Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Về chuyện hung thủ, hai người đều không có bất kỳ manh mối nào.
Dù sao cũng không phải là người có thiên nhãn, làm sao có thể nhìn thấy chân tướng chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy được.
Đối với việc ông chủ quán bar là bố cô ấy, Liễu Uý cũng đã thoải mái hơn rồi. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy mình sẽ căng thẳng muốn hỏi han gì đó, nhưng cuối cùng lại không muốn hỏi gì cả, như thể đang nhìn một người xa lạ, không có chút kích động nào.
Hai chuyện mà cô ấy đã suy nghĩ suốt hai mươi ba năm, bây giờ có một chuyện đã kết thúc, không biết chuyện còn lại đến khi nào mới giải quyết được. Có lẽ, sau đó cô ấy sẽ không còn phải ghi nhớ gì nữa.
“Lúc nãy em nói đi ăn, đã nghĩ ra đi chỗ nào chưa?” Liễu Uý chuyển chủ đề.
Cơ Thập Nhất lắc đầu, có chút sầu não: “Em vẫn chưa quyết định, chị Liễu Uý muốn ăn gì?”
Phần lớn đồ ăn ngon cô ăn ở nơi này đều đến từ Tô Minh Châu, anh sẽ hẹn trước, sắp xếp nhà hàng rồi đưa cô đi, căn bản là không cần cô phải lo nghĩ gì. Nghĩ đến đây, xem ra bây giờ đều là anh chăm sóc cô.
Liễu Uý nghĩ một vài địa điểm, đang định nói thì thấy người đẹp trước mặt đang mày chau mặt ủ. Cô ấy chỉ cần nhìn một cái là hiểu rõ, lặng lẽ chờ Cơ Thập Nhất hồi hồn rồi mới trêu chọc: “Có phải là đang nhớ người nào đó không?”
Mặc dù cô ấy không biết tường tận mối quan hệ giữa Cơ Thập Nhất và tổng giám đốc Tô, nhưng cô ấy có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường, khiến cô ấy hơi hâm mộ. Được đối xử trân quý như vậy, nhất định là được người ta đặt trong lòng rồi.
Mà người như cô ấy, sẽ có mấy người đối đãi chân thành?
“Đi đâu ăn ạ?” Cơ Thập Nhất bị cô ấy trêu chọc không biết nên trả lời như thế nào, quay mặt sang chỗ khác.
“Đi ăn lẩu đi.” Liễu Uý cũng không đùa cợt cô nữa: “Chị biết có một nhà hàng lẩu rất ngon. Hơn nữa chủ nhà hàng là một anh chàng đẹp trai. Đi buổi tối đi, ban ngày sẽ có rất nhiều người.”
Lỡ may bị chụp ảnh, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì đó. Liễu Uý tự biết thân biết phận, biết mình dễ bị bôi đen, hầu như phần lớn thời gian đều lên hot search.
Nói đến đây, Liễu Uý nhớ tới nửa đêm hôm qua nhìn thấy hot search trên Weibo, không phải vừa được lên nữa đó sao.
Cô ấy chỉ ló mặt ngoài quán bar mà đã bị chụp. Lấy đâu ra nhiều người qua đường như vậy cơ chứ, xung quanh quán bar Già Lam vắng vẻ như thế, làm gì có người nào được. Người qua đường mà đến đó thì cũng lợi hại thật.
Nếu không phải tối hôm qua không có tâm trạng, thì cô ấy đã trực tiếp lên mạng công kích rồi.
Bây giờ nghĩ lại, sao lại phải tức giận với những bình luận nhàm chán như vậy chứ. Nhìn thấy bé dễ thương bên cạnh còn lo lắng cho mình, cô ấy cũng nên phóng khoáng đôi chút thôi.
“Lẩu… được đó.” Cơ Thập Nhất lẩm bẩm, đôi mắt đen sáng rỡ lên.
