Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 13.2

Editor: Raining☘️☘️☘️

______________

"Ô …A! Buông ra!"

"Em muốn đi đâu? Tiểu M."

Thật không may, cánh cửa bị khóa trái, chân của người đàn ông dài hơn cô, không hề trì hoãn, Tôn Tiểu Dĩ tay còn chưa kịp chạm vào cửa đã bị người đàn ông đưa trở lại giường.

"Ồ …Anh thả tôi đi. Tôi về sau không bao giờ dám lên mạng trò chuyện trêu trọc anh nữa." Tôn Tiểu Dĩ bị đưa trở lại giường một lần nữa, khóc không ra nước mắt, đáng thương mà bảo đảm.

Con người quả nhiên không nên làm việc xấu, cô chỉ là lên mạng tìm người giải tỏa ham muốn du͙© vọиɠ thôi mà vì sao bây giờ lại phát triển đến tình trạng này?

"Ồ? Ngoài anh ra, em vẫn nói chuyện với người khác?" Người đàn ông nguy hiểm chớp mắt. Nếu tiểu lẳиɠ ɭơ này dám trả lời hắn "Có", ngày mai đừng nghĩ bước ra khỏi căn phòng này.

"Không … Không có." Tôn Tiểu Dĩ nhanh chóng phủ nhận. Làm một lần thôi đã đủ đáng sợ rồi.

"Tôi tạm thời tin tưởng em. Nếu tôi phát hiện ra em dám phản bội tôi, thì em cứ ở trên giường này mà đợi đi." Người đàn ông lạnh lùng đe dọa.

Tôn Tiểu Dĩ sợ tới mức liên tục lắc đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bọn họ dường như không có mối quan hệ nào khác ngoài trò chuyện trực tuyến đi? Hắn nói những lời này như thể cô là gì của hắn vậy.

"Ngoan. Cởϊ qυầи áo ra." Người đàn ông vừa lòng mà hôn lên chóp mũi cô mang theo mệnh lệnh dụ hoặc.

"Không … Tôi không muốn." Tôn Tiểu Dĩ nghe thấy vậy ôm ngực bày ra vẻ mặt phòng bị. Người đàn ông này liệu có biết rằng Internet và thực tế là hai thứ hoàn toàn khác nhau không!

"Nếu em ngoan ngoãn tự mình cởi nó ra, tôi sẽ không làm gì em cả. Nếu em không muốn, thì tôi sẽ giúp em cởi, đến lúc ấy tôi có làm cái gì cũng khó có thể nói trước được a."

"Anh …Anh vì sao lại như vậy." Tôn Tiểu Dĩ lắp bắp không dám lớn tiếng. Cởi làm gì có chuyện cái gì cũng không làm, nhưng mà nếu không nghe lời hắn cô chắc chắn sẽ thất thân trong ngày hôm nay!

"Tôi sẽ cho em ba giây để xem xét. Ba ~~~ hai ~~"

Người đàn ông chậm rãi đếm, khi hắn đếm, đôi mắt nham hiểm da^ʍ tà kia vẫn còn lưu luyến đọng lại trên người cô gái nhỏ, phảng phất như thể chỉ dùng ánh mắt đã cởi sạch sẽ đồ của cô.

"Tôi …Tôi cởi. Anh nói chuyện phải giữ lời." Tôn Tiểu Dĩ bị người đàn ông nhìn đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cô có thể tưởng tượng được kết cục nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời sẽ bị người đàn ông tự mình động tay động chân. Sợ hãi vậy mà còn có một tia động dục, Cô quả nhiên quá dâʍ đãиɠ!

"Đúng rồi. Ngoan."

Người đàn ông buông cô ra. Tôn Tiểu Dĩ ngồi dậy, từ từ cởi chiếc áo sơ mi dưới cái nhìn rực cháy của người đàn ông.

Rồi sau đó cởi bỏ quần, cô không dám nhìn người đàn ông chậm rãi cởϊ qυầи ra, để lộ qυầи ɭóŧ trắng tinh bên trong. Chờ cô cởi xong, toàn thân chỉ còn lại một bộ đồ lót màu trắng.

