Trên người cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, không ngần ngại thể hiện những gì đã xảy ra giữa bản thân và Lãnh Đế Giác.
“Vất vả rồi.” Cô ta đi đến tiếp cận Thẩm Lạc Vũ, trong mắt mang chút vẻ khinh thường.
Hôm nay cô ta khăng khăng phải hẹn gặp Lãnh Đế Giác, chính là vì sáng sớm, đã nhìn thấy trên báo đưa tin tức họ ở cùng nhau trong khách sạn suối nước nóng.
Làm sao người đàn ông của Doãn Thượng Hi cô ta lại có thể chấp nhận chấm mυ'ŧ những loại phụ nữ khác?
Cô chỉ là người thế thân nên phải hiểu luật lệ, nếu không hiểu, cô ta sẽ rất sẵn lòng dạy dỗ cô.
Thẩm Lạc Vũ liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì, ánh mắt lại quay về nhìn những bức tranh trừu tượng của Picasso.
Cô biết những lời này cô ta nói là có ý muốn thể hiện thân phận nữ chủ nhân của cô ta, mà đáng tiếc nó không có tác dụng với cô, giữa cô và Lãnh Đế Giác chỉ là một giao dịch và cô không phải được hắn thuê.
“Này!” Hai mắt Doãn Thượng Hi ngập tràn tức giận, đưa tay kéo người cô.
Ánh mắt cô ta đột nhiên dừng lại chỗ phần cổ hoàn mỹ của cô, một mặt dây chuyền làm bằng đá kim cương có màu xanh đậm, đang nằm lặng lẽ ở đó.
“Ocean Star?” Cô ta ngạc nhiên hét lên, đưa tay giật mạnh mặt dây chuyền và chiếc vòng cổ một cách thô bạo, không để ý móng tay sắc nhọn của mình đã cào trúng làn da mềm mại của Thẩm Lạc Vũ.
“Thứ đồ cao quý này sao cô có thể đeo hả? Con đê tiện, con ăn trộm!” Đây là thứ Lãnh Đế Giác định tặng cô ta, mà người phụ nữ có xuất thân thấp kém này lại được đeo lên cổ đầu tiên.
Đây quả thực là một sự xúc phạm lớn đối với cô ta! Cô ta giận đến mức vung bàn tay với bộ móng đỏ tươi, tát vào đôi má non mềm của Thẩm Lạc Vũ một tiếng bốp.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Thẩm Lạc Vũ còn chưa kịp hiểu, chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ăn một cái tát, khuôn mặt nóng rực đến đau rát.
Nhưng sau khi ngỡ ngàng một lúc, cơn giận của cô lại bị cái tát này khơi dậy.
Cô hoàn toàn không hề suy nghĩ, đã thẳng thắn giơ tay, hung hăng tát trả cô ta.
“Cái tát này tôi trả cô.” Thẩm Lạc Vũ lạnh lùng nhìn cô ta, “Sợi dây chuyền đó là Lãnh Đế Giác mang đến, ép tôi đeo, tôi không phải kẻ trộm!”
Tưởng rằng cô dễ bị bắt nạt sao?
Vậy thì cô ta đã hoàn toàn sai!
Nếu không phải ngoại hình của Lãnh Đế Giác giống Ngạn khiến cô mê muội, cô căn bản sẽ không thèm làm thế thân cho cô ta!
Cái tát vào mặt, cộng thêm vẻ coi thường hiện rõ trong mắt Thẩm Lạc Vũ, đã khiến Doãn Thượng Hi luôn được chiều chuộng không thể chịu nổi.
“Con khốn này, sao mày lại dám đánh tao?” Cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Vũ.
Thẩm Lạc Vũ trừng mắt nhìn lại, trong sự khinh thường có vài phần thiếu kiên nhẫn.
Cô vốn không muốn hạ tiêu chuẩn của mình xuống ngang tầm với người phụ nữ này.
Mà biểu tình của cô đã triệt để chọc giận Doãn Thượng Hi, cô ta điên tiết mất hết ý thức.
Đột nhiên cô ta bổ nhào về phía Thẩm Lạc Vũ, đưa tay muốn tóm tóc cô.
Thẩm Lạc Vũ thấy thế, cấp tốc lùi lại, nhanh nhẹn né được đòn tấn công của cô.
Tuy nhiên, Doãn Thượng Hi vì đã dùng lực quá mạnh, nên cả người nhất thời không thể dừng lại, loạng choạng vấp phải bàn trà ngọc thạch trước mặt.
Xoảng một tiếng, một chiếc ly chân cao đã bị cô ta làm vỡ vụn, cánh tay trắng như củ sen lập tức bị rách ra chảy máu.
“A...” Một tiếng hét chói tai tức thì vang vọng trong căn phòng tổng thống.
Lãnh Đế Giác đẩy cửa đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Doãn Thượng Hi nhìn thấy hắn, miệng cong cớn, vành mắt nóng lên, nhắm chuẩn xác lao vào vòng tay hắn.
“Huhu... Giác... hức... anh phải làm chủ cho em... hức...”
Đôi mắt đen sâu thẳm liếc qua mặt bàn hỗn độn, Lãnh Đế Giác giơ tay vuốt ve lưng cô ta.
“Làm sao?” Ánh mắt hắn rơi trên người Thẩm Lạc Vũ, tựa hồ như cũng đang hỏi cô.
Thẩm Lạc Vũ cắn môi nhìn đi nơi khác, nếu không phải hắn, bọn họ sao có thể xảy ra chuyện đánh nhau này?
“Em không quan tâm đâu, anh nhất định phải giúp em dạy dỗ cô ta, em không biết đâu...”