Vào mùa đông, trời tối vô cùng sớm, tuyết phủ đầy trên các mặt đá, lạnh lẽo vô cùng.
Chạng vạng 6 giờ.
Sân vận động truyền ra những tiếng xôn xao.
Kết thúc một ngày huấn luyện, mọi người lấy áo khoác, chuẩn bị đi ăn cơm chiều, đột nhiên, cửa bị đẩy ra, tuyết mịn từ từ thổi vào, dừng ở trên người thiếu niên da trắng tóc đen đứng ở cửa.
Đó là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp.
Cậu mặc một chiếc áo lông vũ, khăn quàng màu trắng vây quanh trên cổ, khuôn mặt nhỏ kia trắng nõn như tuyết, môi hồng nhuận mướt mát, nhưng lại có cảm giác ốm yếu, giống như một món đồ sứ xinh đẹp lại dễ vỡ.
Thoạt nhìn, cậu không phù hợp với nơi này, vì thế vừa tiến vào, liền hấp dẫn không ít sự chú ý.
Một cậu trai trẻ nói nhỏ: “Đó là ai vậy?”
Một người khác thả quả bóng rổ trong ngực xuống, cũng nhỏ giọng nói: “Đó là tiểu thiếu gia của Bùi gia, tới tìm Tạ Thanh Vân.”
Cậu trai vừa hỏi lập tức ngậm miệng, hiển nhiên cũng đã nghe qua.
Bùi gia quyền thế ngập trời, cho dù ai nhắc tới đều phải kính trọng ba phần, cho nên tiểu thiếu gia duy nhất của Bùi gia, không ai dám đắc tội. Đáng tiếc tuy người này lớn lên xinh đẹp, nhưng tính tình lại bị chiều đến kiêu căng ương ngạnh, còn có những sở thích rất đặc biệt.
Không ai là không biết, Tạ Thanh Vân được tiểu thiếu gia này bao dưỡng.
Nam sinh trộm liếc nhìn Tạ Thanh Vân ở phía xa, trước kia hắn sẽ cùng người khác nói xấu vị tiểu thiếu gia này, nhưng hôm nay khi nhìn thấy tận mắt, không biết vì sao, lại sinh ra một suy nghĩ…… hình như Tạ Thanh Vân cũng không thiệc.
Chỉ là hiện tại, sắc mặt tiểu thiếu gia không tốt lắm, nhìn bộ dáng này, giống như là tới cãi nhau với Tạ Thanh Vân.
Tạ Thanh Vân cũng thấy được Bùi Tuyết Úc, khẽ nhíu mày, bàn tay nắm chặt, cảm xúc trong mắt quay cuồng, có ẩn nhẫn, có phiền chán.
Hắn rất ghét việc Bùi Tuyết Úc đến tìm hắn ở nơi đông người.
Có lẽ là bị cảm lạnh, lúc Tuyết Úc đi đến trước mặt Tạ Thanh Vân, còn ho vài cái, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ, giọng nói lãnh đạm: “Tạ Thanh Vân, có phải anh cố ý hay không?”
Tạ Thanh Vân mày nhăn chặt: “…… Cái gì?”
Tuyết Úc hất cằm, mặt không cảm xúc: “Tôi nói, có phải anh cố ý hay không.”
Tạ Thanh Vân không kiên nhẫn, mím môi, vừa muốn hỏi lại, đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy thiếu niên thấp hơn hắn nửa cái đầu, trừng to đôi mắt xinh đẹp, lông mi mềm mại dính ở bên nhau, trong mắt ngập nước, giống như muốn khóc lại cố nén.
…… Cậu ấy đang ủy khuất?
Ủy khuất cái gì?
Trong đầu cố gắng nhớ lại những ký ức có liên quan đến Bùi Tuyết Úc, Tạ Thanh Vân mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới, hình như sáng nay Bùi Tuyết Úc có đi tìm hắn, kêu hắn tan học ở cổng trường chờ, nhưng hắn lúc ấy có buổi huấn luyện rất quan trọng, vội vàng đồng ý qua loa liền vứt ra sau đầu.
Cho nên tiểu thiếu gia là không thấy hắn chờ, nên giận dỗi?