Từ khi đến nơi này cô chưa ăn lẩu bao giờ. Nhưng lượt đánh giá trên mạng rất cao. Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều loại lẩu đủ màu sắc xuất hiện trên Weibo, còn có thể tự nấu nữa.
Nghĩ đến hình ảnh đó, con sâu tham ăn trong cô chợt rục rịch.
Cơ Thập Nhất quay đầu lại, giọng nói trong trẻo: “Là ăn rất cay, rất rất cay đúng không ạ?”
Liễu Uý bị biểu cảm này của cô chọc cười, biếng nhác nói: “Em muốn ăn? Có thể chứ. Có loại cay đến mức biếи ŧɦái, nằm ngoài sức tưởng tượng của em, e là đến lúc đó em sẽ cay đến nỗi khóc luôn.”
Cơ Thập Nhất không tán thành câu nói của cô ấy: “Sẽ không đâu, em sẽ không khóc.”
Bộ dạng cô nghiêm túc bày tỏ này cực kỳ đáng yêu, nốt ruồi lệ sống động, Liễu Uý không nhịn được vân vê ngón tay: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Dáng vẻ thần bí của cô ấy càng khiến Cơ Thập Nhất tò mò về nồi lẩu cay siêu biếи ŧɦái. Cô càng mong chờ đến buổi tối đi ăn lẩu hơn.
Tưởng Tuyết đứng bên ngoài thấy hai người dựa vào nhau, mồm năm miệng bảy, không biết đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ thì có vẻ là đang rất vui.
Đặc biệt là Liễu Uý, gần như là thả lỏng. Điều này khiến cô ta yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần chuyện tối qua không làm Liễu Uý suy nghĩ tiêu cực là được.
Lại nói, cô ấy còn phải cám ơn Cơ Thập Nhất mới đúng.
Sau khi chờ hai người ra khỏi phòng, Liễu Uý nói kế hoạch tối nay cho Tưởng Tuyết nghe.
Tưởng Tuyết giở giọng: “Tối nay vốn không có chuyện gì, em có thể đi. Nhưng em với Thập Nhất phải cẩn thận đừng để paparazzi phát hiện. Nếu không thì ăn bữa cơm cũng không yên, còn có người hâm mộ nữa.”
Bị người hâm mộ phát hiện càng phiền phức hơn, nào là xin chữ ký, chụp ảnh chung đủ kiểu. Mặc dù cam tâm tình nguyện thực hiện yêu cầu của người hâm mộ, nhưng mà lúc ăn cơm bị làm phiền sẽ rất khó chịu, chi bằng đừng để bị phát hiện.
Liễu Uý gật đầu, tất nhiên cô ấy đã cân nhắc chuyện này rồi.
Buổi tối, khi trời tối đen, hai người hẹn gặp nhau trên ngã tư đường.
Nhìn thấy đối phương đeo khẩu trang và đội mũ không khác gì mình, hai người đều không biết phải nói gì.
Đây là hình thức cải trang phổ biến nhất.
Liễu Uý không lái xe. Dù sao thì mọi người đều biết xe của cô ấy, đi bộ sẽ giảm thiểu khả năng bị nhận ra.
Nhà hàng lẩu cách ngã tư không xa, hai người đi bộ ước chừng mười phút, nhà hàng lẩu trong lời giới thiệu của Liễu Uý đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cơ Thập Nhất vừa đứng đối diện nhà hàng lẩu đã nhìn thấy bên trong có rất nhiều người. Hơi nóng phả lên nhè nhẹ, ánh đèn ấm áp, trông cực kỳ náo nhiệt.
Đây là lối vào chính. Liễu Uý kéo cô đi vòng qua con hẻm bên cạnh nhà hàng lẩu, đi tới cửa sau. Một chàng trai trẻ trung anh tuấn đang đứng ở cửa sau.
“Tới rồi.” Anh chàng đẹp trai cười dịu dàng, chỉ lên phía trên: “Trên lầu có một phòng bao, căn phòng ở trong cùng.”
