Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 26: Kẻ thù lớn nhất của họ là ta

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

*

Chương 26: Kẻ thù lớn nhất của họ là ta

Bàn thi thể thứ hai đặt thi thể không đầu mà Lưu Nguyệt Lâu phát hiện, lúc này đây Lâm Tùy An cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ thi thể.

Mặt ngoài thi thể được bọc trong mớ quần áo lộn xộn, dưới quần áo là những vết thương sâu cạn khác nhau, có chỗ chỉ cắt rách lớp da, có chỗ sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, quả thực giống như...

Lâm Tùy An: Bị Lăng Trì?

Hoa Nhất Đường mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra, nhíu mày nghiên cứu tỉ mỉ, ngỗ tác thấp giọng giải thích, ngữ khí cung kính hơn lúc nói với Lâm Tùy An lúc nãy nhiều: "Vết đao trên da thịt gọn gàng, chỗ bị thương màu thịt đã trắng khô, những vết đao này đều là vết thương sau khi chết."

"Có xác định được thân phận của nạn nhân không?" Lâm Tùy An hỏi.

"Phụ mẫu Bạch Thuận và phụ thân Nghiêm Hạc đều đã tới, nhưng thi thể bị tổn hại quá nghiêm trọng, hơn nữa dáng người của hai người họ lại rất giống nhau, nên cả hai nhà đều không thể xác định được, mẫu thân Bạch Thuận nhận ra y phục trên thi thể chính là của Bạch Thuận mặc khi rời khỏi nhà. Về phần Lâm nương tử ngươi nói Nghiêm Hạc ngực bị bầm tím." Lăng Chi Nhan lột áo thi thể ra: "Thi thể trước ngực sau lưng đã bị cắt đến không nhìn được gì, không thể nào xác minh được."

"Còn vết sẹo hay vết bớt thì sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.

Lăng Chi Nhan lắc đầu: "Đều không thể xác định được."

"Thuộc hạ đã lấy đầu Nghiêm Hạc để ướm thử, cổ thiếu một một đoạn, không khớp nhau." Ngỗ tác Vương Châu nói.

Thời đại này không thể xét nghiệm ADN được, Lâm Tùy An thầm thở dài. Càng tệ hơn nữa là, thi thể này ngay cả đầu cũng không có, năng lực ngón tay vàng của cô không có chỗ phát huy.

Hoa Nhất Đường: "Nguyên nhân cái chết là vì sao?"

Ngỗ tác: "Xin thứ cho ta tài nghệ không tinh, không thể kiểm tra được nguyên nhân tử vong."

Hoa Nhất Đường dùng quạt chống cằm, đi vòng quanh bàn thi thể hai vòng: "Thi thể thứ ba đâu?"

Thi thể thứ ba là Tưởng Hoành Văn, hai mươi lăm tuổi, con trai thứ của Tưởng gia, thi thể này xem như cũng tương đối hoàn chỉnh, mặt ngoài thi thể không có vết thương vì bị vũ khí sắt bén cắt, đầu, cánh tay, hai chân đều bị chém xuống, dựa theo vị trí ban đầu đặt trên bàn thi thể, trạng thái tử vong làm cho Lâm Tùy An nhớ tới một cực hình khác: ngũ mã phanh thây.

"Nguyên nhân cái chết của Tưởng Hoành Văn là do quần áo đè lên miệng mũi, hít thở không thông mà chết, vết thương ở chỗ gãy vai và chân đều chỉnh tề, không có máu đông, là sau khi chết lại bị phân thây, thời gian tử vong ước chừng là từ canh một đến canh ba." Ngỗ tác nói: "Vết mổ trên thi thể giống như hai vết mổ đầu tiên, dứt khoát gọn gàng."

Lâm Tùy An ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát lòng bàn chân Tưởng Hoành Văn, cũng không phát hiện ra gì đặc biệt, cô thở dài, ngẩng đầu lên, phát hiện Hoa Nhất Đường đang dùng khăn lụa quấn lấy tay, cầm lấy ngón tay Tưởng Hoành Văn quan sát móng tay.

"Móng tay sau khi chết bị người cắt tỉa, rất sạch sẽ." Lăng Chi Nhan nói: "Hung thủ này rất thông minh."

