Duẫn Hải Quân nắm lấy cây gậy thịt đang cương cứng của mình tiến tới, càng giống như một con mãnh thú.
Lực của anh rất mạnh, cứ một bước thì giường nệm lại lún một cái.
Anh ra lệnh: “Cởϊ qυầи áo ra đi.”
Khâu Lý ngoang ngoãn cởi đồ, vừa mới chuẩn bị ném lên giường thì bị Duẫn Hải Quân túm lấy chiếc sơ mi, đem hai tay cô trói lại: “Đưa tay lên.”
Cô ở bên cạnh giơ tay lên, ủy khuất mắng: “Biếи ŧɦái.”
Duẫn Hải Quân hôn cô, kịch liệt một hồi, thô bạo hỏi: “Thích không?”
Khâu Lý không dám lên tiếng.
Qua vài giây, Duẫn Hải Quân nâng chân cô lên, đem dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng vào không do dự. So với lúc nãy nằm trên giường, đứng ở đây anh chỉ mới đâm vào năm lần mà cô cảm thấy như muốn ngã quỵ.
“Ah… Nhẹ thôi… Ah… Mạnh quá rồi..”
Khâu Lý nói một câu cũng không xong nữa.
Duẫn Hải Quân cũng không có cách nào. Anh cũng biết cô luôn rất dịu dàng, nhưng anh chưa từng biết dịu dàng là gì, cả ngày lúc nào cũng thô bạo. Mỗi lần anh đâm vào, người cô lại nảy lên, hai tay bị trói trên đầu cũng lắc lư kịch liệt.
Một tư thế làm quá lâu cũng không còn thú vị.
Duãn Hải Quân rút dươиɠ ѵậŧ ra, để lại trên người cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ɖu͙©, sáng bóng. Khâu Lý như con thỏ non khiến anh không tốn chút sức lực nào xoay người cô lại, để cô quay lưng về phía anh, lùi về phía sau một chút rồi lại hung hăng đâm vào.
Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng mông chạm vào nhau.
Bên trong Khâu Lý tê rần, cô bắt đầu rêи ɾỉ, không giống mắng người, mà cứ như đang dụ người:
“Duẫn Hải Quân…”
“Cậu là tên biếи ŧɦái.”
“Ừ, đúng rồi.”
Duẫn Hải Quân cúi xuống lưng cô, bên dưới tiếp tục đâm vào khong ngừng, hai tay vươn về phía trước nắm lấy vυ' cô.
Khâu Lý hai tay chống lên tường, dưới bàn tay dày vò của anh, cặρ √υ' đã sưng đỏ lên.
Chiếc giường cũ kĩ cứ kêu cọt kẹt, mỗi lần nhún lên, lò xo lại kêu to đến nỗi tưởng như dùng sức thêm chút nữa là gãy luôn.
Thân thể gầy mảnh của cô sao có thể chống đỡ sự bạo lực của con mãnh thú này đây.
Vốn dĩ Khâu Lý nghĩ mình có thể kiềm chế được. Nhưng khi Duẫn Hải Quân bắt đầu vuốt ve núʍ ѵú của cô, ngón tay thô ráp xoa nắn, cùng với dươиɠ ѵậŧ bên dưới không ngừng đâm vào thì cô không kìm được nữa mà rên to đầy phóng đãng.
Hai con người tràn đầy du͙© vọиɠ đều không thể kiềm chế được.
Duẫn Hải Quân ngậm lấy một bên tai cô, trong miệng còn dính vài sợi tóc lòa xòa, anh liếʍ vành tai cô hỏi:”Sao cậu ở trên giường lại rên dễ nghe vậy chứ?”
Cô quay cuồng nhưng vẫn kiêu ngạo: “Tôi lúc nào cũng đẹp hết.”
Duẫn Hải Quân cười, anh mở miệng hôn lên má cô rồi lại thổi thổi bên tai: “Ừ, cậu ở đâu cũng tuyệt hết.” Lại ngả ngớn nói: “Chỗ nào cũng tuyệt.”
Khâu Lý bị đâm đến mức cũng nghe không rõ nữa.
Tiếp đó, Duẫn Hải Quân ôm cô, cúi xuống tấm lưng mịn màng mềm mại của cô, dươиɠ ѵậŧ không ngừng đâm vào lỗ, vô cùng thô bạo, chỉ nghe thấy tiếng Khâu Lý hét lên sau mỗi cú thúc.