*Quân sư khó làm (cp: Lưu Bị x Gia Cát Lượng)
Vì muốn thấy hình tượng Gia Cát Lượng bề ngoài thanh cao thoát tục nhưng thực ra là song tính, bị xxx tơi tả, mà không thấy ai viết nên mình tự xử luôn.
---
...
Bác Vọng đại thắng, sau tiệc mừng công, Gia Cát Lượng say rượu được Lưu Bị dìu về phòng.
Nhưng Gia Cát Lượng không ngờ, bình rượu hôm nay y uống đã bị Trương Phi bỏ thêm xuân dược, vốn định dành cho đại ca mình.
Trương Phi biết Lưu Bị vốn không mặn mà nữ sắc, quân chủ mà chỉ có một con trai là quá ít, nên bỏ thêm chút xuân dược vào rượu, định giúp huynh trưởng nhanh có thêm vài đứa nữa. Ai ngờ, xuân dược là liều kí©ɧ ɖụ© cực độ đối với độc trong cơ thể y.
Lưu Bị nhìn dáng vẻ Gia Cát Lượng liền đoán biết y đã trúng xuân dược. Tuy hắn đã uống rất nhiều, cũng không mấy tỉnh táo, nhưng vẫn chưa đến say đến mức thuận theo du͙© vọиɠ mà thịt luôn quân sư của mình. Nhưng cũng không thể để mặc y như vậy được. Lưu Bị bóp trán, đang nghĩ có nên gọi ca kỹ nào đó đến giúp y, hay là chính mình dùng tay... Thì đã bị Gia Cát Lượng ôm lấy, cùng ngã xuống giường.
Gia Cát Lượng ánh mắt mê ly nhìn nam nhân phía trên, hai chân tách ra không kiềm hãm được ma sát quần áo để an ủi. Nhưng căn bản không đủ, du͙© vọиɠ trong cơ thể bốc lên hành hạ thần trí y, y bây giờ chỉ muốn bị nam nhân hung hăng xâm phạm, hung hăng cắm vào, để giải quyết khát vọng..."A... Muốn... Cho ta..." Gia Cát Lượng giãy dụa thân thể.
Lưu Bị hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm đôi môi người dưới thân, hắn xưa nay chưa nghĩ đôi môi quân sư có thể hồng thành như vậy, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ chảy máu, tràn đầy mê hoặc. Quỷ thần xui khiến không tự chủ liếʍ lên, Gia Cát Lượng vừa cảm thụ đến mát mẻ, liền không kịp chờ đợi lập tức quấn tới, chủ động dâng lên môi đỏ, mặc cho Lưu Bị gặm cắn, liếʍ láp chất lỏng mật ngọt trong miệng.
Nhưng vẫn là không đủ, y lắc đầu, muốn càng nhiều, khi nam nhân buông ra trong phút chốc, cũng không biết khí lực từ nơi nào tới, y chồm lên đem Lưu Bị đặt ở dưới thân, lôi kéo quần hắn, mãi đến lúc lộ ra nơi nóng rực khát vọng đã lâu, Gia Cát Lượng cơ hồ không chút do dự cưỡi lên, dùng nơi riêng tư mài mài dươиɠ ѵậŧ nam nhân.
Gia Cát Lượng sốt ruột làm Lưu Bị sửng sốt một chút, nhưng ý thức được đối phương hiển nhiên là bị xuân dược thanh trọc thần trí, không thể đợi thêm. Vươn mình một lần nữa đem đối phương đè xuống, cởϊ qυầи Gia Cát Lượng ra.
Khi thấy địa phương y khác với người thường, nơi đỏ tươi đang chảy xuân thủy, bộ dáng vừa thuần khiết vừa dâʍ đãиɠ, quả thực khiến hắn theo bản năng nín thở.
Hắn không thể tin nhìn chằm chằm chỗ đó, không nghĩ tới Gia Cát Lượng lại là lưỡng tính!
Tuy bề ngoài y vô cùng tuấn tú sạch sẽ, da thịt trắng nõn khác với đàn ông bình thường, nhưng vẫn rất nam tính chứ không hề có chút ẻo lả nào. Lưu Bị chỉ nghĩ y do y tính cách y thanh cao tao nhã, lại là văn nhân nên mới như vậy.
Trăm vạn lần không ngờ, y lại có cả nữ huyệt?!
Gia Cát Lượng đúng thật là song tính.
Điều này ngay cả phụ mẫu y cũng không biết vì họ đã qua đời khi y còn quá nhỏ, chỉ có bản thân y và đại tỷ của y biết.
Vì muốn che giấu cho y, tỷ tỷ đã tìm cách để y cưới Hoàng Nguyệt Anh, xú nữ nổi tiếng lúc bấy giờ. Vì nếu y không có con, thiên hạ cũng chỉ nghĩ do vợ quá xấu xí nên y không muốn thân mật, chứ không phải năng lực nam nhân của y không tốt.
Nhưng quả thật, y không lên có chút hứng thú nào với tìиɧ ɖu͙©. Từ khi cưới về, ngay cả đêm động phòng y cũng không làm gì Nguyệt Anh, chỉ cùng nhau ngủ một giường. Nguyệt Anh có thể cũng tự ti mình xấu xí, hoặc cũng không hứng thú với tìиɧ ɖu͙©, nên hai người đối xử với nhau như khách, mấy năm vẫn không có nổi mụn con nào.
Khi còn ở Ngọa Long Cương, Gia Cát Lượng không chỉ đọc sách mà còn học nội công ở chỗ Thủy Kính tiên sinh. Sau đó lại vô ý đắc tội ông ta, lão bí mật hạ một loại trùng độc vào cơ thể y. Gia Cát Lượng phát hiện ra nhưng không tìm được thuốc giải. Lại không thấy loại độc này có ảnh hưởng gì tới mình nên cũng quên đi.
Sau đó y theo Lưu Bị xuất sơn, tình cảm quân thần ngày một phát triển, khắng khít không rời. Tuy nhiên đôi bên không ai dám nói ra vì sợ hỏng nghĩa quân thần.
Nhưng đêm nay, trời xui đất khiến cho Gia Cát Lượng uống nhầm rượu của Lưu Bị. Không những làm cho bí mật của y bị lộ, mà còn khiến mối quan hệ của hai người tiến triển vượt bậc..
Lưu Bị nuốt nước bọt nhìn hoa huyệt đỏ hồng đang rỉ nước của Gia Cát Lượng. Hắn biết ngoài nam và nữ, còn có kiểu người song tính, nhưng chưa bao giờ gặp, cũng không hề tìm hiểu. Vậy mà bây giờ quân sư của hắn lại là người như vậy. Hơn nữa, y lại là người mà hắn đem lòng mến mộ...
Lưu Bị vừa tò mò vừa hồi hộp, tim đập dồn dập, không ngăn được ý muốn chạm vào.
Ngón tay thô ráp sờ lên nơi đó, đẩy ra âm thần trơn trượt, nhìn kỹ miệng huyệt đang mở ra khép vào, Lưu Bị chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, há mồm liếʍ lên.
"A..." Địa phương nóng như lửa đột nhiên cảm nhận được mát mẻ, khiến Gia Cát Lượng không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, phối hợp mở lớn hai chân, thậm chí còn ngại không đủ, hai tay banh mép hoa huyệt ra, khẩn cầu nhiều hơn: "Không đủ... Liếʍ... Liếʍ ta... Hừ hừ... Còn muốn..."
Lưu Bị bị tiếng rên kiều mị gọi đến bốc lửa, vừa hút vừa cắn cái miệng nhỏ yếu ớt của y, đầu lưỡi mô phỏng ra động tác giao hợp, đánh vào bên trong huyệt động. Chọc dưới thân người liên tiếp run rẩy, thân thể căng thẳng, chất lỏng trong suốt hộc ra càng nhiều, cùng bị nam nhân hút vào trong miệng.
Hoa huyệt trải qua một lần cao trào, Gia Cát Lượng thở hổn hển, đôi mắt mông lung mở to. Nhưng không chờ y thanh tỉnh lại, huyệt động lần thứ hai ngứa ngáy, không đủ, không đủ, căn bản không đủ, phải lớn hơn, y nhìn hắn, khóc lóc xin: "Không muốn liếʍ... Tiến vào... Đâm vào... Không chịu được... Van cầu ngươi... Chơi ta đi... Ưm a..."
