1. Bí mật của cặp song sinh
Tuy rằng không biết vì sao sự việc lại phát triển thành thế này, nhưng để nói rõ phải kể đến nửa tháng trước.
Tại trường học Song Thành, Tần Trăn là một cán bộ năm nhất của hội học sinh, sau khi tan học cậu phải ở lại trường học làm công tác kiểm tra cuối cùng. Cậu phải xem xét tất cả ánh đèn của sân khấu, âm thanh của microphone đến danh sách các ban đạo cụ trình diễn đón tiếp ban lãnh đạo, tuần tra một vòng xác định không có vấn đề gì cậu mới rời đi, khi đi trên hành lang lại nghe được âm thanh kì quái của dương cầm vang lên bên trong phòng nghệ thuật.
Hình như là tiếng vật thể va chạm phát ra, nặng nề vang lên, phảng phất trong không khí đều chứa đựng một cổ ẩm ướt.
Đã sắp đến 7 giờ, theo lý thuyết trong trường học lúc này hẳn là không còn những người khác mới đúng.
Xuất phát từ tính tò mò, cũng xuất phát từ trách nhiệm của một cán bộ hội học sinh của bản thân, Tần Trăn nhấc chân bước đến phía phòng đàn.
Không biết có phải ảo giác của Tần Trăn không, một khắc khi cậu bước vào phòng nghệ thuật, bên trong phòng ngay ngắn như không có phát sinh chuyện gì, tiếng côn trùng bên ngoài vang lên, trạng thái yên tĩnh sạch sẽ, bên trong phòng an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Tần Trăn không khỏi lạnh sống lưng, cậu đột nhiên hít một hơi thật sâu để áp xuống suy nghĩ kì lạ trong lòng. Đáng lẽ tại thời điểm cảm thấy quái dị cậu nên rời khỏi đây, trực giác của cậu khẳng định sự việc phát sinh trong phòng đàn chắc chắc không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cậu lại không có xoay người, chần chờ một lúc lại nhấc chân đi vào phòng đàn, chỉ thấy cửa phòng đàn không khóa, bị đẩy liền mở ra.
Trong một cái chớp mắt, gió đêm ngoài của sổ thổi vào, một luồng hơi thở da^ʍ mĩ lập tức xông vào đến mặt cậu, cảm giác vô hình áp bách lên Tần Trăn dần dần trở nên mãnh liệt.
Hít một hơi sâu vào phổi, Tần Trăn có một cảm giác ghê tởm, hai ngón tay hắn ấn lên huyệt Thái Dương vài giây đến khi hoàn toàn thích ứng với dao động kỳ dị trong phòng đàn mới tiếp tục bước đến vị trí trưng bày các loại đàn.
Ánh trăng như một làn váy lụa trắng buông xuống làm dịu đi cơn lạnh buổi đêm, làm giảm bớt cảm giác khó chịu không lý do của Tần Trăn. Dưới bóng tối của chiếc đàn dương cầm xuất hiện hai bóng người đang chen chúc, nghe loại âm thanh này khiến Tần Trăn có một dự cảm không tốt.
Thanh âm truyền tới bên tai càng rõ ràng hơn, hai mắt Tần Trăn kinh ngạc trợn to, cậu không ngờ trong trường lại có người cả gan như vậy, lại dám ở nơi công cộng mà làm loại sự tình này.
Một bên cảm thấy cảm thấy xấu hổ, một bên lại tò mò muốn xem là ai dám làm loại chuyện này.
Cậu không nhịn được lại tiến đến gần nơi phát ra âm thanh, nhưng nội tâm lại phát ra tín hiệu cảnh cáo, ngăn cậu không được bước đến!
Nhưng bước chân cậu đã không còn chịu sự khống chế của bản thân, tâm trí giống bị ngoại lực điều khiển, cậu không nghe theo lý trí mà gian nan bước đến phía sau dương cầm.
