Yêu Của Thiên Thảo

Chương 19: Kết thúc hạnh phúc (1)

Liễu Ái không thể tưởng tượng được, người đàn ông cô yêu, lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Trên mặt anh chứa đựng sự nhu hòa, tung bay, buông lỏng, làm cho cô hoảng hốt là anh đã trở lại người thanh niên mười mấy năm trước, người đã từng yêu cô.

Anh thay đổi, là vì cô ta sao? Người con gái tên là Vương Kỷ Hoa? Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Liễu Ái không khỏi âm u. Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, tại sao anh có thể dễ dàng thay đổi vì người con gái khác?

“Liễu tiểu thư, cô tìm tôi có việc?” Giọng nói Đỗ Quân Điển lạnh nhạt, làm cho Liễu Ái thân tể cứng đờ.

“Em tới, chỉ là muốn hỏi anh một câu.” Cô mở miệng nói.

“Cứ nói.” Nah nhìn qua cô ta, cô gái này, là người vô tội bị lôi kéo vào thế giới của anh và Kỷ Kỷ, nếu như năm đó, anh không vì sợ cô đơn mà quen cô ta, như vậy mọi chuyện sẽ khác sao?

“Anh thật sự yêu cô ấy sao?” Cô muốn hỏi, chỉ có chuyện này, rõ ràng tự nói mình nên chết tâm, nhưng không nghe được đáp án chính xác, cô vẫn như cũ không cam lòng. Đúng vậy… không cam lòng! Năm đó, anh rõ ràng cũng có thể che chở cô đầy đủ, ôn nhu với cô như vậy, trìu mến như vậy, cũng có thể tỉ mỉ chăm sóc cô!

“Rất yêu.” Đỗ Quân Điển bình tĩnh nói.

Liễu Ái vẻ mặt trở nên kích động, “Vậy còn nỗi hận của anh?”

“Đã không còn.” Tay anh xoa lên ngực, “Có lẽ cô sẽ không tin, nhưng tôi hiểu rõ, ngay khi Kỷ Kỷ nói yêu tôi trong nháy mắt đó, tất cả hận, đều biến thành tình yêu với cô ấy. Tôi hận cô ấy, là vì cô ấy không chịu ở bên tôi, vì cô ấy không chịu nói yêu tôi. Nhưng khi tất cả “không chịu” đều biến mất, tôi cũng không còn hận nữa.”

Hóa ra, hận sâu như vậy, đơn giản là vì yêu quá nhiều. Là vì yêu, mới chuyển thành hận, hay bởi vì yêu, làm cho hận ý biến mất. Kì thật, anh từ đầu đến cuối đều nghĩ, chỉ muốn cô yêu anh mà thôi. Đơn giản như vậy, cuối cùng cũng sang tỏ!

Liễu Ái kinh ngạc nhìn Đỗ Quân Điển, hai tay oán hận nắm thành quyền, “Vì sao, anh ngay cả một cơ hội cũng không cho em, em yêu anh như vậy, tuyệt không ít hơn cô ta. Em yêu anh lâu như vậy, yêu nhiều như vậy, tại sao cô ta rời khỏi anh lâu như vậy, nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi, thì có thể khiến anh một lòng một dạ với cô ta?”

“Bởi vì, người tôi yêu không phải cô.” Khuôn mặt Đỗ Quân Điển, nhàn nhạt không một tia gợn sóng, giống như trần thuật một chuyện có thật.

“Phải không?” Không cam lòng a! Vốn cô cho rằng, chỉ cần có nghị lực, chỉ cần bền bỉ, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, anh sẽ bị cô cảm động, nhưng… Hóa ra không phải như thế, hóa ra có những điều thời gian cũng không thể thay đổi.

Cô muốn ôm anh, muốn nói cho anh biết toàn bộ tình cảm của mình, muốn anh hiểu, tình cảm của cô với anh, cũng cố chấp như vậy. Nhưng cuối cùng, cô sít sao nhào tới, ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh.

Giống nhau rất lâu trước kia, cô cũng từng ôm anh như vậy, đã từng, cô nghĩ vòng ôm ấm áp này, chỉ thuộc về mình, cô cảm thấy mình rất may mắn, có thể ở bên vương tử trong lòng cô.

“Em yêu anh! Em thật sự rất yêu anh! Vì sao đến một lời nói dối anh cũng không nói cho em nghe được sao? Em sẽ không tranh giành với cô ta, không đoạt anh khỏi cô ta, em chỉ muốn trong tim anh có một góc nhỏ cho em là được rồi!” Liễu Ái cuồng cuồng hét lên.

Cho dù anh nói, anh chỉ có một chút xíu nào đó có tình cảm với cô, cô cũng thấy may mắn và vô cùng hạnh phúc, nhưng đây cũng chỉ là hi vọng xa vời.

“Xin lỗi.” Anh đưa mắt nhìn người con gái có vài phần tương tự với người anh yêu, “Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm quen…”

“Không! Đừng như vậy!” Cô mãnh liệt kéo cổ, chặn lên môi anh. Cô không muốn nghe những lời sau đó, có phải anh đang hối hận không nên làm quen với cô, nhưng đó chính là những kỉ niệm quý giá nhất của cô. Chỉ là, trong nháy mắt đôi môi chạm nhau, cửa - - mở ra.

Trên thế giới chính là có những việc trùng hợp như vậy, Vương Kỷ Hoa nhìn một màn trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, có chút ngu ngơ, có chút không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào. Hai người dán chặt cùng một chỗ, ngay khi thấy cô, nhanh chóng tách ra. Hoặc là nên nói, là Đỗ Quân Điển nhanh chóng đẩy Liễu Ái ra. Anh yên lặng nhìn người ngoài cửa, thân thể cứng đờ, nhịp tim không ngừng tăng nhanh. Đó là tâm tình e ngại, vô cùng lo lắng.