Lưu Bị cũng không nhẫn nại thêm, nhấc thân lên, đem dươиɠ ѵậŧ đang sưng đau không thôi đặt ở lối vào trơn trợt, đỉnh vào. Đầu khất vừa cắm vào nơi đó liền cảm thụ được căng mịn của đối phương, da đầu có chút tê dại, thở dài một hơi.
"Tiến vào... Đâm vào bên trong..." Miệng huyệt ngậm lấy đầu đỉnh khổng lồ, bên trong càng hư không, y gấp gáp động eo, khát vọng bị nam nhân xâm phạm. Hắn bị sự dâʍ đãиɠ của y làm cho mù quáng, không nghĩ đến có thể làm người dưới thân bị thương hay không một hơi cắm vào.
"A..." Đau đớn kịch liệt làm Gia Cát Lượng hét lên một tiếng, cổ thẳng tắp ngửa lên, môi hé ra thở hổn hển. Lưu Bị cũng không dễ chịu, bị đối phương bó chặt, cảm giác muốn bắn tinh làm cho hắn run rẩy, thời điểm phá bỏ đi lá mỏng thuần khiết của người dưới thân làm cho hắn kích động. Rõ ràng đây là lần đầu tiên của Gia Cát Lượng. Điều này làm cho hắn không khỏi thương tiếc, bàn tay thô to chu du trên người Gia Cát Lượng, muốn y mau chóng thích ứng.
"A... Muốn..." Huyệt khoang căng mịn dần dần buông lỏng, bên trong cũng chảy ra nhiều chất lỏng, ẩm ướt mà quyến rũ. Lưu Bị biết đối phương đã thích ứng, cũng không nhẫn nại thêm, nắm chặt mắt cá chân của y đem áp đến trước ngực, bắt đầu dùng lực đĩnh động, đỏ mắt chăm chú nhìn mị huyệt theo hắn đâm vào mà thay đổi hình dạng, nhìn mị thịt bị chính mình kéo ra kéo vào, nhìn nơi đó bởi vì hắn to lớn khổng lồ mà bị mài thành trong suốt, nhìn nước bị chính mình đánh ra tung toé, tất cả những thứ này hết thảy đều khiến du͙© vọиɠ Lưu Bị bùng lên!
Đau đớn qua đi, Gia Cát Lượng tràn ngập vui thích mà rêи ɾỉ. Lưu Bị cũng sảng khoái vô cùng. Hắn chưa từng thao huyệt tốt như vậy, bên trong không chỉ có căng mịn dị thường, hơn nữa trơn trợt nóng rực, mỗi một lần thẳng tiến đều sẽ bị tầng tầng thịt vách tường bao vây, dường như bị vô số cái miệng nhỏ hút chặt, kɧoáı ©ảʍ cường liệt làm hắn không nhịn được thở dốc, càng hung ác đánh vào nơi non nớt, nhìn bắp đùi đối phương nguyên bản là trắng nõn phấn nộn bị nắm thành màu đỏ sẫm, nhìn âʍ ѵậŧ y run run đứng thẳng, bên tai tiếng da^ʍ kêu không ngừng.
"A... Thoải mái... Dùng sức... Bên trong muốn..." Gia Cát Lượng dang rộng hai chân, dâʍ đãиɠ khẩn cầu. Lưu Bị vốn không phải người nói nhiều, cho dù làm chuyện như vậy cũng trầm mặc như trước, nghe người dưới thân khẩn cầu, hắn chỉ tận lực dùng hành động thỏa mãn yêu cầu đối phương.
"A... Hoa tâm... Hoa tâm bị đâm trúng... thoải mái... còn muốn... ưʍ... không muốn bị chơi nữa... muốn tới... không chịu được... Hừ hừ..."
Hoa tâm nhạy cảm bị đối phương thô bạo đỉnh lộng, y thoải mái không ngừng kêu rên, khó có thể cự tuyệt, cuối cùng rốt cục không nhịn được mà tiết ra.
Cảm nhận được người dưới thân đã đến cao trào, Lưu Bị cũng đạt tới cực hạn. Nắm lấy chân y mạnh mẽ đâm chọc thêm mấy chục lần, đem dịch thể nóng hổi phun vào bên trong. Bị chất lỏng nóng rực rót vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ y phun thêm một cỗ dịch, khoé môi nhếch lên, hai mắt vô thần nhìn về phía trước thở hổn hển.
Lưu Bị rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn nơi đó bị mình chơi đến sưng lên, dâʍ ɖị©ɧ dán hắn và đối phương dính vào nhau. Miệng huyệt bị hắn thao lộng hoàn toàn không đóng lại được, tiếp tục mở ra khép vào theo nhịp thở của y, dòng chất lỏng trắng đυ.c theo khe chảy ra ngoài.
Tình cảnh xinh đẹp da^ʍ mỹ khiến Lưu Bị mới vừa phát tiết xong mà dươиɠ ѵậŧ lại lần thứ hai sưng đau. Lúc này, Gia Cát Lượng vừa đạt cao trào lại phát ra tiếng rên khó nhịn: "Ừm... muốn... mặt sau... phía sau cũng phải bị đâm... Ngứa... chủ công... bên trong ngứa... cầu ngươi..."
Gia Cát Lượng không ngừng rêи ɾỉ, hoa huyệt vừa bị chơi ê ẩm càng khiến phía sau cảm thấy trống rỗng, y chủ động đưa mông lên cao hơn, lộ ra cúc huyệt đang khát khao khó nhịn, phấn nộn phun trào da^ʍ thuỷ. Lưu Bị ực một tiếng, nuốt từng ngụm nước bọt.
Khí cụ mới vừa phát tiết qua lại một lần nữa cao cao giương lên, đồng thời nhìn chằm chằm hậu huyệt người dưới thân, giật giật muốn xâm nhập.
"A... không chịu được... cho ta..." Gia Cát Lượng không chịu được dùng tay chọc vào hậu huyệt của chính mình: "Ừm... a... không đủ... muốn... a..."
Chịu không nổi người trước mắt mê hoặc, hắn trực tiếp ra trận, kéo ngón tay đang thọc ra thọc vào nơi cửa huyệt ra, hắn trực tiếp đem dươиɠ ѵậŧ tiến vào, nhưng mà địa phương này xưa nay chưa từng bị xâm phạm, hơn nữa cũng không phải để hầu hạ loại sự tình này, càng là không thể.
"Ừm..." Lưu Bị hừ một tiếng, nhẫn nại sự chặt chẽ căng mịn, bàn tay to cầm lấy một bên mông đang vểnh lên bắt đầu xoa nắn, ý đồ làm y thả lỏng, rất nhanh hắn liền cảm nhận được người dưới thân phối hợp. Dựa thế đâm vào thêm một chút liền cảm nhận được vách ruột nóng rực chặt chẽ bao lấy.
Lưu Bị nặng nề hít thở, nơi này bất đồng hoa huyệt phía trước, cứ như người này có thiên phú, bên trong hậu huyệt cũng có thể chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Không giống với hoa huyệt trơn trượt ướŧ áŧ, hậu huyệt sau khi đâm vào phảng phất như đắm mình vào ôn tuyền. Vách tường vừa chật chội cũng vừa ẩm ướt, làm cho hắn cảm nhận được tường ruột đang an ủi, càng làm cho hắn có cảm giác đang thao hoa huyệt.
"A... Thật lớn... rất đầy... thoải mái..." Sau khi thích ứng, y không nhịn được di chuyển mông phối hợp va chạm của hắn, phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của nam nhân.
Hắn hoàn toàn đắm chìm trong du͙© vọиɠ, đem chân y khiêng lên trên vai, hạ thân bắt đầu thẳng thắn thoải mái giao hợp.
"Ừm... Thật sâu... Cũng bị xuyên hỏng... a... a..."
Bắp đùi bị bốn ngón tay bấm lại, cái mông trắng nõn hồng hồng phủ kín dấu vết nam nhân nhưng Gia Cát Lượng đang hoàn toàn đắm chìm vào du͙© vọиɠ sâu như bể đại dương không thể thoát ra, vẫn giương đùi mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, tùy ý ra vào trong cơ thể mình.
Lưu Bị giống chưa chơi đã, ánh mắt đỏ ngầu nhìn miệng huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ cực đại, hoàn toàn bị kéo căng không có nửa điểm nhăn nheo, dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác của hắn mà tuôn trào như bọt biển, mỗi lần tiến vào hay rút ra đều phát ra âm thanh xì xì.
