo tiến độ dự án tại cuộc họp, giám đốc dự án đã thuyết trình, hai chủ thương hiệu còn lại đang trong giai đoạn đầu hợp tác và đàm phán nên hắn tạm thời không cần lo lắng.

So với thường ngày, hắn lơ đãng, nhận điện thoại của dì Vương mới tốt hơn. Sau khi đọc bản thảo điều khoản hợp đồng và điều kiện do hai người quản lý dự án đưa ra, hắn xoay cây bút của mình bên cửa sổ.