Mang Thai

Chương 14

Dịch Thiên An gắt gao bóp lấy eo nhỏ Vân Hạc Chi thở dốc, côn ŧᏂịŧ mấp máy mạnh mẽ thọc vào rút ra so với lực khi nãy thì giờ càng thêm không kiêng nể gì.

Bên dưới Vân Hạc Chi như lửa đốt, môi anh đào cắn chặt cánh tay hắn nhưng không thể kiềm chế lại tiếng rêи ɾỉ truyền ra ngoài, cô vất vả khóc lên. Bên dưới là kɧoáı ©ảʍ tê dại mãnh liệt như muốn gϊếŧ chết cô.

Dịch Thiên An lần đầu tiên phát hiện thân thể của cô có thể hư hỏng và quyến rũ mê người như vậy, phần hông dùng sức va chạm vào cái mông đang vểnh của cô, âm thanh kịch liệt phóng đãng làm hắn càng hưng phấn.

Trong cơ thể cô không ngừng mà co chặt khiến kɧoáı ©ảʍ từ từ vọt tới đỉnh, cô cảm giác như muốn bị hôn mê, ngón chân gắt gao mà cuộn lại quấn quanh cổ hắn, mật hoa tưới lên côn ŧᏂịŧ.

Hoa huyệt chịu không được mà cao trào run rẩy, mật hoa cứ vậy mà liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ như muốn nuốt lấy nó.

"Tê ~" côn ŧᏂịŧ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trướng to lên.

Toàn thân Vân Hạc Chi mềm nhũn, cái miệng cắn ở nơi cánh tay hắn cũng dần mất đi sức lực, nhưng cô lại không nhả ra cứ dùng hết sức lực cuối cùng của miệng mình để ngăn tiếng kêu, cô sợ bị người khác nghe thấy.

Cô về sau không bao giờ muốn cùng tên đàn ông này làm ở đây nữa, loại mùi vị này thật khó nhịn!

Dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn khiến cho Dịch Thiên An thọc vào rút ra rất thuận lợi, mật dịch cứ thế chảy ra, cái gối lót dưới mông đã bị ướt hơn phân nửa.

Dịch Thiên An cởi bỏ dây lưng trói chân Vân Hạc Chi ra, đem đùi cô từ trên vai buông xuống, bàn tay to nắm chặt đôi chân thon dài trắng nõn rồi bắt đầu mạnh mẽ di chuyển, bên dưới vang lên tiếng nước sền sệt hết sức xấu hổ.

"Ngô ~ a ~ a a a ~" cô bám vào cánh tay hắn, trên da thịt nõn nà đều có vệt đỏ chồng chất, mái tóc đen dài hỗn độn đều tung ra loạn xạ, môi anh đào hơi hơi mở ra yếu ớt mà thở dốc, bộ dạng này của cô giống như con cá mắc cạn.

Dịch Thiên mỗi một lần tiến vào đều tiến thẳng tới tử ©υиɠ, miệng tử bị đâm đến tê mỏi, kɧoáı ©ảʍ vì vậy mà liên tiếp dâng lên. Cô đã không còn sức lực để phản kháng lại, cứ gắt gao mà bắt lấy hắn nhỏ giọng nức nở: "Không cần ~ Dịch Thiên An. Mau dừng lại tới ~ ngô ~ a ~ a ~ a a a ~ em không được."

Cô rất sợ hãi, nhưng Dịch Thiên An căn bản là không nghe lọt lời cô nói chỉ lo phát tiết thú tính của hắn.

Côn ŧᏂịŧ mỗi lần vào đều tiến tận sâu làm cho Vân Hạc Chi bị cao trào, cảm thấy thật sự sảng khoái không thể tả được.

"Ngoan, nghe lời." Bị thú tính chi phối Dịch Thiên An lạnh nhạt dỗ dành, hoàn toàn không bận tâm gì hết.

Vân Hạc Chi bị hắn làm đến bất tỉnh căn bản không đợi được đến lúc hắn bắn, chỉ nhớ chính mình không ngừng bị làm đến nửa mê nửa tỉnh cảm giác như muốn chết đi.

Ở tấm chăn trên sàn nhà, Dịch Thiên An điên cuồng va chạm vào người bên dưới, tầm mắt hắn nhìn chằm vào nhũ hoa đầy đặn đang đong đưa mê người của Vân Hạc Chi.

Hắn cả đêm đều làm cô, cách hai tiếng làm một lần ước chừng bắn năm lần, thẳng đến bình minh thừa lúc nơi đây chưa có người đến liền mặc quần áo cho Vân Hạc Chi rồi lái xe về nhà.