"A... không nên đυ.ng nơi đó... muốn hỏng..." Vị trí mẫn cảm bị đối phương liên tiếp chọc vào, y không nhịn được khóc lên, hai tay nắm thật chặt ráp trải giường bên dưới, cau mày nhưng lại vui thích thừa nhận rằng hắn phảng phất có thể chạm đến linh hồn mình.
"Ưʍ... muốn tới... không chịu được..." Thân thể y căng thẳng, bên trong khoang huyệt bị nam nhân làm đến không nhịn được co rút, thân thể cũng theo đó run rẩy. Hắn đột nhiên bị siết chặt đến tê cả da đầu, thở hổn hển đè lại đùi người dưới thân, mạnh mẽ đâm kịch liệt vào lỗ huyệt chặt chẽ của người phía dưới, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia bởi vì sắp cao trào mà biểu hiện ra thái độ mê say.
Xạ hương nhàn nhạt phảng phất từ cơ thể y phát ra khiến du͙© vọиɠ trong hắn bị đẩy lên đến đỉnh, dươиɠ ѵậŧ rốt cục không nhịn được nữa, đem chất lỏng nóng rực phun vào thân thể y.
"A..." Gia Cát Lượng theo bản năng thẳng người tiếp nhận hắn một lần nữa phóng tinh.
Lần đầu tiên trong đời nếm trải tình sự, mà lại bị làm mãnh liệt như vậy, y hôn mê bất tỉnh.
Nằm úp sấp lên người y, Lưu Bị hưởng thụ dư vị sau khi cao trào, thân thể đột nhiên cứng đờ, trong mắt loé ra một tia hối hận.
Rượu đã nhạt đi, thần trí hắn trở nên thanh tỉnh. Hắn thật sự đã làʍ t̠ìиɦ với quân sư của mình, hơn nữa còn... phá trinh y!
Hắn vội vàng thu dọn ráp trải giường, lau sạch nơi riêng tư của Gia Cát Lượng, mặc lại quần áo cho y rồi đắp chăn lên.
Ngày mai tỉnh dậy, y sẽ đối xử với mình thế nào? Lỡ như y tức giận bỏ đi? Nếu nói mình biết y trúng xuân dược nên giúp y giải độc có được không nhỉ? Nhưng nói thẳng ra rồi sau này cả hai sẽ không thể làm quân thần bình thường nữa... Hay mình cứ lẳng lặng giả như không biết gì, để xem y phản ứng thế nào rồi tính tiếp? Như vậy có tồi tệ quá không?
Lưu Bị đi đi lại lại trong phòng hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra cách để giải thích với y, cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Ba lần đến mời y mới chịu xuống núi, cho thấy con người này tự tôn rất cao, không dễ gì khuất phục người khác. Mà bây giờ hắn lỡ làm nhục y rồi, nếu cứ nhất định đòi chịu trách nhiệm, cưới y làm vợ, y có chấp nhận không? Hay là sẽ trở mặt thành thù với mình?
Lưu Bị nghĩ mãi không thông, rốt cuộc quyết định giao quyền tự quyết cho Gia Cát Lượng. Y muốn thế nào hắn sẽ làm theo thế ấy.
Nhìn Gia Cát Lượng đang mê man ngủ một hồi lâu, Lưu Bị đẩy cửa sổ ly khai.
Sáng sớm, Gia Cát Lượng tỉnh lại, chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới phảng phất giống như bị hủy cốt, mở ra đôi mắt sưng đau, phòng ốc quen thuộc nhưng cơ thể vô cùng khác lạ. Qua một hồi lâu, đại não mới dần dần quay lại, những kí ức đêm qua như cơn bão ùa về.
Cơ hồ là trong nháy mắt, y cứng ngắc nhíu mày, bất kể là trên người truyền tới bủn rủn, hay trong không khí đầy vị dâʍ ɖu͙©, còn có chỗ riêng tư truyền ra ê ẩm sưng đau, rõ ràng chứng minh, Gia Cát Lượng y đã bị phá thân...
===
Lưu Bị thở dài, nhìn cuộn binh thư trong tay mà thất thần. Từ đêm đó, Gia Cát Lượng luôn tránh mặt hắn, chỉ sai lính đưa một phong thư bảo là phải ra ngoài tuần tra, xem xét địa hình, không biết khi nào xong. Hắn cũng rất bận rộn, phải lập tức ra thao trường chuẩn bị cho trận chiến sắp tới với Tào Tháo, nên việc riêng đành gác lại.
Nhưng gần đây mỗi lần ngủ hắn đều nằm mơ, mỗi lần trong mộng đều nhất định sẽ xuất hiện người kia, liên tiếp mấy buổi tối hắn đều lăn lộn khó ngủ, dục hỏa khó tiêu. Đang nghĩ ngợi có nên tìm người đến thư giải chuyện cá nhân một chút hay không, liền nghe có người đến báo: "Báo cáo chủ công, quân sư cầu kiến."
Lưu Bị mừng rỡ, không nghĩ ngợi nhiều: "Cho vào!"
Không lâu sau, thanh niên áo trắng tay cầm quạt lông, vóc người cao ráo, da dẻ trắng mịn đi vào, càng đến gần hắn không khí tựa hồ thoang thoảng một luồng trúc hương nhàn nhạt.
Hắn theo bản năng đứng đó, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nghe trong không khí mùi hương mình tưởng niệm, Lưu Bị nuốt nước miếng một cái. Gia Cát Lượng tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, phản ứng của Lưu Bị vừa nãy y nhìn rất rõ ràng.
Tôn Càn đứng một bên cũng sửng sốt, bởi vì lâu không gặp, hình như quân sư lại đẹp hơn trước, làm cho hắn trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
"Ngươi đi ra ngoài trước." Lưu Bị phục hồi tinh thần lại, chuyện thứ nhất chính là đem Tôn Càn đuổi ra ngoài. Tôn Càn không hiểu làm sao quân sư mới vừa vào đến liền muốn hắn đi ra ngoài, nhưng vẫn là gật đầu lùi ra. Người vừa đi, toàn bộ doanh trướng chỉ còn lại hai người, Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng cười đến rực rỡ dị thường nói: "Chủ công sao đem người đuổi ra ngoài, không phải là muốn làm gì với tại hạ hay sao?" Nghe âm thanh sạch sẽ của quân sư hôm nay, dù hoàn toàn khác với giọng kêu ám muội đêm đó, mà hung vật trong quần hắn vẫn là chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Việc lần trước là ta mạo phạm quân sư, vốn định sẽ tới tìm ngươi giải thích nhưng ngươi lại đi tuần tra, ta chỉ có thể đợi ngươi trở về, bây giờ ngươi trở lại, chắc chắn cũng là hi vọng ta có thể phụ trách, ta..."
"Phụ trách, ai muốn ngươi phụ trách, ta chỉ muốn nói, xin chủ công quên việc đêm đó đi, xem như chưa từng xảy ra. Ta cũng sẽ rời khỏi đây!" Gia Cát Lượng cười lạnh đánh gãy câu nói Lưu Bị.
Từ hôm đó đến nay y đã suy nghĩ rất nhiều, chủ công đã biết rõ cơ thể khác lạ của y, hai người lại nảy sinh quan hệ như vậy, không thể tiếp tục phò tá hắn nữa. Y vừa giận bản thân, vừa giận Lưu Bị, vừa đau lòng nhưng không tìm ra biện pháp nào khác.
Lưu Bị không nghĩ tới đối phương sẽ thực sự tức giận đến mức này, đúng mà hắn đã phá huỷ sự trong sạch của người ta, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, đêm đó là do y châm ngòi trước, hơn nữa hắn cũng không tỉnh táo mà. Huống hồ, đại chiến sắp tới, nếu không có quân sư tính kế...
Lưu Bị nghĩ đến đây lập tức phỉ nhổ chính mình, đã lợi dụng người ta, còn muốn y ở lại giúp mình? Vô liêm sỉ!
Thấy hắn trầm mặc không nói, Gia Cát Lượng càng tức giận, trực tiếp đi tới tóm chặt cổ áo của hắn, "Nếu không đi, ngươi định thế nào? Đem ta thành nam sủng? Làm thϊếp của ngươi? Ta xuống núi là để cùng ngươi dựng nghiệp lớn, không phải để cùng ngươi lên giường..." Đột nhiên âm cuối cao vυ't lên, hai người sững sờ.