Hoa Nhất Đường lại chuyển đến trước bàn thi thể, kéo hai cái tóc thi thể, nhíu mày không nói, hiển nhiên cũng không phát hiện gì.

Lâm Tùy An: "Cho ta một cái khăn."

Hoa Nhất Đường: "Hả?"

"Ta muốn xem mắt hắn ta."

Lời này vừa nói ra, biểu cảm ngỗ tác nhìn Lâm Tùy An càng thêm kỳ quái, Lăng Chi Nhan lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, dù sao rất ít người cố ý nhìn vào mắt thi thể.

Chỉ có Hoa Nhất Đường không có bất kỳ do dự nào, lập tức giúp Lâm Tùy An lột mí mắt thi thể ra.

Trong nháy mắt ánh mắt chạm đến đồng tử của thi thể, Lâm Tùy An nhìn thấy một đôi mắt khác, hốc mắt đầy tơ máu và nước mắt, tiếng thét chói tai lướt qua não bộ, tầm mắt di chuyển, lại xuất hiện một cái miệng, bên trong tràn đầy hàm răng toàn máu... hàm răng rất nhỏ, vị trí răng nanh còn thiếu hai cái...

"Lâm Tùy An!" Giọng nói lo lắng xé rách hình ảnh trước mắt, thân thể Lâm Tùy An run lên, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Hoa Nhất Đường, tay anh ta cách bả vai mình nửa tấc, do dự rút lại.

"Ngươi... làm sao vậy?" Hoa Nhất Đường hỏi.

Lâm Tùy An lắc đầu: "Không sao."

Không ổn lắm, trí nhớ của Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn quá lộn xộn, thậm chí ngay cả hình ảnh hoàn chỉnh cũng không thể ghép lại được, hơn nữa... những mảnh vỡ ký ức này làm cho cô sởn tóc gáy.

Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn Lâm Tùy An, trái tim đập thình thịch, vừa rồi Lâm Tùy An nhìn thấy ánh mắt thi thể trong nháy mắt, đồng tử của nàng đột nhiên mất đi tất cả hào quang, giống như linh hồn bị thứ gì đó mạnh mẽ rút đi, chỉ còn lại một cái xác không hồn. Cảm giác này làm cho hắn cảm thấy hơi hoảng hốt.

"Vết thương ở chỗ xác chết bị cắt đứt gần như giống nhau." Lăng Chi Nhan nói: "Hẳn là dùng cùng một loại vũ khí sắc bén, ba vụ án gϊếŧ người này rất có thể là do một hung thủ gây ra."

Lâm Tùy An: "Còn chưa thể kết luận là ba vụ án mạng, thi thể thứ hai có thể là Bạch Thuận, cũng có thể là Nghiêm Hạc."

Lăng Chi Nhan: "Từ quần áo trên người anh ta suy đoán, khả năng cao là Bạch Thuận."

"Bình thường mà nói, nếu cùng một hung thủ gây án sẽ dùng thủ pháp gϊếŧ người giống nhau, thủ pháp xử lý thi thể cũng tương tự, vì sao thủ pháp xử lý thi thể của hung thủ này lại khác nhau như vậy?" Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ gõ vào lòng bàn tay: "Hơn nữa thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy?"

Những tổn hại trên người thi thể không phải là nguyên nhân tầm thường, chẳng hạn như: dễ ném xác chết, che giấu manh mối trên cơ thể, làm mờ danh tính của người chết, hung thủ trút giận, vân vân. Nhìn trạng thái mấy thi thể này, trực giác Lâm Tùy An cảm thấy nghiêng về khả năng hung thủ trút giận nhiều hơn.

Lăng Chi Nhan: "Vì thù hận? Hay là vì tình cảm?"

Hoa Nhất Đường: "Có thể có tình cảm với mấy người này, cũng chỉ có mấy kỹ nhân của Mai Ngũ gia rồi, nhưng ta nhớ ngày hôm trước họ đều bị bắt đến đại lao phủ nha. Chậc, vẫn là Chu thái thú sáng suốt, trực tiếp giúp họ chứng minh sự trong sạch luôn rồi."

