Cô đùng đùng đẩy mạnh cửa, rồi đột nhiên dừng lại.
Sao cô lại buồn? Sao lại phải tức giận đến vậy?
Hắn nói không sai, cô chỉ là một thế thân, một thế thân đỡ đạn thay cho người ta và đây là giao dịch của bọn họ.
Hắn lại không phải Ngạn, cô vốn không cần phải bắt bẻ hắn.
Thẩm Lạc Vũ cắn môi, lại đóng cửa vào, quay về ngồi trên sô pha.
Một lúc sau, rốt cuộc cửa phòng ngủ cũng mở.
Lãnh Đế Giác bước ra thân mật với Doãn Thượng Hi.
Doãn Thượng Hi đã thay lại bộ quần áo lúc đầu, sợi dây Ocean Star cũng bất ngờ xuất hiện đeo trên cổ cô ta.
Vết thương trên cánh tay cô ta đã được băng bó lại, vừa nhìn là biết do Lãnh Đế Giác kinh nghiệm đầy mình băng bó.
“Cô Thẩm.” Thanh âm của Lãnh Đế Giác u ám, vẻ dữ tợn trong ánh mắt đó khiến người ta đau lòng.
“Về chuyện vừa xảy ra, tôi nghĩ cô nên nói một lời xin lỗi với Hi Nhi.” Mặc dù, hắn không hoàn toàn tin lời Doãn Thượng Hi, nhưng quả thực cô ta đã bị thương, hắn cho rằng yêu cầu Thẩm Lạc Vũ xin lỗi, cũng rất hợp lý.
“Xin lỗi?” Thẩm Lạc Vũ đứng dậy, đôi mắt ngấn lệ lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Nhưng chẳng mấy chốc đã dập tắt, cô quay sang nhìn Doãn Thượng Hi với đôi mắt rét buốt.
“Cô Doãn, thật xin lỗi.” Trên khuôn mặt nhỏ không chút biểu cảm.
“Với tư cách là thế thân của cô, là người đỡ đạn thay cô, tôi phải nên đứng bất động tại chỗ, mặc cho cô túm tóc đánh tùy ý, bởi dù sao bị bắn cũng chẳng tính là gì…”
“Im miệng! Cô... cô nói nhảm cái gì đó?” Vẻ mặt đắc ý của Doãn Thượng Hi lập tức bay màu, cô ta vội vàng ngắt lời cô, túm lấy tay áo Lãnh Đế Giác nói: “Giác, anh đừng nghe cô ta nói bậy, em sẽ không dã man như thế.”
Đôi mắt đen sâu thẳm như biển dừng lại trên người Thẩm Lạc Vũ mất mấy giây, mới nhìn qua Doãn Thượng Hi, “Em về trước đi.”
Hắn xoay người lại lấy chiếc nón bên cạnh, đội lên đầu Doãn Thượng Hi.
“Cẩn thận.” Hắn trầm giọng ra lệnh mang theo vẻ uy nghiêm không thể cãi lại, bất chấp cả ý tứ của cô ta, tự ý đưa cô ta ra cửa.
Trước khi rời khỏi, Doãn Thượng Hi quay lại lườm Thẩm Lạc Vũ, hai mắt tràn ngập sự đố kỵ.
Đúng, cô ta ghen tị với cô, cực kỳ ghen tị.
Trong năm năm này, cô ta thông báo với bên ngoài sẽ đi châu Âu, học ở học viện âm nhạc, nhưng thực tế, cô vẫn luôn ở Hàn Quốc.
Cô ta đã phải trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, mới trở nên xinh đẹp như ngày hôm nay.
Và những nỗi đau cô ta phải chịu trong suốt quá trình đó thực sự không thể kể xiết.
Nhưng người phụ nữ Thẩm Lạc Vũ này lại không hề động cái gì, trông vẫn xinh đẹp như một món đồ thủ công, khiến người ta phải tức giận!
Do đó, dù biết giữa cô ta và Lãnh Đế Giác không có tình cảm, nhưng cô ta vẫn muốn đoạt Lãnh Đế Giác, vì cô ta, tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ này chiếm ưu thế dễ dàng vậy được!
Hơn nữa, người đàn ông xuất chúng như này, sao cô ta có thể dễ dàng buông tay?
“Chúng ta có thể đi được chưa?” Lãnh Đế Giác quay lại, Thẩm Lạc Vũ đã đứng phía sau hắn.
Hắn không đáp lại, ánh mắt sâu thẳm rơi vào vết cào dài.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy lộ vai kiểu Tây, lớp vải mềm mại tôn lên toàn bộ cơ thể trắng nõn mịn màng, càng khiến vết thương đỏ như máu lộ ra thấy rõ.
“Đau không?” Ngón tay thon dài đưa ra, định chạm vào vệt đỏ như máu bắt mắt.
“Không đau.” Thẩm Lạc Vũ nhẹ nhàng lách người, vừa lúc tránh được bàn tay to của hắn.
Hai đầu lông mày anh tuấn khẽ co rút, hiện lên tia không hài lòng, cánh tay dài lập tức đưa ra, móc lấy thắt eo thon của cô.
Còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra, cơ thể Thẩm Lạc Vũ đã bị ấn vào tường một cách thô bạo.
Giây sau đó, cô mới nhận ra Lãnh Đế Giác đang vòng tay ôm mình, một luồng khí bức người xộc đến từ bốn phương tám hướng.
“Anh làm gì vậy hả?” Cô nhướn đôi mày tinh tế, không vui trừng trừng nhìn hắn.
“Câu này tôi nên hỏi em mới đúng.” Giọng nói trầm thấp có chút mơ hồ, nhưng vẫn ngọt ngào êm tai.