“Xuyên ca bảo cậu, một chữ cũng đừng nói!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người liền im lặng, nhìn bộ dạng khó xử của Sở Sở, lại nghĩ đến hành động Lục Xuyên không cho cô mở miệng, kỳ thật cũng có thể đoán được đêm qua hai người đi làm chuyện gì.
Chỉ có tên gia hỏa Tống Cảnh ngốc nghếch thô lỗ, không ngừng truy hỏi: “Vì sao không thể nói a! Vì sao a!”
Sắc mặt Dương Tích giờ phút này đã khó coi tới cực điểm.
Trình Vũ Trạch đem Tống Cảnh trực tiếp kéo qua ghế đẩy ngồi xuống, lại hỏi nam sinh kia: “Xuyên ca còn nói gì nữa không?”
Nam sinh kia rốt cuộc mới khôi phục hơi thở, nói: “Xuyên ca nói, việc này hắn không làm chính là không làm, ai cũng đừng nghĩ vu hãm cho hắn!”
Lời vừa nói ra, mọi người liền ồn ào cả lên!
Lục Xuyên nếu nói không làm, vậy khẳng định không phải hắn làm! Bọn họ đều tin tưởng thái độ làm người của hắn.
Kiều Sâm cả buổi học đều không nghe giảng nổi, cả người như lửa đốt, luống cuồng không thôi.
Chuông tan học vang lên, hắn liền đi qua văn phòng giáo vụ, đúng lúc thấy Lục Xuyên nghiêm mặt từ trong đi ra, hai người nhìn nhau một cái, Lục Xuyên liền lập tức hiểu được.
Hắn nhanh bước đi tới, khí thế to lớn, Kiều Sâm theo bản năng né tránh, lại trực tiếp bị Lục Xuyên nắm lấy cổ áo kéo đi, thẳng đến chỗ rẽ trên hành lang không người, hai người mới dừng lại.
“Mày đánh Hức Phi Phạm?”
“Cái gì mà tao, rõ ràng là bọn mày!” Kiều Sâm chỉnh lại cổ áo, không khách khí nói với Lục Xuyên: “Mày đừng nghĩ muốn vu hãm người khác, tối qua tao tận mắt nhìn thấy!”
“Mày nhìn thấy cái gì?” Lục Xuyên hỏi.
Kiều Sâm dùng ống tay áo lau mồ hôi sau ót: “Trong anh em của mày cũng có bạn của tao, gọi điện cho tao, nói bọn mày ra quán net tìm người đăng bài, muốn ra tay với thằng đó. Tối qua tao liền ngồi dưới lầu nhà nó, hơn chín giờ đi mua thuốc lá về, nhìn thấy trong hẻm có người đánh nhau, lúc ấy tối như mực không thấy rõ gì, nhưng tao đoán chính là bọn mày.....”
Ngay từ đầu Kiều Sâm đã tính toán, Lục Xuyên nếu không có lá gan này, hắn liền lên. Không nghĩ tới một đám người bọn họ thật sự tới, hắn liền dứt khoát ngồi gần đó ôm tâm tình xem náo nhiệt, trong lòng còn báo bọn họ xuống tay đúng là tàn nhẫn, trước kia làm sao không thấy đám người này có tiềm chất lưu manh như vậy cơ chứ.
“”Mày thả.......” lời thô tục còn chưa nói ra, bên người đã có hai bạn học đi ngang qua, Lục Xuyên lập tức im miệng, đợi sau khi bọn họ đi xa, hắn mới thấp giọng: “Mày bị mù à? Tối hôm qua tao căn bản không đi tìm nó!”
“Không phải các người thì còn có thể là ai, tao tận mắt nhìn thấy......”
“Mày tận mắt thấy tao ở hiện trường?”
“Đã bảo rồi, không nhìn rõ mặt a!” Kiều Sâm chỉ chỉ vào mắt mình: “Tao cận 4 độ, nhìn người khác cũng chỉ nhìn bóng dáng.”
Hắn cận thị, có thể là liên quan đến di truyền trong nhà, Sở Sở cũng cận thị, có điều Kiều Sâm vì muốn tỏ ra đẹp trai, nên chưa bao giờ mang kính.
“.......”