Lăng Chi Nhan ho khan một tiếng, chuyển đề tài khác: "Khả năng kẻ thù gϊếŧ là lớn nhất."

Hoa Nhất Đường bày tỏ sự đồng tình: "Kẻ thù lớn nhất của bọn họ chính là ta."

Lâm Tùy An: "..."

Lăng Chi Nhan thở dài: "Có thể mời Hoa Tứ Lang giúp ta kiểm tra giúp quan hệ của mấy người này ở Dương Đô thành không? Tốt hơn là viết nó ra."

"Được thì cũng được." Hoa Nhất Đường nói: "Chỉ là ta cảm thấy có lẽ cũng vô dụng thôi."

Lăng Chi Nhan: "Lời này giải thích thế nào?"

"Ngươi hoài nghi những con cháu phú gia này cũng có lý, nhưng mà nhóm bọn ta cũng thế mà nhóm người Phùng Du Nghĩa của vậy, đều là nhưng tên ăn chơi trác táng bùn nhão không trát được tường, ăn chơi mắng chửi đánh nhau thì còn được, nếu thực sự gặp phải chuyện khó khăn thì kẻ nào kẻ nấy đều là đồ nhát cáy, dùng thủ đoạn tàn khốc thế này để gϊếŧ người phân thây, cho mượn một trăm lá gan chúng ta cũng chẳng dám

Lâm Tùy An một lời khó nói hết nhìn Hoa Nhất Đường, thầm nghĩ: Người này thật đúng là... ngay cả chính mình cũng mắng.

Lăng Chi Nhan: "Tứ Lang cũng không cần tự coi thường chính mình như vậy."

Hoa Nhất Đường: "Ta thế này gọi là biết mình biết ta."

Lâm Tùy An đỡ trán: "Hay là đến xem nơi phát hiện thi thể Tưởng Hoành Văn trước đi."

*

Người đầu tiên phát hiện ra đầu Tưởng Hoành Văn là một người đánh canh, hơn sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò nhỏ bé, nói chuyện hơi lưu loát, phụ trách tuần tra và đánh canh mười hai phường phía nam sông Đông Thủy, phía đông sông Nam Quan, đơn giản mà nói thì giống như là nhân viên tuần thành ngoài biên chế của Dương Đô.

"Giờ tý ba khắc, ta nhớ rất rõ ràng, ta vừa mới gõ trống canh thì thấy một cái đầu người ở đó!" Ông lão đánh canh chỉ vào giữa đường nói: "Lúc ấy mặt trăng kia thực sự sáng đến dọa người, chiếu lên mặt đất lốm đốm trắng, đầu người cũng lốm đốm trắng, đáng sợ quá trời!"

Cả phường Thanh Ca bị Bất Lương vây kín chặt chẽ lưới sắt, tất cả các hộ gia đình, cửa hàng đều đóng chặt cửa sổ, không được ra ngoài, người bán hàng rong càng không thấy bóng dáng, lần này công tác bảo vệ hiện trường vụ án rất chuẩn, còn cố ý khoanh vùng vị trí đặt đầu. Ngoại trừ nơi khoanh tròn ra thì gần như không thấy có vết máu, nơi này hiển nhiên cũng không phải là hiện trường vụ án thứ nhất.

Đường phố thời đại này đều là đất đá cát, quanh năm đều bị giẫm đạp lên, vốn đã không bằng phẳng, hơn nữa nơi này lại là con đường đi lại chủ yếu của phường Thanh Ca, dòng người xe cộ dày đặc, trên đường đầy dấu vết xe rậm rạp, Lâm Tùy An ngồi xổm nhìn nửa ngày, thật sự nhìn không ra cái gì đặc biệt, chỉ có thể từ bỏ.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đứng ở giữa đường, ngửa đầu nhìn xung quanh, cơn gió sớm thổi lên vạt áo của hắn, gương mặt tuấn tú phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời mới mọc, nhìn giống hệt một bức tranh, chỉ là lông mày nhíu chặt phá hủy mỹ cảm vốn có.

"Lúc ấy ngươi còn thấy cái gì? Hoặc nghe thấy gì không?" Lâm Tùy An hỏi người đánh canh.

Người đánh canh: "Ôi chao, nửa đêm canh ba, đến một con quỷ ta cũng chẳng nhìn thấy nữa là."

