Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 35: 35: Tuyệt Cảnh

Lúc nhúc không biết có bao nhiêu con Hắc Giáp Thỏ, giống như là đàn chuột bị phá mất ổ từ trong thung lũng tuôn ra ngoài, nhìn giống như là mở cống nước vậy, không biết là có mấy ngàn mấy vạn con.Chết tiệt, chạy mau, chúng ta đυ.ng phải ổ thỏ rồi sao? Lưu Thiên Thành quát to một tiếng, phóng người lên lưng La Thú điên cuồng chạy theo phương hướng đường tới.Bọn Chu Phong cũng đều cắm đầu chạy trốn, dùng roi da dùng sức quất lên trên người La Thú, hy vọng bọn chúng có thể chạy nhanh hơn một chút.Bạch Thương Đông ngồi ở trên lưng Đại Bạch Nga, nhìn quái vật được gọi là Hắc Giáp Thỏ kia một chút.

Hoàn toàn không giống thỏ trên địa cầu một chút nào, nhìn hình dáng có vẻ giống như là một con Hắc Giáp Báo, chỉ là hơi nhỏ hơn một chút, lớn gấp đôi so với mèo nhà bình thường.Đám Hắc Giáp Thỏ này trước sau chen chúc từ bên trong thung lũng tràn ra, nhìn giống như là liên miên không dứt, chỉ là số lượng mà Bạch Thương Đông nhìn thấy lúc này, cũng đã có hơn vạn con.Mặc dù Hắc Giáp Thỏ chỉ là Ma binh cấp bốn, nhưng với số lượng như vậy, đều xông lên cũng có thể làm bọn Bạch Thương Đông mệt chết, coi như mấy người bọn Lưu Thiên Thành đã là Văn Sĩ Cửu Phẩm, cũng không dám trêu chọc bầy Hắc Giáp Thỏ lớn như vậy, một khi bị vây lại, coi như là thoát ra được thì cũng sẽ bị mệt chết.Mọi người đang liều mạng chạy trốn, lại đột nhiên nhìn thấy ở trên đường núi có một người đang chậm rãi đi tới, trong tay người kia cầm một thanh kiếm, kiếm đã rút ra khỏi vỏ, bên trên lưỡi kiếm hiện lên ánh sáng màu hồng, lại là một món Kiếm khí cấp Chân Nhân.Xin Chân Nhân cứu mạng! Bọn Lưu Thiên Thành mừng như điên, người có thể sử dụng Kiếm khí cấp Chân Nhân tự nhiên cũng là Chân Nhân.Chân Nhân luyện khí hóa quang, kiếm quang đảo qua liền có thể tru diệt một đám Ma Vật, coi như là Hắc Giáp Thỏ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể bó chân chịu chết.Bạch Thương Đông nhìn Chân Nhân đang chậm rãi đi tới kia, lại khẽ cau mày, hai mắt người kia giống như là đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt giống như là ẩn chứa sát ý.Ta đã gặp hắn ở nơi nào sao? Bạch Thương Đông hơi hơi suy tư, lập tức nhớ ra người này là ai.Ban đầu Kiếm Dương Chân Nhân ở Minh Kính Hồ bị Bán Duyên Quân dùng một chỉ gϊếŧ chết trong nháy mắt, khi đó bên cạnh Kiếm Dương Chân Nhân còn có hai người, một người là Viêm Sơn Chân Nhân chuẩn bị đón Bạch Thương Đông vào Nam Ly Thư Viện, còn có một người khác là đệ tử của Kiếm Dương Chân Nhân, Bạch Thương Đông còn nhớ Kiếm Dương Chân Nhân gọi hắn là Phương Kiếm Hào.Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm cười khổ, thời điểm này Phương Kiếm Hào lại xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ không phải đơn giản là trùng hợp, hơn nữa hắn còn nhớ kỹ lúc ở Minh Kính Hồ, Phương Kiếm Hào vẫn còn là Văn Sĩ, nhưng bây giờ mới qua vài ngày đã thăng cấp lên thành Chân Nhân.Mắt thấy khoảng cách với Phương Kiếm Hào càng ngày càng gần, Bạch Thương Đông chỉ đành phải ra lệnh cho Đại Bạch Nga* ngừng lại.*: Ngỗng trắng lớnKiếm khí trong tay Phương Kiếm Hào động một cái, một đường kiếm chém ra, kiếm quang màu đỏ ngầu chém tới trước mặt bọn Lưu Thiên Thành, ép cho bọn họ không thể không ngừng lại.Chân Nhân, ngài đây là có ý gì, chúng ta không hề đắc tội với ngài mà? Sắc mặt của Chu Phong khó coi nói.Phương Kiếm Hào lại không để ý đến bọn Chu Phong, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông: Từ biệt ở Minh Kính Hồ, ta cả ngày lẫn đêm mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới ngươi, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp mặt.Bọn Lưu Thiên Thành đều hơi hơi ngẩn người, ánh mắt đều nhìn về phía Bạch Thương Đông, Minh Kính Hồ thì tự nhiên là bọn họ đã từng nghe qua, trước đây không lâu bọn họ vẫn còn trò chuyện chuyện ở Minh Kính Hồ, Kiếm Dương Chân Nhân chính là bị Ma Nhân chém chết ở nơi đó, mà bài Ma chi danh thơ của vị cô gia Cung gia kia, cũng là làm ở Minh Kính Hồ.Chuyện giữa chúng ta không có quan hệ gì tới bọn họ, thả bọn họ đi đi. Trong lòng Bạch Thương Đông âm thầm kêu khổ, Phương Kiếm Hào này rõ ràng là lòng có ý định gϊếŧ hắn.Phương Kiếm Hào lại không thèm để ý đến Bạch Thương Đông, tự mình nói: Thầy ta đối đãi với ta giống như con ruột, để một cô nhi như ta cũng có thân nhân.