Gia Cát Lượng giống như bị điện giật, bỏ qua cho Lưu Bị, thả bàn tay mình đang nắm xuống, lùi ra xa. Đáng chết, trong cơ thể bốc lên cảm giác mềm nhuyễn, cùng hạ thể truyền ra cảm giác hư không khiến y đỏ mặt. Y không nghĩ tới trùng độc Thủy Kính hạ bên trong cơ thể y lại cường liệt như thế.
Khó trách, loại trùng này lạ ở chỗ, khi người trúng độc bị phá thân thì trùng cái ở trong cơ thể y, trùng đực đã chạy vào cơ thể hắn, trùng cái hằng ngày đều do dịch thể của trùng đực nuôi nấng, nếu không sẽ phân bố chất thúc giục siêu hiệu quả, như nọc độc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Khiến cho y khát khao khó nhịn, từ lúc bị nam nhân phá thân đến nay cũng đã nửa tháng. Trong thời gian này y vẫn luôn phải khống chế gây rối bên trong cơ thể.
Mới vừa chạm vào Lưu Bị, trùng cái trong nháy mắt liền tỉnh lại. Cảm nhận được trùng đực gần bên, trùng cái đói bụng sẽ phun ra một lượng nọc độc. Gia Cát Lượng toàn thân đều bủn rủn vô lực, dục hỏa tăng vọt lên.
Nhìn người mới vừa vênh váo hung hăng nay phải dựa lưng vào bàn nâng đỡ thân thể, Lưu Bị cả kinh, liền vội vàng đứng lên tới đỡ y. Không ngờ hắn vừa động vào, Gia Cát Lượng sắc mặt nhất thời đỏ lên, thở dốc muốn đẩy Lưu Bị ra, nhưng không có nửa phần khí lực. Không chỉ có như vậy, nơi bị chạm phải càng ngứa ngáy khó nhịn, làm cho Gia Cát Lượng không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Lưu Bị cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới vừa chạm đến liền nóng đến như vậy, hơn nữa nhìn sắc mặt y giống với đêm đó: "Khổng Minh... lại trúng xuân dược?"
Vừa nghe đến hai chữ xuân dược, Gia Cát Lượng liền hận, muốn đẩy nam nhân ra nhưng lại hoàn toàn không có khí lực, hơn nữa cơ thể hắn mát mẻ làm cho y vô cùng tham lam, ngoài miệng cứng rắn nói: "Thả cái tay ra!", nhưng thân thể lại hoàn toàn không phải như thế, một lần nữa cọ đến bên người Lưu Bị. Mấy ngày này Lưu Bị vẫn luôn bị dục hoả khó tiêu dằn vặt trong mơ, bị cọ như thế dục hoả càng được đốt lên.
"Ừm..." Gia Cát Lượng kẹp chặt hai chân, một bên nhẹ nhàng chặn lại nơi riêng tư đang khát khao, một bên nhịn xuống ý muốn khát cầu Lưu Bị chạm vào, đẩy hắn: "Đừng đυ.ng ta... A... Đi ra..."
Lưu Bị ôm lấy Gia Cát Lượng không thể buông tay, đem người bế lên đến sau tấm bình phong. Gia Cát Lượng bởi vì hành động của hắn mà kinh ngạc thốt lên, ôm chặt cổ hắn: "Ngươi làm gì, mau buông ta xuống!"
"Ngươi như vậy sao là không có chuyện gì, nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi một chút."
Gia Cát Lượng giãy giụa, Lưu Bị đè lại. Quần áo y càng lúc càng xộc xệch. Du͙© vọиɠ hắn càng thêm cường liệt, dứt khoát cởi bỏ hết y phục của Gia Cát Lượng.
Ngày ấy bởi vì quá tối mà không thể thấy rõ tất cả thì hôm nay đều hiện ra trước mắt Lưu Bị.
Da thịt Gia Cát Lượng trắng đến chói mắt, đầṳ ѵú phấn nộn bởi vì du͙© vọиɠ hoàn toàn dựng đứng lên, hạ thân nơi riêng tư cũng dị thường sạch sẽ, một cộng lông chướng mắt đều không có, phấn nộn khả ái chảy dịch.
Lưu Bị nhìn chăm chú khiến y xấu hổ muốn che khuất chính mình, nhưng chỉ lấy tay hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì. Che mặt trên thì phía dưới lộ ra, che phía dưới thì mặt trên liền lộ ra, luống cuống không biết làm thế nào, càng làm cho y thêm mấy phần mê hoặc, cuối cùng chỉ có thể vô lực nói: "Đừng nhìn ta... Đi ra..."
Lưu Bị cảm thấy du͙© vọиɠ muốn nổ tung.
Trong không khí tràn ngập trúc hương nhàn nhạt, Gia Cát Lượng khẽ run cuộn tròn lại, cuộn tròn cơ thể đang kêu gào làm y không thể thanh tỉnh. Liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, hai cái lỗ ở hạ thân bởi vì hư không mà ngọ nguậy muốn được lắp đầy. Nước dịch chảy ướt ráp trải giường, giữa hai chân là tính cụ đang ngẩng cao đầu. Y không nhịn được ma sát cọ cọ nơi riêng tư để cầu giảm bớt, nhưng hoàn toàn không đủ, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, Gia Cát Lượng ra sức đè nén du͙© vọиɠ, cất giọng nỉ non: "Đi ra... Đừng nhìn ta... A..."
Lưu Bị hoàn hồn, trước tiên không nói đến Gia Cát Lượng có thể hay không bị du͙© vọиɠ dằn vặt đến chết thì vật cứng trong quần cũng làm cho hắn không chịu được.
Khom người nắm chặt mắt cá chân trắng nõn tinh tế, đem người kia kéo tới dưới thân, Gia Cát Lượng kinh ngạc thốt lên một tiếng muốn che nơi riêng tư nhưng lại bị hắn trực tiếp đẩy ra, đại thủ thô ráp trực tiếp dán lên địa phương yếu ớt ma sát.
"A... Không muốn... Ưʍ... Cút ngay... Đừng đυ.ng ta... Hừ hừ... Không chịu được..." Hoa hạt bị ấn lại mạnh mẽ xoa nắn, Gia Cát Lượng hoàn toàn không chịu được lắc mông muốn trốn tránh, lại bởi vì thế mà đem toàn bộ nơi riêng tư đưa đến tay Lưu Bị.
Hai tay lung tung che đậy lại hoàn toàn không có khí lực, chỉ có thể mặc cho hắn đùa bỡn đến nước chảy tràn lan.
"A... Không muốn đùa... Cầu ngươi..." Không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như làn sóng tập kích thần kinh làm cho y run rẩy khóc khẩn cầu. Hắn đã bị y hấp dẫn đến mù quáng, sao có thể bỏ qua cho y. Một tay chuẩn bị tiểu huyệt người dưới thân, một tay cởϊ qυầи chính mình lộ ra cự vật to lớn, gầm nhẹ một tiếng liền banh đùi người ta ra, thẳng lưng đâm vào!
"A... Đi ra ngoài... Quá sâu... Muốn hỏng..." Gia Cát Lượng căng thẳng thân thể cong người lên, chỉ cảm thấy như hắn muốn đâm xuyên mình.
Nhưng hoa huyệt tuy yếu ớt lại cắn chặt không tha, gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ nóng rực của nam nhân.
Lưu Bị nhẫn nại kích động muốn bắn tinh, bên trong khoang huyệt ấm áp cùng căng mịn, làm cho hắn tê cả da đầu. Hắn không nghĩ tới nơi đó của Khổng Minh đã bị hắn phá trinh mà vẫn mỹ diệu chặt chẽ giống như ban đầu, quả là hoa huyệt cực phẩm!
"Ừm..." Lỗ nhỏ căng thẳng dần thanh tĩnh lại, chủ động triền miên co rút, từng tầng vách thịt ôm lấy an ủi cự vật.
Lưu Bị phát hiện Gia Cát Lượng đã thích ứng, cũng không nhẫn nại thêm, bắt đầu tận lực đâm vào rút ra. Tuy không có kỹ xảo nhưng cường độ hung ác vẫn làm cho Gia Cát Lượng chịu không nổi kêu lên: "A... Quá nhanh... Không muốn... Nhẹ chút... Hừ hừ..."
Hai chân không tự chủ gác trên eo người phía trên, chủ động nghênh hợp động tác người kia, biểu tình trên mặt là dâʍ đãиɠ hưởng thụ. Hiển nhiên Gia Cát Lượng đã bị du͙© vọиɠ ăn mòn lý trí.