Lục Xuyên không còn gì để nói nữa.
“Đám người kia thật sự....... không phải bọn mày ư?” Kiều Sâm hơi hoài nghi.
“Nếu là tao thì đυ.ng quỷ rồi.”
“Vậy..... tao đi làm chứng cho bọn mày.” Kiều Sâm do dự nói: “Tao sẽ nói với thầy, lúc ấy tao cũng ở hiện trường, tận mắt thấy không phải là bọn mày.”
Lục Xuyên kéo áo của hắn lại: “Thầy hỏi mày vì sao buổi tối lại xuất hiện dưới nhà Hứa Phi Phạm, mày nói thế nào?”
“Thì đi ngang qua.”
“Mày cũng muốn động thủ phải không?”
“Không..... không phải! Tao chỉ tới xem náo nhiệt!”
Lục Xuyên cho hắn một ánh nhìn xem thường, xoay người rời đi: “Được rồi đại ngốc, việc này mày đừng xen vào, coi như cái gì cũng không biết, đỡ phải không giúp được tao còn mang phiền toái vào người.”
“Lục Xuyên!” Kiều Sâm ở phía sau kêu hắn một tiếng, Lục Xuyên cũng không quay đầu lại.
Tan học, Sở Sở đến trước cửa phòng giáo vụ.
Cánh cửa phòng giáo vụ khép nhẹ, bên trong có mấy giáo viên chủ nhiệm, còn có bố của Hứa Phi Phạm, đang ồn ào kích động.
“Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ tới, mấy người Nhất Trung lại cho phát sinh bạo lực trong trường!”
“Chuyện này nhất định phải cho con trai tôi một cái công đạo!”
“Nếu trường học mấy người không cho tôi một kết quả vừa lòng, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Con tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện! Đều là bạn học với nhau, tại sao có thể xuống tay ác như vậy!”
Giáo viên chủ nhiệm liên tục trấn an bố của Hứa Phi Phạm: “Anh yên tâm, nhà trường nhất định sẽ nghiêm minh xử lý việc này.”
Ông ta hỏi ngược lại chủ nhiệm lớp: “Bố của Lục Xuyên bây giờ còn chưa liên lạc được sao?”
“Lục thủ trưởng sáng nay phải tiếp đãi lãnh đạo quan trọng, biểu chiều mới có thời gian đến đây.” Chủ nhiệm lớp đặt điện thoại xuống.
Sở Sở nhìn một lượt văn phòng, trong đám người, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Lục Xuyên đang đứng một mình ở góc tường, hắn đứng thẳng tắp, vẻ mặt không chút để ý, nghiêng đầu nhìn cành cây ngoài cửa sổ, mặc kệ mọi người nói cái gì, hắn cũng không có biểu cảm gì, vô cùng lãnh đạm.
“Mẹ của Lục Xuyên đâu? Có thể liên lạc được không?”
“Mẹ hắn cũng nói sáng nay có hội nghị báo cáo thực nghiệm quan trọng, kết thúc xong mới qua đây được.”
Bố của Hứa Phi Phạm hừ lạnh một tiếng: “Tiểu súc sinh có người sinh lại không ai trông nom, khó trách làm ra loại chuyện này!”
Lục Xuyên nghe vậy, lập tức bùng nổ!
Hắn tiến lên chỉ vào ông Hứa, tức giận nói: “Ông bảo ai là tiểu súc sinh?”
Mấy giáo viên chủ nhiệm vội vàng ngăn Lục Xuyên lại: “Lục Xuyên! Nơi này là phòng giáo vụ! Em muốn làm gì!”
Ông Hứa thấy thế, lập tức đứng ra đĩnh đạc nói: “Mấy người xem mấy người xem! Nó còn không thừa nhận đánh con tôi, bây giờ lộ nguyên hình rồi! Loại thiếu niên bạo lực này, sớm nên bị đuổi rồi!”
“Ông Hứa bớt giận.” Chủ nhiệm lớp liên tục an ủi: “Bớt nói mấy câu đi.”
Sở Sở đang muốn đi vào phòng, phía sau có người kéo cô lại, cô hơi kinh hãi, phát hiện là Kiều Sâm.