Lăng Chi Nhan vừa đến hiện trường, Minh Thứ, Minh Phong lập tức đến báo cáo, bọn họ nói thì thầm với nhau gì đó một hồi lâu, mới cau mày đi tới nói: "Theo lời người nhà Tưởng Hoành Văn nhớ lại, đêm qua hắn ăn cơm trưa xong thì nói mình không khỏe, trở về phòng nghỉ ngơi, còn đuổi người hầu kẻ hạ đi, không cho bất cứ ai đến quấy rầy. Mãi đến đêm qua Bất Lương đến tận nhà mời người nhận thi thể, người Tưởng gia mới phát hiện người không thấy người đâu nữa."

Lâm Tùy An: "Người bị bắt đi hay là tự ra khỏi nhà?"

Lăng Chi Nhan: "Trong phòng hết thảy đều bình thường, không có dấu vết ẩu đả."

"Có ai thấy hắn ra ngoài không?"

Lăng Chi Nhan lắc đầu.

Hoa Nhất Đường: "Xe ngựa Tưởng Hoành Văn thường dùng vẫn còn chứ?"

Lăng Chi Nhan: "Xe và mã phu đều ở đây, cũng không biết Tưởng Hoành Văn ra khỏi nhà từ lúc nào."

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau.

Lại một người nữa lén lút chạy ra ngoài.

"Tưởng Hoành Văn ở phường Khánh Xuân, đầu người xuất hiện ở phường Thanh Ca, thi thể đang ở... "Hoa Nhất Đường: "Đến phường Lăng Tam xem thử đi."

Tình hình của phường Lăng Tam giống hệt với phường Thanh Ca, chỉ là vị trí phát hiện thi thể nằm trên con đường giữa phường Lăng Tam và phường Phương Tam, đưa mắt nhìn xung quanh thì đều là vách tường của phường Bát Thổ, người phát hiện thi thể không phải là gã đánh canh mà là một đội binh lính tuần thành, nghe nói giờ tý ba khắc đêm qua sau khi phát hiện án mạng ở phường Thanh ca thì vội vàng đóng cửa mười hai phường của khu vực đông bắc thành, sau đó lại điều một đội tuần thành đi tuần tra, trong lúc đi tuần tra thì phát hiện ra thi thể.

Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh, nghiêng đầu nhìn vị trí thi thể khoanh tròn trên mặt đất, thân thể ở giữa, hai tay, hai dang rộng ra, hiển nhiên là chữ "đại".

Hoa Nhất Đường đi dạo một vòng ở giữa mấy điểm thi thể: "Hung thủ cũng kỹ càng thật, khoảng cách giữa hai chân hai tay và thân thể đều là bảy bước, thân thể vừa hay đặt ngay giữa đường, không sai một ly nào."

"Chẳng lẽ là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?" Lâm Tùy An thì thầm.

Hoa Nhất Đường: "Chứng gì cơ?"

"Ý ta là, hung thủ bày thi thể như thế, có phải có ngụ ý hay ám chỉ đặc biệt nào không?"

"Ta tò mò hung thủ chuyển thi thể tới đây như thế nào hơn?" Hoa Nhất Đường dùng quạt gõ gõ cằm: "Đầu người thì dễ rồi, bỏ vào trong giỏ hoặc là trong rương đều được, đêm khuya vắng vẻ, người đi đường rất ít, coi như là bí mật, nhưng thi thể nhất định cần phương tiện vận chuyển, ta cảm thấy nhất định là xe ngựa." Hoa Nhất Đường bước đến bên cạnh Lâm Tùy An nói: "Ngươi nói xem?"

Ánh mắt hắn sáng lấp lánh, Lâm Tùy An trợn mắt.

Đừng tưởng rằng cô không biết trong hồ lô hắn bán thuốc gì, không phải là đang nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và đám người Tịnh Môn sao?

"Lăng Tư Trực, chủ quán bánh dẻo ta từng nhắc đến trước đó đã điều tra chưa?" Lâm Tùy An hỏi.

Lăng Chi Nhan: "Sao vậy?"

"Người nọ có thể phân biệt dấu vết của bánh xe, có thể giúp chúng ta tìm kiếm manh mối."