"A... Thoải mái... Sờ sờ đầṳ ѵú ta ... Nơi đó ngứa... A... Bị hút... Thoải mái... A... Đừng đâm nơi đó... Hừ hừ... Thọt tới.. Tử ©υиɠ bị thọt tới... A... Thật là lợi hại..."
Gia Cát Lượng ôm lấy đầu hắn, chủ động đem đầṳ ѵú đưa vào miệng đối phương như muốn gãi ngứa, hai chân gắt gao vòng lên eo hắn, chủ động lắc mông phối hợp. Mà Lưu Bị cũng hung ác đâm chọc, âm thanh ba ba bộp bộp vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Lưu Bị từ trước tới nay chưa từng chơi qua cái l*и nào da^ʍ như thế, rõ ràng bị hắn đυ. cho không co lại được mà còn gắt gao cắn chặt hắn không tha, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong nhiều đến chặn không nổi.
Mà người dưới thân đang không ngừng kêu da^ʍ, eo thon kiên trì phối hợp cùng hắn, lỗ nhỏ ấm áp căng mịn ôm lấy hắn.
Lưu Bị bị y câu chân phải nhịn xuống thở hổn hển, há mồm ngập hút núʍ ѵú đã bị hút sung lên."A... Không muốn hút... Không chịu được... Thật là nhột... Râu mép chọc ta thật là nhột... A... Muốn tới..." Gia Cát Lượng ôm đầu nam nhân, bộ ngực kiên trì chủ động đong đưa trong miệng Lưu Bị, la hét râu mép đối phương quá nhọn, đâm đâm y khó chịu.
Lưu Bị tuy rằng chỉ thích làm không thích nói chuyện, nhưng hắn không ngốc, Gia Cát Lượng hành động dâʍ đãиɠ đến mức này còn nói khó chịu, rõ ràng đã yêu thích đến khẩn cầu hắn, nếu không sẽ không chủ động nghênh hợp, hướng hắn đòi hỏi nhiều hơn.
Lưu Bị tay nắm mắt cá chân mảnh khảnh của y, càng làm càng mạnh, cả người như muốn đi vào hung hăng đυ. nát l*и Gia Cát Lượng, lông đen thô ráp đã sớm cọ bắp đùi trắng nõn thành đỏ tươi, mép l*и y bị chơi đến sưng lên không còn bộ dáng ban đầu.
Hai trứng bên ngoài đánh ba ba vào cái mông trắng mịn của Gia Cát Lượng, làm hậu huyệt không ai đυ.ng tới vẫn chảy ra dịch mật. Gia Cát Lượng chỉ cảm thấy muốn chết, cũng bị Lưu Bị chơi chết rồi. Nếu như nói lần trước bởi vì có xuân dược nên không tỉnh táo, thế nhưng lần này y hoàn toàn tỉnh táo chấp nhận cho chủ công đυ. tơi bời, kɧoáı ©ảʍ cường liệt làm cho y căng thẳng thân thể, nội bộ bên trong nóng như muốn hòa tan, cửa khẩu nhạy cảm cũng bị làm đến xốp. Mỗi lần Lưu Bị đâm vào, Gia Cát Lượng đều hoảng hốt cảm thấy dươиɠ ѵậŧ hắn như muốn xuyên thủng y.
"A..." Không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như nước lũ cuốn sạch lấy lý trí, cảm nhận được lỗ huyệt bên trong căng thẳng khuấy lên, Lưu Bị hung hăng va chạm mấy lần, hai tay thô ráp mò lấy da thịt bóng loáng của người dưới thân, đem côn ŧᏂịŧ bắn ra dòng dịch thể nóng hổi tại sâu bên trong.
"A... Thật là nóng..." Gia Cát Lượng thân thể dạng rộng, đôi mắt vô thần mở to rêи ɾỉ, hoa tâm tuôn ra một lượng lớn dịch lỏng, đạt tới cao trào.
Lưu Bị chống đỡ thân thể, thở hổn hển rút ra khí cụ chôn trong huyệt đối phương. Sau khi rút liền thấy lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị tràn ra ngoài, huyệt động nguyên bản căng mịn cũng khẩn trương kẹp lại.
Hắn thả đùi trắng nõn của y ra, ánh mắt dời xuống phía bụng liền thấy một màu vàng khả nghi không khỏi sửng sốt một chút. Nhìn tính khí mềm nhũn của y, nơi đó ngoại trừ bắn ra một dòng tinh thủy mỏng manh, cũng không có gì khác lạ, nhưng chất lỏng dưới bụng mình hẳn nướ© ŧıểυ đi.
Dường như nghĩ tới điều gì, Lưu Bị đẩy ra âm thần đã bị hắn đυ. sưng lên, ngón tay mang theo vết chai mò tại âʍ ѵậŧ nhạy cảm liền tìm ra đáp án mong muốn. Quả nhiên, không nghĩ tới quân sư nhà mình không chỉ có miệng huyệt của nữ nhân, còn có cả đường tiết niệu phụ nữ.
Ngón tay thô ráp hung hăng chọc vào, Gia Cát Lượng từ sau cao trào cũng không có tỉnh hồn lại, theo bản năng kẹp chặt đùi, càng đem tay hắn kẹp bên trong, muốn trốn cũng không được, chỉ có thể để mặc cho người kia đùa bỡn.
"A... Đừng... Đừng làm... Không nhịn được... Muốn tiểu... Hừ hừ..."
Nghe tiếng nước ào ào, bàn tay cũng thấy ấm áp, Lưu Bị tách hai chân Gia Cát Lượng ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm địa phương đang phun nướ© ŧıểυ.
Ánh mắt nóng rực chăm chú, hô hấp cũng chùng lại, gầm nhẹ một tiếng, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng một lần nữa cắm vào mật huyệt căng mịn trơn trợt. "A a... Lại bị cắm... quá đầy..." Gia Cát Lượng theo bản năng căng người đón nhận, cái cổ trắng nõn ngẩng lên, lớn tiếng rêи ɾỉ.
Phía trước hoa huyệt bị mấy lần thương yêu càng làm cho huyệt trống phía sau khó nhịn, Gia Cát Lượng một bên nghênh hợp động tác Lưu Bị vừa gọi: "Hậu huyệt... a... ngứa... phía sau cũng muốn.. đâm vào mặt sau..."
Lưu Bị có lợi liền làm, mỹ nhân dưới thân yêu cầu, hắn cũng thuận theo rút ra khí cụ, trực tiếp cắm vào cúc huyệt đang khát khao.
"A... Thoải mái..." Lỗ nhỏ bị lấp đầy, Gia Cát Lượng lộ biểu tình vui thích, hừ nhẹ, hai chân vòng lấy eo nam nhân, chủ động lấy lòng.
Lưu Bị vươn mình đem người ôm lấy, dựa vào tư thế đem người xoay một vòng liền thấy y căng thẳng rít gào, hoa huyệt cũng phốc phốc phun ra vài cỗ chất lỏng. Gia Cát Lượng bị hắn chơi đến mức phun nướ© ŧıểυ, hai da^ʍ huyệt nhạy cảm một trên một dưới của y đều bị dươиɠ ѵậŧ hắn lần lượt đυ. vào. Lúc này lỗ dưới đang bị côn ŧᏂịŧ dập liên tục đến không thể khép lại, mà lỗ trên còn bị hai ngón tay thô ráp của hắn mò mẫm chuẩn bị đâm vào.
"Đừng... đừng chơi như vậy... quá kích thích... a... sâu quá.. sắp bị làm hỏng..... chủ công... tha cho ta... a a a a a..."
Gia Cát Lượng một lần nữa căng thẳng thân thể rít gào lên. Hoa huyệt co giãn bao bọc lấy ngón tay nam nhân, hậu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ quấy rối lấp đầy càng chịu không nổi, thịt đế bị lộng sưng to ê ẩm cùng ngứa ngáy, tính khí không thể bắn thêm gì nữa, chỉ có thể róc rách chảy nướ© ŧıểυ. Gia Cát Lượng ngửa cổ nhếch miệng, không tiếng động thở hổn hển cao trào, mà Lưu Bị cũng bị nơi tuyệt dịu ấy ép bắn ra.
Đem người phóng tới trên giường, Lưu Bị thả thân thể trắng mịn người dưới thân xuống, chỉ cảm thấy không ai có thể tiêu hồn hơn quân sư có hai thịt động này. Rút ra dương cụ, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đã rót đầy hai cái lỗ của y đến hoàn toàn không khép lại được, Lưu Bị thở phào, dùng quần áo bên cạnh xoa xoa cho y, liền đem chăn cuốn lại.