Tần Trăn làm Alpha nhiều năm như vậy đã tự đem nội tâm luyện vững như núi băng, trước sau đều không thể dao động, lúc bạn trai Thẩm Phi Trì của cậu muốn tiến thêm một bước thân mật, nội tâm hắn cũng không hề dao động. Nhưng giờ phút này nghe được thanh âm thân thể dây dứa trong phòng đàm, thân thể hắn lại không lý do mà nóng lên.
Thật giống như có một bí mật chôn sâu trong thân thể hắn bị phủ đầy bụi sắp chui từ dưới đất lên.
Giống như hộp Pandora vì cậu mà mở ra một thế giới sặc sỡ hoa mỹ khác……
Chiếc đàn dương cầm màu đen, Tần Trăn thấy được một màn khiến bản thân khϊếp sợ.
Trong đầu cậu nháy mắt hiện lên rất rất nhiều kí hiệu bí văn cùng hào môn bát quái, bộ mặt của đám thượng lưu thân sĩ không ai biết. Nhưng nghe nói khác với chính mình tận mắt chứng kiến.
Một màn chấn động phía bên trong làm Tần Trăn thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Cậu khăng định chính mình không có hoa mắt, trước mắt là hai tên gia hỏa có bộ dáng giống nhau, giống nhau mắt đen tóc đen, thậm chí biểu tình ánh mắt đều không lệch chút nào, dươиɠ ѵậŧ bọn họ dán sát vào nhau đang làm loại hành vi lσạи ɭυâи mà nhiều người khinh thường.
Tần Trăn muốn bỏ chạy nhưng chân lại như bị một loại gông xiềng vô hình trói chặt, khả năng bình tĩnh mà cậu luôn tự hào trong nháy mắt sụp đổ, chỉ có thể há miệng thở dốc, miễn cưỡng nói ra ba chữ: “…… Thực xin lỗi.”
Thiếu niên tuấn mĩ không vì bị người khác phát hiện loại sự tình này mà hiện lên xấu hổ, vẫn thong thả ung dung tiếp tục làm việc của mình thẳng đến khi bắn tinh mới rút dươиɠ ѵậŧ ra, anh ta cúi đầu hôn hôn người phía dưới, lúc này mới lắc lư du͙© vọиɠ còn đang nhỏ nước đến gần Tần Trăn.
Trường hợp này thật sự quỷ dị, Tần Trăn theo bản năng lui về sau, lại bị gia hỏa trước mắt này bóp chặt cổ, trong đầu Tần Trăn liềm truyền đến một trận đau đớn nhịn không được cong người lên, trong miệng phát ra tiếng thống khổ.
“Anh……” Lúc này thiếu niên khác cũng đứng dậy đi tới giữ lấy gia hỏa phía sau Tần Trăn, anh ta giơ tay ôm lấy người nọ, đầu gác ở trên vai đối phương, mặt đầy hứng thú mà nhìn Tần Trăn, nói: “Làm sao bây giờ? Bị tiểu mỹ nhân này phát hiện rồi" nói xong, còn dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ liếʍ môi dưới, tuy đang cười nhưng đáy mắt lạnh lẽo lại làm người ta sợ hãi, tựa như một con rắn độc đang phát tình, đột nhiên bị người khác phá vỡ chuyện tốt mà phát ra cảnh cáo.
Lúc này, thiếu niên đang giữ chặt Tần Trăn đột nhiên mở miệng: “Tên.”
Tần Trăn không muốn trả lời, nhưng giây tiếp theo đầu cậu lại đau như muốn nứt ra, trong lúc thống khổ cực độ đã buộc miệng thốt ra tên của mình.
Làm thế nào mà?! Tần Trăn trợn to hai mắt, cậu hoàn toàn không thể khống chế được chính mình! Thật giống như lớp da bên ngoài của chính mình bị một đôi bàn tay vô hình cởi bỏ, bên trong cơ thể liền lộ hết ra bên ngoài, bộ dáng gì đều sẽ bị người sạch sẽ trước mặt nhìn thấu.
