Lồng Giam

Chương 6

Cố Mạc khϊếp sợ thốt lên: "Sao chỗ này của Chi Chi trống trơn vậy?"

Thanh Chi thừa dịp mình khôi phục chút sức lực, cô dùng sức bắt lấy cánh tay hắn: "Anh mau lấy tay ra! Còn vậy nữa là em bực thật đó? Con gái vốn dĩ không có mà!"

"Vậy chỗ này của Chi Chi trông thế nào vậy? Cho anh xem một chút với."

Hắn đã nổi lòng hiếu kỳ, trong ánh mắt tràn ngập sự hồn nhiên bẩm sinh.

Anh trai đại ma vương.

Thanh Chi lùi lại, không hề chú ý đến việc mình đã đến sát mép giường, bỗng cô ngã xuống giường "phịch" một tiếng.

Ngã đến nỗi mắt cô đầy sao xẹt.

"Chi Chi!"

Cố Mạc bước xuống khỏi giường, lo lắng nâng Thanh Chi dậy: "Bị ngã đau chỗ nào rồi?"

Thanh Chi lắc đầu: "Không sao, anh buông em ra đi."

Lúc này Cố Mạc chặn cô ở mép giường, phạm vi hoạt động của cô nhỏ hơn nữa, bị hắn giam cầm vô cùng dễ dàng.

Cố Mạc chỉ vào quần cô, nói: "Quần Chi Chi ướt quá rồi kìa, mau cởϊ qυầи ra đi."

Thanh Chi liều mạng lắc đầu: "Không, không được…"

"Sao Chi Chi không nghe lời vậy nhỉ? Anh đã cởi rồi mà Chi Chi lại không chơi cùng anh gì cả, đúng là chơi xấu mà, vậy anh không cần em nữa, mai mốt bảo ba ba tìm cho anh một đứa em gái khác nghe lời hơn thôi…"

Hắn lấy chuyện này ra uy hϊếp cô.

Thanh Chi dựa vào vách tường cạnh giường, nới lỏng tay.

Nếu anh trai mách thì nhất định ba ba sẽ biết cô cho hắn ăn ngực, còn giúp hắn làm việc kia.

Không thể để ba ba biết được.

Hắn chỉ nhìn thôi, không biết gì cả.

Môi Thanh Chi tím tái, khẽ mở miệng: "Anh hai đừng mách ba ba mà…"

"Chi Chi chơi cùng anh thì anh sẽ không nói."

Nếu không phải lúc này ánh mắt Cố Mạc trong sáng sạch sẽ thì Thanh Chi sẽ nghĩ chính mình mới là đứa ngốc.

Anh trai ngốc cởϊ qυầи cũng khá gian nan, động tác của hắn vốn cũng không quá nhanh nhẹn, mà Thanh Chi thì cố ý vô tình túm quần mình, nhưng dù vậy vẫn bị hắn cởi đi.

Thanh Chi xoay mặt đi, nhắm mắt lại, lông mi run run.

"Qυầи ɭóŧ của Chi Chi màu trắng à, đẹp mắt thật."

Hắn dán tay vào nơi giữa chân cô, sờ âʍ ɦộ cô qua lớp vải.

"Ưm…"

Nơi mẫn cảm bị người xâm phạm nhưng Thanh Chi chỉ có thể nắm chặt lòng bàn tay, chịu đựng sự hiếu kỳ của Cố Mạc.

Hắn vuốt ve âʍ ѵậŧ, đại khái như đang thật sự tìm thứ giống như của mình nhưng kết quả không tìm thấy gì, đến tận lúc này hắn mới cười nói: "Hình như không có thật này."

Thanh Chi cảm nhận được bàn tay hắn đang chuyển qua cạnh qυầи ɭóŧ, dịch xuống từng chút, thẳng đến chỗ cửa mình bại lộ trong không khí. Trời mùa hè oi bức nhưng Thanh Chi vẫn cảm nhận được sự mát mẻ.