Mà lúc này Gia Cát Lượng đã mệt không có sức lực phản kháng, trầm trầm ngủ thϊếp đi. Lưu Bị cuối đầu nhìn khí cụ mềm nhũn giữa hai chân, chỉ cảm thấy thứ đọng lại mấy ngày nay đã được giải tỏa, cả người đều vô cùng nhẹ nhàng.
Gia Cát Lượng tỉnh lại chỉ cảm thấy hai cái thịt huyệt ở hạ thân ê ẩm sưng, chất lỏng bên trong theo sự co rút của y mà chậm rãi chảy ra. Ý thức được đó là cái gì, sắc mặt Gia Cát Lượng trong nháy mắt trắng bệch...
Lưu Bị từ sân huấn luyện trở về, muốn nhìn một chút xem Gia Cát Lượng đã tỉnh chưa, vừa bước vào sau tấm bình phong, một cái gối liền bay đến chỗ hắn! "Cút ra ngoài!" Gia Cát Lượng dùng chăn che ngực lại, mắt đen căm tức nhìn Lưu Bị.
Lưu Bị ôm gối nhìn người ngồi chỗ đó, phần lớn da thịt trắng như tuyết đã bị chăn che khuất nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được vết tích ám muội bị hắn lưu lại trên thân thể dụ người. Lại nhìn đến vẻ da^ʍ chưa vơi, nay lại tức giận đến mức hai má lại hồng lên của Gia Cát Lượng, cùng với cặp mắt mang theo hơi nước không có nửa phần uy hϊếp.
Lưu Bị theo bản năng ổn định lại tâm thần, người trước mặt này thật sự quá mê hoặc, chỉ sợ không cần làm gì cũng có thể câu lên tâm trí người khác.
Hắn càng nhìn càng cảm thấy cả người rạo rực "Quân sư đã tỉnh, ta đã gọi người đổi và giặt quần áo cho ngươi, cũng cho người mang nước lên tắm."
Gia Cát Lượng muốn ói máu, vốn định nói lời cuối cùng trước lúc bỏ đi, rốt cuộc lại bị hắn đυ. thêm một trận nữa, tức giận hét: "Cút!"
Lưu Bị nghĩ người này bị mình chiếm đoạt thân thể những hai lần, phát hoả cũng đúng, quay người trầm mặc ra ngoài. Thế nhưng không bao lâu sau liền đưa cho y quần áo sạch sẽ, cũng cho ngươi thêm nước ấm: "Ngươi tẩy đi, ta đi ra ngoài."
Vốn là đem người kia mắng đuổi đi, tâm lý Gia Cát Lượng liền có mấy phần bất an, quần áo lúc trước của y đều bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nếu chủ công không cho y quần áo mới thì phải làm sao bây giờ.
Nhìn người kia lần nữa đi ra ngoài, Gia Cát Lượng đứng dậy nhảy vào trong thùng nước tắm, kỳ thực Gia Cát Lượng tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ nam nhân đã chiếm thân thể mình, nhưng trong tâm kỳ thực y biết Lưu Bị là vô tội. Chỉ tại hắn có mặt đúng lúc trùng độc phát tác.
Tắm xong, Gia Cát Lượng cảm thấy được thư thái hơn rất nhiều, tuy nơi riêng tư vẫn sưng ê ẩm khó chịu nhưng trên người lại rất nhẹ nhàng.
Vén rèm đi ra, nhìn xung quanh toàn là cát vàng tung bay, mặt trời gay gắt, Gia Cát Lượng giơ quạt lông lên che mắt, nhíu mày, nếu như không phải là bởi vì người này khẩn cầu, làm sao y lại chạy đến nơi đây.
Lưu Bị đang đứng nhìn binh sĩ tập luyện, thấy Gia Cát Lượng đi ra, hắn liền muốn bước qua, rồi lại sợ chọc giận đối phương, chỉ có thể đứng cách xa xa nhìn sang: "Lều trại của quân sư, ta đã sai người chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể nghỉ ngơi, ngươi có muốn nhìn một chút ta..."
"Nhìn cái gì? Ta đã bảo muốn đi khỏi đây, còn chuẩn bị lều trại làm gì?"
Lưu Bị nghe vậy cũng không biết làm sao, chỉ có thể đứng ngốc ở đó. Gia Cát Lượng nhìn gió cát mịt mù trước mặt, y bấm độn một chút, chán nản nói: "Nhưng hiện tại chưa đi được, tạm thời vẫn ở lại thôi."
Lưu Bị khó tin hỏi lại: "Thật sao?"
Gia Cát Lượng ngượng quá nên gắt: "Còn không mau dẫn ta tới đó?"
Gia Cát Lượng trừng hắn, ánh mắt kia làm trái tim hắn run lên, vừa mừng vừa lo, hấp tấp đi tới: "Ta, ta dẫn ngươi đi, dẫn ngươi đi."
Gia Cát Lượng hừ một tiếng, càng ghét bỏ bộ dáng ngốc ngốc của Lưu Bị. Quan Vũ vẫn đứng phía sau đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Trương Phi nói: "Không nghĩ tới đại ca của chúng ta phúc khí lại tốt như vậy!"
Quan Vũ gương mặt ngay thẳng: "Có ý gì?"
Trương Phi liếc mắt một cái, nghĩ nhị ca cũng thật là thành thật: "Ngày hôm qua tiểu quân sư của chúng ta, đã lăn lên giường đại ca, giọng kêu rất thanh, đệ ở bên ngoài cũng nghe được, rất dâʍ đãиɠ, hơn nữa huynh nhìn y một thân da dẻ bạch ngọc chói mắt, khẳng định rất mềm mịn."
Quan Vũ không biểu tình nhìn miệng đầy lời da^ʍ của Trương Phi: "Lời này ngươi tốt nhất đừng nói, nếu bị đại ca nghe thấy, chắc chắn mạng sẽ không yên!"
Để lại lời hung ác, Quan Vũ quay người nhanh chân rời đi, áo giáp trên người lập lòe ánh bạc dưới mặt trời khiến Trương Phi theo bản năng dụi dụi mắt. Mợ, hướng nào không đi, nhất định phải hướng ánh mặt trời sao, làm màu vừa thôi!
Gia Cát Lượng vén rèm lên, nhìn trang trí bên trong, đơn giản sạch sẽ, khiến y thư thái không ít. Quay đầu nhìn Lưu Bị cùng tiến vào: "Ngươi vào để làm gì, đi ra ngoài!"
Lưu Bị sờ sờ mũi: "Trong doanh còn có một vị lão đại phu đã theo quân nhiều năm, là người sạch sẽ, lại kín miệng, nếu quân sư cảm thấy không ổn thì có thể gọi ông ta lại đây."
Gia Cát Lượng không nghĩ Lưu Bị vẫn theo thói quen săn sóc y như vậy, liếc hắn một cái: "Được, ta biết rồi."
Lưu Bị gật gật đầu, nhìn Gia Cát Lượng, cổ họng hơi khô khát: "Vậy ta đi ra ngoài trước, quân sư nghỉ ngơi đi."
Đưa mắt nhìn Lưu Bị rời đi, Gia Cát Lượng khóe môi cong lên: "Tên ngốc!"
Lưu Bị đi rồi, Gia Cát Lượng ngồi ở trên giường thử vận chuyển nội lực, phát hiện ngắn ngủi chỉ có mấy ngày nội lực lại có tăng trưởng. Xem ra chuyện như vậy cũng không hoàn toàn là hỏng. Dù sao hiện tại không thể đi, Tào Tháo sắp đánh tới, đành chờ vài ngày vậy.
Lưu Bị trở lại lều trại, không khí tràn ngập trúc hương nhàn nhạt khiến nghiệt căn dưới thân Lưu Bị lần thứ hai có dấu hiệu, hắn xưa nay không biết mình là tham sắc dục như vậy. Đè du͙© vọиɠ xuống đáy lòng, Lưu Bị bắt đầu phê duyệt mớ công văn chất đống trên bàn.
Vào đêm, Gia Cát Lượng sau khi dùng bữa tối Lưu Bị mang đến liền nghe trong doanh địa truyền đến âm thanh vui cười của nam nhân cùng nữ nhân, không khỏi có chút kỳ quái, dựa theo quy củ, quân doanh là nơi không thể xuất hiện nữ nhân.