"Đồ lót cũng phải cởi ra." Người đàn ông rất thú vị nhìn vào hai má cô gái nhỏ càng lúc càng hồng, đưa ra nhiều yêu cầu càng quá phận hơn.

"Anh nói rằng anh sẽ không làm gì." Tôn Tiểu Dĩ vội vã la lên.

"Ngoan …Tôi chỉ muốn xem một chút cơ thể cùng tôi làʍ t̠ìиɦ trong video ở bên ngoài trông như thế nào. Lại không phải chưa từng xem qua, thẹn thùng cái gì?", Người đàn ông nghiêm túc giải thích nói.

"Đủ …Đủ rồi." Tôn Tiểu Dĩ rốt cuộc vẫn là nhát gan, lần đầu tiên gặp mặt đã cởi sạch sẽ ra trước mặt người đàn ông thực sự là khảo nghiệm sức chịu đựng, nhẫn nại của cô mà. Cô chộp lấy bộ quần áo vừa mới cởi ra được một lúc mặc vào. Tuy nhiên, rõ ràng là đàn ông sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

"Anh buông tôi ra. Tôi …Tôi không muốn chơi." Tôn Tiểu Dĩ thực sự sợ hãi bị dọa đến phát khóc. Người đàn ông quá kiêu ngạo, như là muốn một ngụm nuốt cô vào bụng.

"Bây giờ có sợ không?" Người đàn ông ôm cô, cơ thể cô gái mềm mại và nhỏ bé, người đàn ông chỉ cần một tay là có thể ôm cô gái vào trong l*иg ngực.

"Anh buông tôi ra. Tôi… Tôi phải đi về." Tôn Tiểu Dĩ bị hắn ôm đến cả cơ thể mềm nhũn , lời nói đều trở nên có chút chậm.

"Cơ thể của em cũng không nói như vậy." Người đàn ông vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng, bàn tay to buông xuống cặp đùi trơn tuột, lần mò xuống qυầи ɭóŧ, cách qυầи ɭóŧ cảm thấy một dấu vết ẩm ướt.

"Ồ … Đừng chạm vào!" Tôn Tiểu Dĩ đỏ mặt. Người đàn ông này quá lưu manh!

"Ướt." Người đàn ông bình đạm nói. Những ngón tay chạm vào lớp vải mỏng, từ từ trượt vào, cách một lớp vải mỏng chọc tay vào bên trong hoa huyệt.

"Ôi … Dừng tay!" Phần riêng tư chưa từng bị người ngoài chạm vào, nay bị người đàn ông trực tiếp chọc một ngón tay vào, Tôn Tiểu Dĩ cảm thấy đại não mình có chút trì độn, vì sao mọi chuyện lại phát triển đến loại tình trạng này?

"Thực sự muốn tôi dừng lại?" Người đàn ông hỏi, trong khi sử dụng ngón tay tiếp tục thâm nhập kɧıêυ ҡɧí©ɧ đào sâu những điểm nhạy cảm bên trong lỗ nhỏ.

"Đừng … Không muốn tiếp tục. Ư…Ư…Anh buông tôi ra…" Cả người Tôn Tiểu Dĩ đều mềm nhũn, căn bản không chống cự được kɧıêυ ҡɧí©ɧ gợϊ ȶìиᏂ của người đàn ông, cơ thể hoàn toàn không thể động đậy được, chỉ có thể nói những lời kháng cự vô ích.

"Câu dẫn tôi lâu như vậy, Sao có thể để em đi được?" Người đàn ông đặt cô lên giường, nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay để đẩy móc an toàn của Bra ra, một cặρ √υ' lớn ngay lập tức nhảy ra ngoài.

"Ah! Đừng …Đừng nhìn …" Tôn Tiểu Dĩ hoảng loạn để hai tay giao chéo nhau trước ngực muốn che cặρ √υ' lớn lại, nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế tóm lấy hai tay áp lên trên đỉnh đầu. Một cặρ √υ' lớn trắng nõn cứ như vậy mà đập thẳng vào mắt người đàn ông.