Minh Thứ: "Ta đến phường Trọng Yên, không thấy một người bán hàng rong nào cả."

Lâm Tùy An: "..."

"Ái chà chà, thế thì kỳ lạ quá, lúc trước ít nhất có hơn hai mươi người bán hàng rong." Hoa Nhất Đường gõ quạt nói.

Minh Thứ: "Theo các hộ dân gần đó nói những chủ quán hàng rong này đột nhiên biến mất, và cũng không ai biết chính xác nguồn gốc của họ."

Trán Lâm Tùy An giật giật: Được lắm tên gậy trúc, anh dám chơi tôi.

"Các vị Thượng Quan là muốn tìm người có thể nhận ra dấu vết của xe trên mặt đất sao?" Đội trưởng tuần thành bước lên hỏi.

Lăng Chi Nhan sửng sốt: "Các ngươi quen biết gã bán hàng rong kia sao?"

"Haiz, cần gì phải bỏ gần cầu xa, trong đội chúng ta có một tên nhóc, đừng nói là dấu xe, ngay cả dấu vó ngựa, dấu giò heo, dấu chân người, thậm chí dấu móng vuốt gà hắn cũng có thể nhận ra!"

Hoa Nhất Đường: "Trên đời này lại có kỳ nhân như vậy ư?"

Lăng Chi Nhan: "Người đó ở đâu?"

Đội trưởng tuần thành níu đồng bạn bên cạnh lại hỏi: "Tiểu Nhược chạy đâu rồi? Mấy ngày rồi chả thấy người đâu cả."

"Nghe nói cáo bệnh ở nhà rồi."

Lăng Chi Nhan nháy mắt ra hiệu, Minh Phong và một gã binh lính tuần thành trong đó nói vài câu, sau đó hai người vội vàng rời đi.

Lăng Chi Nhan: "Dương Đô Thành mặc dù không có cấm đêm, nhưng vẫn giữ nguyên quy củ tuần tra ban đêm, lính tuần thành trước đó có phát hiện điều gì khác thường không?"

Đội trưởng đội tuần thành vội nói: "Hồi bẩm Lăng Tư Trực, thời gian các đội tuần tra trên con phố này cách nhau một khắc đồng hồ, nhưng đêm qua vì khu đông bắc xuất hiện hung án, binh lính tuần thành đều bị điều đi hỗ trợ phong tỏa cửa phường, bên này cũng không để ý nhiều."

Lăng Chi Nhan nhíu mày không nói.

Hoa Nhất Đường: "Đêm qua khi nào thì phong tỏa mười hai cổng phường khu đông bắc?"

Lăng Chi Nhan: "Ước chừng là giờ sửu một khắc."

"Khi nào thì huy động binh lính tuần thành đi tuần tra toàn bộ?"

"Đầu giờ sửu ba khắc."

Hoa Nhất Đường lại hỏi binh lính tuần thành: "Sau khi đóng phường, các ngươi tuần tra đến nơi này là vào lúc nào?"

Đội trưởng đội tuần thành hơi suy nghĩ: "Linh tuần thành chủ yếu đều sắp xếp ở đông thành, bên này ít người hơn, tuần tra đến nơi này đại khái là vào giữa giờ sửu một khắc."

Hoa Nhất Đường: "Nói cách khác, từ đầu giờ sửu đến giữa giờ sửu, binh lính tuần thành và Bất Lương đều tập trung ở phía đông bắc, còn phường Lăng Tam thì không có ai đến tuần tra phải không?"

Không chỉ là khu vực trống tuần tra, mà còn là khoảng trống nhân chứng. Lâm Tùy An nghĩ, khu đông bắc xảy ra án mạng chỉ cách một con sông, khu giữa thành tất nhiên là tiếng gió thổi mạnh, tất cả dân chúng đóng cửa không ra ngoài, cho dù nghe thấy tiếng gì cũng không dám nhìn, lúc này hung thủ lái xe đến đây ném xác là lúc không có người.

Mày Lăng Chi Nhan nhíu càng chặt, dặn dò Minh Thứ: "Đi tất cả những nhà xung quanh hỏi thăm, từ đầu giờ sửu đến giữa giờ sửu có ai nhìn thấy gì khác lạ ở trên đường không?"

