Sau cuộc đối thoại móc tim móc phổi dài hơn bốn mươi phút, cô còn mệt hơn cả đi dạy một ngày, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên có người lay tỉnh.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Câu chửi thề đã đến bên môi, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.
“Ừm, anh mau ngủ đi.”
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi vào giấc mộng, chợt cảm giác ngón tay được đeo một thứ kim loại lạnh lẽo. Tuy rằng cô thật sự rất muốn mở to mắt, nhưng mà ——
Cô đã bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Đến khi tỉnh lại, cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, song mở mười ngón tay ra lại không thấy có gì, thế mà cô cứ tưởng Mạnh Ngọc nhân lúc cô ngủ đã đeo nhẫn cho cô.
Trong lúc đánh răng cô tự ngẫm nếu điều đó là thật thì cô sẽ vui hay buồn đây? Trên thực tế, cô phản đối hôn nhân bởi kinh nghiệm của bản thân khiến cô muốn trốn tránh hôn nhân.
Tuy nhiên, nếu người ấy là Mạnh Ngọc thì cô lại cảm thấy anh nhất định là một người chồng tốt, cô rất mong chờ được cùng anh đi qua cuộc sống vài chục năm trong tương lai.
Do đó có lẽ cô sẽ vui chăng? Phần lớn con gái đều như thế, dẫu hiện thực có tồi tệ đến đâu, bản thân có tỉnh táo đến đâu thì vẫn tin hoàng tử và công chúa cưới nhau chính là cái kết cổ tích hạnh phúc.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em nghĩ xem nên tổ chức sinh nhật thế nào.” Cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, phía sau chợt có thân thể ấm áp dán chặt.
Chắc chắn không thể đến khách sạn kia nữa, còn đến một số nhà hàng nổi tiếng trên mạng thì cô lại không hứng thú.
“Thế em đã nghĩ được chưa?” Anh cầm điện thoại vừa trả lời tin nhắn công việc vừa hỏi.
“Em nghĩ ra rồi.” Cô phấn chấn lắc lắc cánh tay anh: “Mạnh Ngọc, chúng mình đi ngắm biển đi.”
Song, hóa ra đi ngắm biển vào mùa đông lại là một quyết định vô cùng sai lầm.
Họ lái xe từ thành phố gần hai tiếng mới đến gần một vịnh biển. Đó là một bờ biển hoang sơ chưa phát triển với một vài chiếc thuyền đánh cá đang đậu. Trời không nắng ráo, nước biển xanh xám, có thể nhìn thấy rác nhựa và lưới đánh cá bỏ đi trên bãi biển đen thẫm.
Giây đầu tiên vừa bước xuống xe, cô đã bị gió thổi ngược trở lại..
Điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ, đáng ra lúc này hai người nên ôm nhau ngồi trên bãi biển đợi mặt trời lặn mới đúng.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Mạnh Ngọc hỏi cô có muốn nghe nhạc không.
Anh mở đài trong xe lên phát bài《Honey Take My Hand》, giọng nam nhẹ nhàng lãng mạn khiến tâm trạng của cô cũng khá lên đôi chút.
“Anh có biết lúc này thích hợp làm gì không?”
“Uống cà phê? Em không thể uống cà phê, để anh mua cho em cốc sữa nóng nhé.” Anh tháo đai an toàn, toan xuống xe.
“Không phải, anh không cảm thấy lúc này rất thích hợp làʍ t̠ìиɦ ư?”
“?” Anh hoảng sợ nhìn cô.
“Trên xe anh có áo mưa không?” Cô vừa hỏi vừa lục túi xách.
Trong khi anh còn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa việc ngắm biển và làʍ t̠ìиɦ thì chợt nghe thấy cô thốt lên một tiếng: “Tìm được rồi!”
“Em đang nghiêm túc đấy à?”
“Đương nhiên, anh mau ra ghế sau đi.” Cô cởϊ áσ len lông cừu màu trắng của mình ra.