Y cảm thấy Lưu Bị đã biết mà còn làm sai. Đứng dậy vén rèm ra ngoài, buổi tối tuy rằng cũng gió lớn giống ban ngày, nhưng nhiệt độ cũng không hề ấm áp.
Cũng có chút nội công, cái lạnh giá này vẫn chưa thể khiến Gia Cát Lượng sợ hãi. Đi về nơi huyên náo trong thao trường, âm thanh càng gần, cảnh tượng trước mắt cũng càng rõ ràng.
Nhưng mà hết thảy trước mắt lại làm cho Gia Cát Lượng nhíu mày, ngân quỹ tuy rằng không còn eo hẹp như trước, đối với tìиɧ ɖu͙© cũng không cấm đoán. Thế nhưng trong quân doanh lại hoang da^ʍ mời chào các ca kỹ, thật sự là phá hoại công sức tích góp bấy lâu.
Gia Cát Lượng tức giận nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong, các binh lính đã cùng ca cơ quấn quít. Nhưng tại lúc này, thân thể đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, mùi rượu chui vào trong mũi khiến Gia Cát Lượng theo bản năng giãy giụa, chỉ có điều không có lực. Ý thức được điểm này, cho dù không nhìn thấy người phía sau vẫn có thể biết hắn là ai. Ngoại trừ Lưu Bị, ai còn có thể chỉ cần đυ.ng vào là khiến y liền người bủn rủn, sức lực không thế nhấc lên dù chỉ nửa phần.
Gia Cát Lượng hung hăng nghĩ, y muốn đánh chết hắn!
"Ta đang nghĩ kêu người đi mời quân sư lại đây, không nghĩ tới liền quân sư chính mình tới đây, có phải là bị cảnh tượng này hấp dẫn, quân sư hai cái da^ʍ huyệt có muốn?" Lưu Bị ôm người đang vặn vẹo trong l*иg ngực, một bên không ngừng nói lời thô tục, một bên sờ soạng nơi riêng tư của Gia Cát Lượng.
"Buông ta ra... Ngươi cái này... A... Đừng đυ.ng kia..." Gia Cát Lượng không nghĩ tới Lưu Bị lá gan lớn như vậy, đang muốn răn dạy hắn, nơi riêng tư bị bàn tay nam nhân đặt lên. Quạt lông rơi xuống, thân thể mềm nhũn, hoàn toàn không có khí lực dựa vào ngực nam nhân, mặc hắn đùa bỡn.
Lưu Bị chỉ là mướn chút ca kỹ khao thủ hạ mình, không bao lâu sau bọn họ còn có một trận ác chiến phải đánh, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết. Hắn không thể để lính của mình đến chết vẫn chưa biết tới đàn bà, vẫn chưa biết mùi vị phụ nữ.
Chỉ có điều nhìn toàn trường đang oanh oanh yến yến, hắn lại không dậy nổi hứng thú, chỉ có thể uống rượu gϊếŧ thời gian. Thế nhưng càng khuya, bóng hình Gia Cát Lượng càng hiện rõ, cũng khiến hắn càng khát vọng, không khỏi uống hơi nhiều. Khi ý thức được thời gian, vốn là muốn trở về lều trại nghỉ ngơi liền thấy Gia Cát Lượng đứng ngoài thao trường, du͙© vọиɠ cơ thể lập tức không thể khống chế được, ôm lấy y.
Thời điểm nghe được mùi lãnh hương chỉ thuộc về y, du͙© vọиɠ càng bùng nổ, Lưu Bị hiện tại phải có được người hắn luôn khát vọng trong lòng này.
Một tay xoa nắn vị trí luôn mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ kia, cảm nhận được lòng bàn tay ấm lên, Lưu Bị hung hăng bóp một cái: "Quân sư, ngươi ướt, có phải l*и đã nứиɠ lắm, muốn bị đυ. lắm rồi phải không? Hiện tại chủ công ta liền giúp quân sư thỏa mãn, làm quân sư sung sướиɠ!"
Gia Cát Lượng bị hắn xoa nắn liền ngứa ngáy khó nhịn, thế nhưng vừa nghe Lưu Bị nói, lại thấy hắn như muốn cởϊ qυầи y, muốn chơi y ngay tại đây.
Nhất thời giận dữ và xấu hổ, Gia Cát Lượng ra sức giằng co nhưng cơ thể vô lực này sao có thể là đối thủ của hắn, hai ba lần quần liền bị lột xuống, tay mang theo vết chai không hề báo trước trực tiếp tóm chặt âʍ ɦộ nắn bóp: "A... buông tay... không muốn..." Gia Cát Lượng tâm lý hoảng hốt, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại đem tay nam nhân gắp càng chặt.
Lưu Bị dùng tay khác nắm lấy cái mông trắng mịn của Gia Cát Lượng: "Quân sư, lỗ l*и của ngươi chặt quá, trước hết để ta gãi gãi, ngoan đem chân mở ra, cho ta đυ. vài cái..."
Âm thanh trầm thấp tràn ngập du͙© vọиɠ bên tai y, một bên râu mép trên quai hàm cọ đỏ gò má y, hạ thân trần trụi bị hai tay nam nhân thưởng thức, eo thon nhịn không được giãy dụa, ngoại bào xộc xệch lộ ra nửa vai đẹp, đầṳ ѵú phấn nộn bị quần áo thô ráp của nam nhân cọ nhột nhột. "A..." hoa huyệt hoàn chưa được tiến vào liền ẩm ướt, một chút lý trí cuối cùng của Gia Cát Lượng tan rã.
Hai chân không tự chủ khẩn cấp mở ra, miệng nức nở, không nhịn được nắm chặt y phục Lưu Bị, ngoan ngoãn để ngón tay hắn xâm nhập cấm địa. Bị hai ngón tay thô to mang theo vết chai cắm vào, Gia Cát Lượng ngửa cổ, kìm không được phát ra rêи ɾỉ: "Ừm... Vào được..."
Lưu Bị hôn lên vùng cổ và bờ vai trắng nõn đẹp đẽ dị thường của y, ngón tay nhào nặn đầṳ ѵú phấn nộn, cảm nhận hạt đậu nhỏ dưới tay hắn dần cứng lên. "A... Ngón tay mò thật thoải mái... bên trong ngứa... Sờ sờ bên trong..." Đã dần dần đắm chìm trong du͙© vọиɠ, Gia Cát Lượng chủ động xoay eo đem da^ʍ huyệt hướng ngón tay Lưu Bị đong đưa. Từ ngoài nhìn vào giống như Gia Cát Lượng chủ động mở chân cưỡi trên tay hắn đòi đυ..
Cái mông trắng mịn giãy dụa trong gió, da^ʍ thuỷ theo ngón tay thọc vào rút ra chảy ướt cả bắp đùi. Gió thổi qua mang theo chút mát mẻ nhưng vẫn không diệt được dục hoả nóng bức của Lưu Bị và Gia Cát Lượng. Dần dần, ngón tay cũng không thể thoả mãn y, bên trong kêu gào muốn được đồ vật to nóng lấp kín.
"Ừm... Không đủ... Không muốn ngón tay... Cho ta... Không chịu được... A..." Gia Cát Lượng bất mãn, lắc lắc trong ngực nam nhân, quần áo vốn chỉ xộc xệch nay bị y cọ chỉ có thể miễn cưỡng treo ở cánh tay.
Du͙© vọиɠ bị sự dâʍ đãиɠ của y quấy lên, Lưu Bị không kiềm được, lột áo còn vướng ở khủy tay y quăng xuống đất, nhanh chóng cởϊ qυầи ra, phóng thích cho du͙© vọиɠ đang nhịn xuống của mình, trực tiếp đem người đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ áp dưới thân, tách hai đùi y ra, hướng l*и da^ʍ hắn khát vọng đã lâu, thẳng thắn cắm vào.
"A... quá đầy... lớn quá... hoa huyệt rốt cục... ưʍ... bị chơi rồi..." Gia Cát Lượng chủ động cuốn lấy eo nam nhân, vui sướиɠ kêu.
Lưu Bị bị sự căng mịn cùng dâʍ đãиɠ của y làm cho mù quáng. Nắm lấy đùi y, thoải mái đυ. vào, mỗi lần tiến quân thần tốc đều như muốn phá hư hoa tâm bên trong, khiến nơi đó run rẩy, khiến nơi đó chảy ra da^ʍ thuỷ thấm ướt qυყ đầυ.
Gia Cát Lượng bị hắn đυ. đến khóc lóc kêu gọi, kiên trì phối hợp với va chạm hung ác của nam nhân: "A... Muốn hỏng... sắp bị làm hỏng... thật thoải mái... Hừ hừ..."