Cô ấy đã nhìn thấy sao? Đến cùng đã thấy được bao nhiêu? Sẽ tha thứ cho anh sao? Sẽ nghe lời giải thích của anh sao? Nếu mọi chuyện không thể nói ra rõ ràng, vậy anh phải làm sao? Có phải hay không anh sẽ đơn độc một mình? Đến chết chỉ có thể ôm nỗi nhớ về cô sống qua ngày? Thân thể run rẩy, mắt anh cũng không chớp, yên lặng nhìn cô.

Trầm mặc, tràn ngập không khí. Cuối cùng, là Vương Kỷ Hoa giơ tay đầu hàng, “Như thế nào? Không muốn giải thích cho em chuyện gì vừa xảy ra sao?”

Môi của anh run rẩy, rốt cuộc di động thân thể, từng bước một, rất chậm đi về phía cô. Cho đến khi đứng trước mặt Vương Kỷ Hoa, Đỗ Quân Điển mới dừng bước. Tay anh nhẹ nhàng nâng lên, muốn chạm vào cô.

Mắt anh luôn nhìn vào cô, không muốn cô lại một lần nữa biến mất trước mặt anh. Hầu kết chuyển động, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cô, muốn giải thích cho cô hiểu, nhưng đến miệng, cuối cùng lại biến thành một câu: “Kỷ Kỷ… Đừng rời khỏi anh…” Sợ hãi cô rời đi, sợ hãi cô bỏ mặc anh, sợ hãi biến thành nước mắt, toàn bộ đều rơi xuống trước mặt cô.

Người đàn ông này, cô nên dùng bao nhiêu hành động để xoa dịu sự tổn thương cô lưu lại cho anh mỗi lần cô biến mất đây? Vương Kỷ Hoa thở dài, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt rơi xuống của Đỗ Quân Điển.

“Em sẽ không rời đi, vĩnh viễn sẽ không, cho nên về sau… Anh không được khóc nữa!” Giải thích cái gì, cũng không còn quan trọng nữa, cô chỉ biết là, người đàn ông này yêu cô rất nhiều.

Bên kia Liễu Ái ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, cười khổ một hồi. Thì ra là, chỉ một hiểu lầm như vậy, cũng có thể làm một người đàn ông khóc như đứa trẻ, thì ra là, cô ở trong lòng anh không thể chiếm được một góc nhỏ.

Cô nên đi, lúc này đây, thật sự nên rời đi! Cười khổ, Liễu Ái lảo đảo đung đưa thân thể, nhanh chóng rời khỏi gian phòng khiến cô hít thở không thông. Có người, có một số việc, cho dù cô tốn bao nhiêu thời gian, cũng không cách nào thay đổi.

Vương Kỷ Hoa quay đầu, nhìn bóng lưng Liễu Ái dần đi xa, chỉ có thể ở trong lòng nói tiếng xin lỗi. Bởi vì, hai người đều yêu một người đàn ông. Cùng yêu lâu như vậy, chỉ sợ về mặt tình yêu, hai người đều không ai thua kém ai. Nhưng cô may mắn hơn, là vì Quân Điển yêu cô. Và Liễu Ái bất hạnh, là vì người Quân Điển yêu không phải cô ấy.

“Tìm ra được rồi sao?” Trong thư phòng, Quân Điển hỏi Hàng Trác.

“Tất cả đều ở đây.” Hàng Trác đem tất cả tài liệu điều tra được kẹp vào hồ sơ đưa cho bạn.

Đỗ Quân Điển mở ra, nhìn qua vài trang, mày nhăn lại. Hàng Trác ở một bên nói: “Theo tớ biết, hình như Lý Quý đầu tư cổ phiếu thất bại, nợ một khoản lớn, đồng thời ở thị trường chợ đen bán ngọc, có người mua nghe nói Lý Quý sở hữu tình ngọc, và rất hứng thú với nó. Nhưng theo người chúng ta tìm hiểu, trong tay Lý Quý không hề có tình ngọc, hơn nữa những ngày vừa rồi, người của ta nhiều lần phát hiện Lý Quý xuất hiện ở gần công ty của Vương Kỷ Hoa và nhà trọ của cô ấy.”

“Nói cách khác, có khả năng Kỷ Kỷ đang giữ tình ngọc?”

“Có thể nói như vậy.”

Tình ngọc sao? Đỗ Quân Điển nhìn qua tài liệu miêu tả về tình ngọc, anh nhớ, trước kia ở cổ tay của Kỷ Kỷ, luôn đeo một miếng ngọc màu trắng. Đó là - - tình ngọc?! Đột nhiên, di động Hàng Trác vang lên, anh nghe máy, nửa phút sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đỗ Quân Điển hỏi.

“Người của ta không thấy Lý Quý, tớ sợ hắn đang đến tìm Vương Kỷ Hoa!”

“Cái gì?!” Đỗ Quân Điển mặt biến sắc, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Vương Kỷ Hoa, “Kỷ Kỷ, em đang ở đâu?”

“Hả? Em đang ở phòng làm việc, thiết kế hàng mai giao cho khách.” Vương Kỷ Hoa nói.

“Phòng làm việc còn có ai?”

“Không có ai a, chỉ có một mình em, sao vậy?”

“Bây giờ vừa tan làm, nên mọi người về hết rồi.”