Liễu Uý gật đầu. Lúc đi ngang qua anh ấy thì đánh nhẹ vào ngực người ta: “Cám ơn.”
Anh chàng đẹp trai bị đánh cũng không tức giận, ngược lại chỉ nhìn cô ấy rồi mỉm cười dịu dàng: “Phòng bao thì có phụ thu, đi trên hành lang sẽ không bị phát hiện.”
Suốt quá trình Cơ Thập Nhất chỉ nhìn hai người bọn họ tương tác, cảm thấy hai người rất ăn ý hòa hợp, vì vậy không nhịn được mà liếc nhìn anh đẹp trai này nhiều hơn vài cái.
Nếu cô đoán không sai, đây hẳn là ông chủ mà chị Liễu Uý nói.
Thấy cô đang nhìn mình, anh đẹp trai gật đầu với cô.
“Nhìn cái gì vậy, lên tầng đi.” Liễu Uý phất tay: “Nồi lẩu cay siêu biếи ŧɦái đang chờ em, còn không nhanh lên nhìn xem.”
Cơ Thập Nhất dời ánh mắt, lập tức đi lên lầu với cô ấy, nồi lẩu vẫn quan trọng hơn.
Vừa bước vào phòng bao, cô mới phát hiện độ tinh xảo của nhà hàng này. Nhìn qua thấy cực kỳ lãng mạn, cho dù không cần ăn thì cũng là một nơi nghỉ ngơi tốt.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn nồi lẩu uyên ương. Một bên là nồi nước lẩu đỏ au toàn mùi ớt, một bên là nồi nước lẩu trắng bóc, đều đang sôi sùng sục, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
“Vẫn chưa phải, em phải cần thêm cái này.” Liễu Uý đặt lên bàn một lọ ớt nhỏ: “Đây là bột ớt đặc biệt của nhà hàng, công thức gia truyền.”
Nhìn thấy nồi lẩu đỏ lòm, Cơ Thập Nhất có chút hồi hộp. Lại nghe cô ấy nói vậy, vừa muốn ăn vừa sợ hãi, quả thực rầu rĩ chết đi được.
Liễu Uý cười run rẩy cả người, mặt mũi tràn đầy sức sống.
Trên bàn đã bày đủ loại rau và thịt, trông rất tươi ngon. Cơ Thập Nhất ngồi xuống, nhớ lại nồi lẩu đã từng ăn trong quá khứ, dựa theo trình tự mà bắt đầu ăn.
Bên kia, Liễu Uý đã bắt đầu nhúng đồ ăn.
Cô ấy không thể ăn đồ cay, Nếu nếm thử một chút là y như bị chịu tội vậy, sẽ khàn giọng mấy ngày liền. Hơn nữa, concert sắp diễn ra rồi, cô ấy chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, bảo vệ cổ họng.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại ngẩng đầu lên: “Chờ đã, buổi concert sắp diễn ra, em đừng ăn cay.”
Cơ Thập Nhất mỉm cười thần bí, hai lông mày linh động, nhẹ nhàng nói: “Chị Liễu Uý, chị đừng lo lắng, cổ họng em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trên người cô có linh lực. Đây là chuyện đơn giản thôi.
Liễu Uý nửa tin nửa ngờ. Cơ Thập Nhất phải cam đoan những ba lần cô ấy mới cho Cơ Thập Nhất động đũa, nhưng vẫn không cho phép ăn nhiều.
Cơ Thập Nhất ngoan ngoãn gật đầu. Dạ dày cô cũng không lớn, dù đồ ăn có ngon đến đâu thì cô cũng không thể ăn quá nhiều, chỉ cần nếm vị là được.
Một miếng thịt tươi ngon được nhúng vào nước lẩu, cuộn lại, màu sắc nhanh chóng thay đổi, nhuộm một màu đỏ của ớt cay, trông hấp dẫn vô cùng, khiến người ta không nhịn được mà phải nuốt nước miếng ừng ực.