Kiều Sâm nhìn cánh cửa phòng giáo vụ khép hờ, đè thấp thanh âm hỏi Sở Sở: “Mày muốn làm gì?”
“Làm..... làm chứng.”
“Làm chứng gì?”
Sở Sở nhìn trộm xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với hắn: “Tối hôm qua Lục Xuyên vốn muốn đi tìm người kia, nhưng.... sau đó bọn em tới khách sạn mướn phòng, khách sạn nhất định có bản ghi chép, có..... có thể chứng minh trong sạch của cậu ấy.”
Kiều Sâm mở to hai mắt, sắc mặt bỗng nhiên đỏ lên, hét lớn: “Cái gì! Mày cùng nó đi........”
Lời còn chưa dứt Sở Sở đã nhanh chóng vươn tay lên che miệng hắn lại.
“Vương bát đản!” mặt Kiều Sâm phiếm hồng: “Lão tử tìm hắn tính sổ!”
Sở Sở liền vội vàng kéo Kiều Sâm: “Cái gì cũng chưa làm! Ở đó...... ở đó ôn bài!”
Kiều Sâm hiển nhiên không tin tưởng: “Làm sao có thể, mày không cần bảo vệ hắn! Ông đây hôm nay không đánh hắn rơi răng thì không được!”
“Anh!” Sở Sở mạnh mẽ giữ chặt tay Kiều Sâm: “Anh chớ..... chớ càn quấy!”
Kiều Sâm hơi bình tĩnh lại, cũng biết hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, hắn kéo ống tay áo Sở Sở: “Mày không được đi.”
“Vì sao?”
“Vì sao còn muốn tao dạy mày à?” Kiều Sâm hiển nhiên vô cùng bực bội: “Mướn phòng, lời này nói ra nghe lọt tai sao?”
“Vậy...... vậy cũng không thể nói cậu ấy bỗng dưng.......”
“Mấy em ở đây ồn ào gì vậy?” một thầy giáo từ trong phòng đi ra nhìn hai người.
“Em..... Em đến.....”
Kiều Sâm thấy tình hình không ổn, lập tức che miệng Sở Sở lại, sau đó nhìn ông thầy cao giọng nói: “Em tới làm chứng cho Lục Xuyên, đêm qua em cùng hắn ở chung một chỗ!”
-
Phòng giáo vụ, sắc mặt Lục Xuyên lạnh lại, nhìn chằm chằm Sở Sở, hô hấp có chút nặng nề.
Sở Sở đứng bên cạnh Kiều Sâm, nhiều lần muốn nói, đều bị Kiều Sâm giành nói.
“Em học sinh này, em nói tối hôm qua ở chung với Lục Xuyên?” thầy giáo phòng giáo vụ hỏi Kiều Sâm: “Thời gian, địa điểm, có bao nhiêu người, làm cái gì, em cứ đứng trước bố của học sinh bị hại nói rõ ràng ra đi.”
“Thời gian đại khái là bảy giờ đến mười giờ tối qua, chỉ có em và Lục Xuyên, bọn em đang.....” Kiều Sâm gian nan nuốt nước miếng: “Bọn em đang làm bài tập.”
Lời vừa nói ra, mấy giáo viên trong phòng giáo vụ không nhịn được mà nở nụ cười.
Ông Hứa đứng ra chỉ vào Kiều Sâm: “Phi Phạm nhà chúng tôi chín giờ đêm qua bị đánh, nó nói người đánh nó là Lục Xuyên, việc này không thể giả được! Cậu nếu làm chứng lung tung, tôi cũng báo cảnh sát bắt luôn cậu!”
“Đúng đấy Kiều Sâm, em nói các em ở chung làm cái khác tôi còn tin được, làm bài tập thì......” chủ nhiệm lớp lắc đầu liên tục: “Không thể tin tưởng.”
“Vốn dĩ là như vậy!” Kiều Sâm vội vàng nói: “Sắp đến kỳ thi tháng rồi, em nhờ Lục Xuyên giúp ôn tập toán học và tiếng anh, làm sao không thể tin tưởng được ạ, thầy không nên khinh thường học sinh như thế a!”
“Tôi......” chủ nhiệm lớp ngữ trệ, khoát tay: “Được, em nói hai đứa em ôn thi, các em học ở đâu, phòng học sao, có học sinh khác làm chứng không?”