“Nhỡ đâu có người thì sao?”
“Anh bảo ở đây có người á?” Cô ra hiệu cho anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, đừng nói là người mà ngay cả động vật còn chẳng có, nơi đây chỉ có gió và biển.
“Thế thì cũng…” Không ổn lắm đâu.
Nhưng cô đã cởi gần hết, chỉ còn lại quần tất và bộ đồ lót ren. Bảo là đồ lót chứ thực ra cũng chẳng che được gì, áσ ɭóŧ ôm lấy hai bầu ngực mềm mại, dây đeo hình chữ thập kéo dài đến rốn, dưới đó là ren đen và làn da trắng như tuyết đối lập kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác mạnh mẽ.
“Anh không muốn ư?” Cô mèo đen nhỏ hỏi, và thế là anh chỉ mất hai giây để đổi sang ghế sau.
Ghế sau của xe SUV khá rộng rãi, cô có thể quỳ trên ghế cởϊ áσ sơmi giúp anh, nửa người trên hơi gầy nhưng rắn chắc lộ ra. Da anh rất trắng, đầu ti màu hồng phấn, cô bắt chước anh mυ'ŧ lấy nó, đầu lưỡi ướt mềm chạm vào đầu ti lành lạnh nháy mắt làm anh nổi da gà.
Dáng vẻ cô ngậm lấy đầu ti anh, ngầng đầu nhìn anh rất giống một con nai nhỏ có đôi mắt ngây thơ rơi vào tay thợ săn, bàn tay vuốt ve cổ cô như thể phát súng nắm giữ tính mạng cô.
“Anh phải cởi cái này thế nào?” Anh không sờ được khóa áo sau lưng cô, bầu ngực đầy đặn bị áσ ɭóŧ ren ôm chặt đến tràn ra hai bên áσ ɭóŧ.
“Thế này.” Cô cởi dây đeo hình chữ thập giống như đang mở một món quà, nơi tròn trịa mất đi sự trói buộc nảy ra như pudding, anh kìm lòng không đậu ngậm lấy núʍ ѵú anh đào, hút lấy chùn chụt.
“Ưm…” Anh mυ'ŧ rất mạnh làm cô bắt đầu sinh ra cảm giác như đang bị bú sữa, đương nhiên đối phương là một người đàn ông trưởng thành về cả mặt thể xác lẫn tinh thần.
Đầu mũi cọ qua cọ lại trên bầu ngực mềm mại, bàn tay vuốt ve núʍ ѵú, thoạt trông như đang thưởng thức mỹ vị trần gian.
Tay cô theo cơ bụng lần xuống, cởi thắt lưng để giải phóng cho dương v*t đã sớm đứng thẳng. Cô nhớ lại tiết tấu trước đây tuốt mấy cái giúp anh, sau lại sờ xuống tinh hoàn căng tròn, bên dưới dương v*t cứng nóng như bàn là lại cất chứa một thứ mềm mại yếu ớt đến thế. Cô thong thả lại cẩn thận xoa nắn hai quả trứng nhỏ. hang
Cô khẽ đẩy anh ra, người còn đang mυ'ŧ mát ngực cô bị bắt phải tách rời, phát ra một tiếng “Chụt”.
“Anh nằm xuống đi.”
“Em làm gì thế?” Anh nửa tin nửa ngờ nằm xuống phía sau.
“Em muốn chơi bằng miệng.”
Anh nhanh chóng ngồi dậy: “Không được.”
“Vì sao?” Cô đã cong mông nằm sấp xuống.
“Không được, anh sẽ không kiềm chế được đâu.”
“Thử chút đi mà, xin anh đấy.”
Mạnh Ngọc luôn không thể phản kháng trước mặt cô. Chỉ cần cô mèo con nũng nịu là anh lại dễ dàng bộc lộ điểm yếu của mình, nhanh chóng thỏa hiệp.