Phía trước đáng thương không người đυ.ng chạm run rẩy bắn ra, lỗ l*и bị nam nhân cᏂị©Ꮒ cho lầy lội không chịu nổi nhưng vẫn gắt gao cắn chặt dươиɠ ѵậŧ không tha. Gia Cát Lượng nhếch miệng ngửa đầu, đôi mắt phủ nước mông lung thấy được những ánh sao lộng lẫy trên bầu trời ban đêm. Nam nhân tráng kiện thở dốc bên tai, y như đang ngôi trên con thuyền chập chờn, thoải mái phiêu đãng trên mặt biển. Hừ nhẹ đạt tới cao trào.
Lưu Bị bắt lấy bắp đùi người dưới thân, hưởng thụ hoa huyệt ấm áp trơn trợt cắи ʍút̼ dươиɠ ѵậŧ mình, ma sát mãnh liệt làm âm thanh giao hợp dâʍ đãиɠ không ngừng vang lên, hắn chung quy cũng không nhịn được, bắn vào bên trong.
"A..." Cảm giác được nam nhân đem dịch thể nóng rực bắn vào bên trong, linh hồn phảng phất như bị bỏng, Gia Cát Lượng lại run rẩy phun ra một luồng da^ʍ thuỷ.
Lưu Bị sảng khoái nằm nhoài trên người Gia Cát Lượng, nhắm mắt hưởng thụ dư vị cao trào, nhưng mà Gia Cát Lượng bị đặt dưới thân kia vẫn chưa thoát khỏi bể dục. Da dẻ trắng mịn bị tình triều nhuộm đỏ, mật huyệt đang kêu gào khát vọng, trải qua một lần cao trào lại càng đói khát, y lần thứ hai phát ra tiếng rêи ɾỉ cầu hoan: "Ngứa... lỗ sau ngứa quá... chủ công... đút vào phía sau... khó chịu muốn chết... a..."
Dương cụ chưa rút ra khỏi hoa huyệt, lỗ hậu đã bắt đầu khát khao khó nhịn muốn được lấp đầy. Lưu Bị mới phát tiết qua một lần, bị y kêu da^ʍ đến mức lại bắt đầu phản ứng, thế nhưng bây giờ đầu óc hắn đã có chút tỉnh rượu.
Ý thức được mình ở bên ngoài đè quân sư xuống đất làm một hồi, không biết có bị binh sĩ trông thấy không, dù hắn da mặt dày nhưng cũng phải giữ thể diện cho người kia. Đem phân thân rút ra khỏi tiểu huyệt, nhìn y bất mãn nhăn mày, Lưu Bị dụ dỗ: "Quân sư đừng nóng vội, chúng ta về lều trại trước."
Nói xong liền định ôm người lên, nhưng đã bị dục hoả thiêu rụi lý trí, Gia Cát Lượng triệt để xuôi theo bản năng, sao có thể chờ được. Nam nhân rút côn ŧᏂịŧ ra, còn không định chơi y nữa, tâm trạng nhất thời vô cùng uỷ khuất. Thừa dịp Lưu Bị buông lỏng, y liền vươn mình đem hắn đặt dưới thân, cọ mông vào dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn: "Hừ... ngươi không cho ta... ta sẽ tự làm.."
Côn ŧᏂịŧ bị hậu huyệt cạ cạ vào, Lưu Bị nhìn Gia Cát Lượng hỗn độn trần trụi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, sợ tổn thương đến y nên không dám lộn xộn, nhưng dịch huyệt khát khao như nước lũ tràn ra, làm lỗ huyệt y trơn trợt đến mức khó mà đâm vào.
Gia Cát Lượng hao tổn sức lực một hồi cũng vẫn không được, mắt đã đỏ lên, đáng thương nhìn nhìn Lưu Bị.
Hắn hết cách với vị quân sư một khi bị khai thân liền da^ʍ đến không còn giới hạn này, đành ôm lấy vòng eo thon gọn kia, tách hai cánh mông ra, cắm côn ŧᏂịŧ đang gắng gượng vào thịt huyệt khát khao.
"Phốc." Một tiếng, ngay cả lông cũng đi vào. Chỉ thấy Gia Cát Lượng kích động, thân thể run rẩy, cầm cổ trắng nõn đẹp mắt ngửa về sau, hai chân theo bản năng banh rộng. Phía trước tính khí không bắn ra thêm được, run run phun ra lớp tinh thuỷ mỏng manh. Hậu huyệt vẫn gắt gao cắn, từng tầng lớp thịt vách tường co rút siết chặt gậy thịt bên trong, hắn thở gấp: "Chặt quá!"
Cố nén kích động muốn bắn tinh, đợi Gia Cát Lượng cao trào.
"Ừm... a... Đâm quá sâu... Sắp bị đâm chết..." Gia Cát Lượng qua hồi lâu mới phát ra âm thanh, eo chủ động giãy dụa, dùng tư thế cưỡi ngựa chuyển động trên người Lưu Bị.
Thân thể trắng trẻo mảnh khảnh dưới ánh trăng phá lệ mê người, hắn nhìn người phía trên đang dâʍ đãиɠ tự thoả mãn chính mình. Dươиɠ ѵậŧ đã cương đến khó nhịn, hắn tách đùi y, đẩy hai mép huyệt ra, tay to mang theo thô ráp đùa bỡn âʍ ѵậŧ.
"A... Thoải mái... Ngươi làm ta thật thoải mái... Hừ hừ..." Gia Cát Lượng một bên rêи ɾỉ một bên sờ lên đầṳ ѵú chính mình dâʍ đãиɠ lắc eo, mặc cho nam nhân làm gì thì làm nơi riêng tư.
Lưu Bị nằm mơ cũng không ngờ Ngọa Long tiên sinh nổi danh thiên hạ của hắn, quân sư của hắn, lại da^ʍ đến cực điểm như vậy, mới đầu hắn còn tưởng là do xuân dược nhưng nào đúng, nếu không phải trời sinh là như vậy, sao mỗi lần hành sự đều trùng hợp trúng xuân dược loại mãnh liệt? Chỉ cần đυ.ng vào thân thể liền hỗn loạn, cực kỳ yếu đuối, hạ thân không ngừng chảy nước, cᏂị©Ꮒ xong một lỗ, cái lỗ kia cũng phải lấp kín.
Lưu Bị chịu không được người trên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hắn nâng cái mông vểnh của y lên, mãnh liệt đυ. vào. Miệng cũng không nhàn rỗi, ngậm lấy núʍ ѵú y, ra sức cắи ʍút̼.
"A... thật là lợi hại... nơi đó...a... muốn hỏng... ưʍ.. không chịu nổi... chậm một chút..." Gia Cát Lượng khắp người đều bị nam nhân chiếm đóng, vừa bị chơi cúc huyệt, vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ, vừa bị mυ'ŧ núʍ ѵú, da thịt xung quanh nhũ hoa bị râu mép hắn cọ thành một mảnh đỏ tươi nhưng y giống như không biết vẫn kêu rên: "Đầṳ ѵú ngứa... mυ'ŧ mạnh chút... ra sữa cho ngươi uống..."
Y đã tìm hiểu, loại trùng này sẽ thay đổi thân thể người bị hạ độc, dù là nam nhân cũng như nữ nhân, một khi bị chơi đến cực hạn, vυ' vẫn có thể tiết ra sữa. Gia Cát Lượng bị đυ. đến mất hết lý trí, không biết sao lại nghĩ đến cái này, sợ Lưu Bị không vui, y chủ động nói ra hấp dẫn dụ dỗ.
Lưu Bị nghe vậy lại ngậm lấy đầu nhũ mυ'ŧ thật mạnh, như thật sự muốn hút ra sữa từ quân sư dâʍ đãиɠ này. Thao trường xa xa là quân sĩ cùng ca cơ lăn lộn, Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng bên này cũng đánh ra lửa nóng. Mãi cho đến lúc bình minh, dục hoả trong cơ thể y mới thối lui, nằm nhoài trong ngực Lưu Bị nhẹ nhàng rêи ɾỉ.
Hắn ôm y trở lại doanh trướng, kêu người chuẩn bị nước nóng, liền đem y tắm một cái, nhìn hai động thịt sưng tấy không đóng lại được, Lưu Bị âm thầm nhíu mày, cảm thấy được chính mình đêm qua thực sự quá không biết tiết chế...
...