Cơ Thập Nhất chờ một lúc rồi gắp ra, cẩn thận thổi rồi cho vào miệng, rồi phải được cảm thán. Quả thật không giống với thức ăn bình thường, có một loại cảm giác đặc biệt.
Thực sự rất cay, nhưng cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô liếc nhìn lọ ớt bột bên cạnh, lại nhìn miếng thịt đang nhúng, sau đó đổ một ít bột ớt vào, cẩn thận cho vào miệng. Một giây sau, suýt chút nữa cô đã bị sặc, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đầu lưỡi mãnh liệt hơn cả, khiến cô suýt không phản ứng được.
Liễu Uý ngồi đối diện cười cười, dựa người ra sau ghế: “Mùi vị thế nào?”
Cơ Thập Nhất nuốt xuống, khóe mắt sắp trào nước mắt. Cô đáng thương vân vê chóp mũi đầy mồ hôi, buồn bực nói: “Cay quá.”
Liễu Uý nghe vậy cười như được mùa.
Hai người vừa ăn vừa nói mấy chuyện trong giới giải trí. Không biết từ lúc nào lại nhắc đến chuyện Liễu Uý đi đến quán bar Già Lam.
Đề cập đến chuyện này, Liễu Uý nói thẳng: “Quan tâm lời bọn họ nói hả? Chị không phải đi ca hát vì mấy anh hùng bàn phím đó.”
Nói cũng phải, Cơ Thập Nhất gật đầu.
Giọng của Liễu Uý nhẹ tênh: “Người như vậy, căn bản là chưa từng ủng hộ hoạt động của chị, không đáng để chị tức giận.”
“Trước đây em cũng từng như thế. Nhưng người hâm mộ đã trực tiếp trả lời bọn họ rồi.” Nhớ đến chuyện trước đây, đôi mắt của Cơ Thập Nhất cong cong.
Liễu Uý ngồi phía đối diện đột nhiên nhoài người về phía Cơ Thập Nhất, thần bí hỏi một câu: “Em biết tại sao ông nội của Tiểu Minh sống được đến chín mươi tuổi không?”
“Cái gì?” Cơ Thập Nhất lục lọi trong đầu óc một phen. Chẳng lẽ do bình thường ông ấy ít giao tiếp với người khác?
“Bởi vì ông ấy không có xen vào chuyện của người khác.” Liễu Uý gắp một miếng thịt, nhúng, xoay tròn, hơi nóng bốc lên: “Đám người đó rảnh rỗi lắm, luôn cho rằng chị từ đâu đến thì tốt nhất cứ ở yên đó. Đã là thời đại nào rồi, có lần nào chị không đối xử nghiêm túc với bạn trai đâu?”
Mặc dù thường xuyên thay đổi bạn trai. Nhưng trong thời gian yêu nhau cô ấy không gây chuyện rắc rối. Nếu không phải thưởng thức tính cách, nhan sắc của đối phương, cô ấy cũng chẳng nhàm chán đến nỗi đi nói chuyện yêu đương với người ta, thế thì đúng là rảnh rỗi.
Cô ấy không phải là người đi lừa lọc tình cảm của người khác. Không cần biết mục đích của đối phương đến với cô ấy là gì, ít nhất người ta vui vẻ ở bên cô ấy. Trong suốt mối quan hệ đó, cả hai đều vui vẻ, không có gì để bàn cãi.
Nhớ lại hình ảnh cô đã nhìn thấy, Cơ Thập Nhất cũng không tiện bình luận gì. Cô không phải là người ta, không biết rõ sự tình bên trong.
Lúc này, điện thoại của Liễu Uý đột nhiên rung lên, chuyển động trên mặt bàn.
Đúng lúc Liễu Uý gắp được một miếng thịt viên, nhanh chóng nhai nuốt, cầm điện thoại lên, không thèm nhìn xem ai gọi đến mà đã bấm nghe máy: “Alo?”
“Cô Liễu, đã tìm thấy người tình nghi thực sự trong vụ án sát hại mẹ cô rồi.”
Đầu bên kia điện thoại là Liên Diệc.