Nhưng tất cả những thứ đó lại bị ngươi và Ma Nhân kia làm hỏng.

Ta buông tha cho cơ hội có được Thần Quang Thượng Phẩm, tình nguyện chỉ lấy được Trung Phẩm, cũng phải ở bên trong mấy ngày ngắn ngủi thăng cấp lên Chân Nhân, chính là vì ngày hôm nay, cho dù ngươi là đệ tử của Chí Nhân, hôm nay ta cũngphải để ngươi chết mà không có chỗ chôn.Chân Nhân, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào với hắn, cầu xin Chân Nhân ngài bỏ qua cho chúng ta đi. Trong lòng bọn Lưu Thiên Thành vừa hãi vừa sợ, phía trước có Phương Kiếm Hào lấp kín đường, mà phía sau bầy Hắc Giáp Thỏ chỉ còn cách bọn họ khoảng 300~400m nữa mà thôi.Phương Kiếm Hào lại vẫn không thèm để ý tới, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, trường kiếm như đao chém xuống đầu Bạch Thương Đông, kiếm quang giống như dải lụa điên cuồng chém tới, thoáng chống đã đến đỉnh đầu Bạch Thương Đông.Ánh mắt của Bạch Thương Đông ngưng lại, bàn tay khẽ nhúc nhích, Long Lân Nhận đã xuất hiện ở trong tay hắn, Phách Nguyệt Trảm thuận tay chém ra, đồng thời trong kình khí còn giấu giếm lực lượng nghịch chuyển phương hướng.Kiếm quang cùng Long Lân Nhận va chạm, sắc mặt của Bạch Thương Đông lập tức đại biến, lực lượng nghịch chuyển phương hướng vậy mà không thể phát huy ra tác dụng, lực lượng của kiếm quang kia hoàn toàn đυ.ng lên bên trên Long Lân Nhận.Bạch Thương Đông chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khó mà chống cự vọt tới, trong nháy mắt liền cảm thấy toàn bộ cánh tay giống như là sắp đứt rời ra, Long Lân Nhận không giữ được rời tay bay ra ngoài tầm hơn mười trượng, mạnh mẽ cắm vào trong núi đá.Miệng Bạch Thương Đông cũng phun máu tươi, từ trên lưng Đại Bạch Nga ngã bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất kéo lê ra xa mấy mét mới ngưng thân hình lại được.Không có khả năng! Bạch Thương Đông miễn cưỡng đứng dậy, lau máu tươi ở khóe miệng đi, cắn răng nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Hào.Không hổ là đệ tử của Chí Nhân, chính là một tên Văn Sĩ không ra gì, lại có thể tiếp đón một tia kiếm quang của ta mà không chết. Phương Kiếm Hào cười khẩy: Ta biết ngươi là Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn, Thánh Phẩm Chân Mệnh Đạo Ấn kia giao cho ngươi năng lực nghịch chuyển phương hướng.

Ngươi nhất định là đang cảm thấy rất kỳ quái, tại sao ngươi không thể thay đổi phương hướng kiếm quang của ta.

Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, thật ra thì rấtđơn giản, thanh kiếm này là một món Thánh phẩm, tên của nó là Vô Định, nắm giữ lực lượng vô định, bất kỳ lực lượng không gian nào cũng không có hiệu quả đối với nó, năng lực nghịch chuyển phương hướng của ngươi đối với nó căn bản là không có tác dụng.Dừng lại một chút, Phương Kiếm Hào lại tiếp tục nói: Hôm nay chém gϊếŧ ngươi trước, sau đó ta lại đi tìm Ma Nhân kia, món huyết hải thâm cừu này ta nhất định phải thay sư phụ đòi lại.Kiếm Dương là chết ở trong tay Ma Nhân, có quan hệ gì tới ta? Bạch Thương Đông vẫy tay, Long Lân Nhận từ trong nham thạch bắn ra, trở lại trong tay hắn.Nếu như không phải là vì ngươi, sao sư phụ lại đi tới Minh Kính Hồ, như thế nào lại gặp phải Ma Nhân kia.

Mà ngươi lại tham sống sợ chết giải ý nghĩa trong tên thật của Ma Nhân kia, cho nên ngươi đáng chết. Phương Kiếm Hào ở dưới sự tức giận, lại là một kiếm chém về phía Bạch Thương Đông, chỉ là lần này là chém ngang ra, kiếm quang quét ngang tới, bọn Lưu Thiên Thành cũng đều ở trong phạm vi bị ảnh hưởng.Chân Nhân, chuyện này thật sự là không liên quan gì đến chúng ta a. Bọn Lưu Thiên Thành vừa lui về phía sau để tránh né kiếm quang, vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ.Các ngươi vẫn còn chưa rõ ràng hay sao? Hắn muốn gϊếŧ một tên đệ tử của Chí Nhân như ta, nếu như lưu lại người sống, chính hắn làm sao đi ra ngoài Nam Ly Thư Viện. Bạch Thương Đông hết sức nhảy lên, tránh né kiếm quang kia, rơi lên trên lưng Đại Bạch Nga, cưỡi Đại Bạch Nga xoay người liền hướng bên trong đám Hắc Giáp Thỏ vọt tới.Bạch Thương Đông biết rõ ràng, những người bọn họ đều không phải là đối thủ của Phương Kiếm Hào, chỉ có lao vào trong bầy Hắc Giáp Thỏ thì còn có một chút hi vọng sống..