“Tiếp tục.” Thanh âm lạnh nhạt vô tình tiếp tục ở trong thân thể hắn ra lệnh, trong cổ họng truyền đến một trận đau đớn, đầu lưỡi Tần Trăn không chịu khống chế, nửa phút sau đã đem tất cả thông tin từ số điện thoại đến địa chỉ gia đình toàn bộ đều nói hết.
Đạt được ý định của bản thân, thiếu niên buông Tần Trăn ra.
Tần Trăn sau khi đạt lại được quyền khống chế hai chân đã mềm nhũn ngã ngồi ở trên mặt đất, trên trán cậu đã toát một tầng mồ hôi lạnh, thân thể kịch liệt phát run, trong nháy mắt đó xém chút nữa Tần Trăn đã đem bí mật của mình nói ra
Là tinh thần lực……
Tần Trăn không thể tin được, thiếu niên này có thể dùng tinh thần lực khống chế hắn!
Chỉ có một số ít alpha mới có khả năng khống chế tinh thần lực, bọn họ đột phá giới hạn thân thể, so với những Alpha tầm thường khác không giống nhau, là một người càng ưu tú hơn, đế quốc Liên Bang rất coi trọng nhân tài. Trên dưới cả đế quốc chỉ có một số ít người như vậy, mà tất cả đều là nhân vật lãnh đạo có địa vị cao vọng trọng.
Nhìn vị thiếu niên trước mắt này, Tần Trăn có thể khẳng định mà nói anh ta là một Beta, nhưng Beta làm thế nào mà có được năng lực của Alpha?
“A Nguyệt, anh dọa đến cậu ta rồi.” Vị thiếu niên còn lại không biết ngồi xổm trước mặt Tần Trăn từ khi nào, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giữa đùi còn có một dòng chất lỏng khả nghi đang nhỏ giọt, Tần Trăn ngượng ngùng mà quay mặt đi, lại bị một câu mệnh lệnh đơn giản mạnh mẽ ép buộc cậu cùng hắn đối mặt.
Anh ta trêu chọc nói: “xem mặt mũi tiểu mỹ nhân trắng bệch rồi.”
Tần Trăn xác rõ ràng rất sợ hãi, bởi vì cậu phát hiện hai tên gia hỏa này đều có tinh thần lực mà người thường không cách nào giải thích. Dù đã học qua chương trình thực nghiệm tinh thần lực, biết loại năng lực khủng bố này sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách.
Nhưng mà thực tế so thử nghiệm lại càng làm cho người khác kinh sợ, mỗi tế bào trên thân thể cậu đều cảm nhận được một loại áp lực thật lớn. Tần Trăn lúc bị bọn họ khống chế hoàn toàn đánh mất đi khả năng phản kháng.
Cũng may hai anh em này không có làm gì cậu, trong lúc bản thân thất thần bọn họ đã đem quần áo mặc xong rồi.
Đại khái hình ảnh đối phương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã làm chủ trong đầu Tần Trăn, giờ phút này cậu nhìn các thiếu nhiên tự phụ ăn mặc đồng phục liền tưởng tượng đến dáng vẻ cơ bắp cùng bộ vị kia của bọn họ.
Tần Trăn nhịn không được trộm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, kết quả bị thiếu niên lúc nãy bóp cổ hắn lạnh lẽo liếc lại, sợ tới mức lập tức dời tầm mắt đi không dám nhìn nhiều.
Kẻ yếu luôn thần phục dưới chân kẻ mạnh là cách sinh tồn trong xã hội này. Đừng nói trước mắt là hai anh em sinh đôi có tinh thần lực kỳ quái, cho dù là một alpha có tin tức tố mạnh mẽ một chút đều có thể khiến cậu quỳ xuống đất thần phục.
Bọn họ không làm khó cậu, Tần Trăn nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Chỉ là trước khi bọn họ rời đi, thiếu niên bị đè dưới thân khi nãy vui sướиɠ nói với cậu một câu: “Tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại nga.”
Tần Trăn nghe vậy thân thể lập tức cứng đờ, nghĩ thầm: Ngày sau không gặp lại mới tốt.