Minh Thứ nghe lệnh rời đi.

Hoa Nhất Đường: "Phong tỏa hiện trường, đóng cửa phường, điều động lính tuần thành, tất cả mệnh lệnh và sắp xếp đều cần thời gian, hung thủ có thể tránh được tất cả Bất Lương và lính tuần thành, có thể căn chuẩn thời gian được như vậy, hoặc là thông minh tuyệt luân như ta, hoặc là..."

Lâm Tùy An: "Hung thủ biết khi nào, ở đâu là khu vực trống tuần tra."

Hoa Nhất Đường: "Hôm trước Nghiêm Hạc chết, hôm qua lại phát hiện thi thể giống như Bạch Thuận, nếu các người là Tưởng Hoành Văn, lúc này sẽ tránh tất cả mọi người nửa đêm lén lút ra ngoài không?"

Lâm Tùy An: Đương nhiên là không, nếu như thế há không phải là tự tìm đường chết sao?

Trừ phi, trừ khi...

"Trừ khi có người mời ta ra ngoài, một người khiến ta tin tưởng vô điều kiện, vả lại là người ta nghĩ sẽ tuyệt đối an toàn khi ở bên hắn." Lăng Chi nhan nói.

"Vậy thì vấn đề đến rồi." Hoa Nhất Đường gõ bốp một tiếng khép quạt lại, ngồi xổm xuống, gọi Lâm Tùy An và Lăng Chi Nhan cũng ngồi xổm xuống, ba người cúi đầu xuống tụ lại thành một vòng: "Người phù hợp với điều kiện trên có những ai?"

Lăng Chi Nhan: "Tất cả quan viên, nha sai và Bất Lương trong phủ nha."

Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ trong phủ nha có đồng lõa?"

"Ngươi có biết điều tồi tệ nhất là gì không?" Hoa Nhất Đường hạ thấp giọng: "Hung thủ chính là Thái thú Dương Châu Chu Trường Bình!"

Lâm Tùy An: "..."

Người anh em, suy nghĩ của anh cũng mạnh bạo quá rồi đấy.

Lăng Chi Nhan yên tĩnh một lát: "Cũng không phải là không thể."

Lâm Tùy An: Cái gì?

"Ta từng nghe một tin đồn." Lăng Chi Nhan cũng hạ thấp giọng: "Đám Bất Lương có thể đến Lưu Nguyệt lâu bắt được các ngươi nhanh như thế là vì Chu thái thú nhận được mật báo, nói hung thủ sắp hủy thi diệt tích ở Lưu Nguyệt lâu." Hắn ta dừng lại: "Nhưng ngoại trừ Chu Thái thú ra thì không có người thứ hai nhìn thấy nội dung cụ thể của mật báo kia."

Ba người yên lặng nhìn nhau, tất cả đều không rét mà run.

Biết nơi giấu xác, ngoại trừ hung thủ thì còn có thể là ai?

"Lăng Tư Trực, người ngài muốn tìm đã đưa đến." Phía sau có tiếng người vang lên, ba người họ hoảng sợ giật mình, vội vàng đứng lên, Lăng Chi Nhan phủi phủi vạt áo, Hoa Nhất Đường vội sửa sang lại dung mạo.

Lâm Tùy An không có gánh nặng thần tượng sĩ tộc như hai người họ, ánh mắt đánh giá một vòng trên người thanh niên bên cạnh Minh Phong, khẽ nheo mắt lại.

Thanh niên hai tay ôm quyền giơ cao qua đỉnh đầu, không thấy rõ mặt và biểu cảm, hơi cong người, thân hình khá gầy, tay dài chân dài, nhìn lại thì thấy dáng người rất giống tên gậy trúc.

"Tiểu nhân Cận Nhược, trực thuộc tuần thành vệ, không biết Thượng Quan có gì sai bảo?"

Tuy rằng cố ý hạ thấp tiếng, nhưng Lâm Tùy An vẫn có thể nhận ra ngay tức khắc, không khỏi lạnh lẽo cười ra tiếng.

Nhóc con! Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào!

Lần này tôi xem anh chạy đâu cho thoát?!

17.7.2022