“Cái này...... bọn em không ở trong lớp học.” Trán Kiều Sâm chảy đầy mồ hôi, lắp bắp nói: “Bọn em ở.... ở.....”
Lục Xuyên bất đắc dĩ đỡ trán, thản nhiên nói: “Em và Kiều Sâm, bọn em đi mướn phòng học bài, khách sạn Hán Đình, tám giờ đến mười giờ, lúc mướn phòng có dùng thẻ căn cước đăng ký, có thể tra bản ghi chép.”
Lời vừa dứt, bốn phía đều kinh ngạc.
Chủ nhiệm giáo vụ nhìn Lục Xuyên, khó có thể tin được: “Em nói sự thật?”
“Đương nhiên.”
“Vậy trước đó tại sao em không nói rõ ràng.”
Lục Xuyên cười thành tiếng: “Loại chuyện hai nam sinh đi mướn phòng này, nói ra dễ làm người khác hiểu lầm, lại nói, Kiều thiếu gia nếu vì thể diện mà sống chết không thừa nhận, vậy em chẳng phải là hết đường chối cãi sao?”
Chủ nhiệm lớp nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Nếu đã có em Kiều Sâm làm chứng, như vậy hiềm nghi em Lục Xuyên liền.....”
Đúng lúc này, cửa phòng giáo vụ bị đẩy ra, một người phụ nữ đeo kính, ăn mặc nghiêm chỉnh đi vào, Sở Sở liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ này là mẹ của Lục Xuyên, cô từng thấy bà trong ảnh chụp ở nhà Lục Xuyên.
Mà khiến cho Sở Sở không ngờ tới chính là, người đi theo bên cạnh mẹ Lục là Dương Tích.
Mẹ Lục vẻ mặt nghiêm nghị, vừa nhìn là biết thuộc loại người thận trọng, Lục Xuyên nhìn mẹ mình tiến vào, vội vàng đứng thẳng người, hắn và bố hắn một lời không hợp liền cãi nhau, nhưng đối với mẹ vẫn là tương đối kính trọng.
Mẹ Lục đạp giày cao gót khí phách đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế, nhìn người xung quanh một lượt, đem túi đặt lên bàn, nói với chủ nhiệm lớp: “Thầy sáng nay gọi cho tôi không dưới ba cuộc điện thoại, tình huống như thế nào, nói ngắn gọn đi, tôi còn phải quay về sở nghiên cứu nữa.”
“Vâng vâng, cô Phương là người bận rộn.” Chủ nhiệm lớp cũng rất kính trọng mẹ Lục: “Là như vậy, Lục Xuyên hôm qua đánh nhau, đem bạn học đánh cho nằm việc, chúng tôi mời cô lại đây, cũng là vì giải quyết chuyện này.”
“Thầy nói chuyện chú ý một chút.” Phương Nhã trầm giọng nhìn chủ nhiệm một cái: “Chuyện con trai tôi có đánh hay không, còn chưa điều tra rõ đấy.”
Ông Hứa nghe vậy, lập tức đứng ra hét lớn: “Cô nói gì vậy! Con trai tôi đã bị đưa đến bệnh viện rồi, việc này còn có thể giả hay sao? Mấy người làm phụ huynh mà bao che như thế, khó trách dạy ra đứa con trai bạo lực không có giáo dưỡng như vậy.”
Phương Nhã cũng không tức giận, vẫn trấn tĩnh như cũ, nói: “Tích Tích, đem chuyện con mới nói với ta, nói cho mọi người ở đây nghe đi.”
Nghe vậy, Kiều Sâm, Lục Xuyên cùng Sở Sở liền cảm thấy không ổn.
Dương Tích đi ra, đứng trước mọi người nói: “Thầy, đêm qua, Lục Xuyên ở chung với em, em vừa mới về nước, về phương diện học tập còn chưa theo kịp, cho nên nhờ Lục Xuyên giúp em ôn tập.”
“Làm sao lại thêm một người tới nữa rồi!” Ông Hứa cười lạnh một tiếng: “Mấy người rốt cuộc mời bao nhiêu người tới diễn trò vậy, gọi hết vào luôn đi!”