Edit: Cò Lười
Beta: MAC
*hưu = ly hôn
“Công chúa, sao người lại nghĩ quẩn như thế, công tử phủ Thừa tướng hưu người, người tìm bệ hạ làm chủ, bệ hạ chắc chắn sẽ không để người phải chịu ủy khuất, vì sao người lại phải lựa chọn như vậy? Hu hu……”
……
Trên giường lớn khắc hoa chạm rồng, Phong Như Khuynh an tĩnh nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc thút thít làm nàng không kiên nhẫn, mày nhẹ nhàng nhăn lại, có lẽ nàng đã lâu chưa uống nước, trong giọng nói hơi khô khốc.
“Đừng khóc, phải để người khác yên tĩnh nghỉ ngơi chứ.”
Mặc dù âm thanh này có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất êm tai như nước chảy, Phong Như Khuynh sợ tới mức nháy mắt từ trên giường ngồi dậy.
Giọng nói của nàng……
Không đúng, năm đó nàng đã bị độc câm, đời này không thể có cơ hội nói chuyện lại.
Vì sao…… Nàng còn có thể phát ra âm thanh?
Phong Như Khuynh đau đớn xoa xoa huyệt Thái Dương, còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, lập tức trông thấy một tiểu cô nương nét mặt vui sướиɠ đứng ở bên cạnh giường.
Khuôn mặt cô nương này thanh tú, làn da trắng nõn, khóe mắt còn hơi ướŧ áŧ, hai tròng mắt linh động ẩn chứa vui mừng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh.
“Công chúa, rốt cuộc người đã tỉnh, hu hu……”
Công chúa?
Phong Như Khuynh nhíu chặt ấn đường.
Từ từ!
Nếu nàng nhớ không lầm, hình như nàng đang ở viện điều dưỡng, vì sao ngủ một giấc dậy, lại ở cái địa phương này?
“Ngươi là ai?”
Trầm mặc nửa ngày, Phong Như Khuynh lên tiếng khô khốc hỏi.
Cô nương trợn tròn mắt, nàng ta ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, quên mất khóc thút thít, mặt mày trắng bệch, trong mắt đều là kinh hoảng.
“Này, ngươi……”
Phong Như Khuynh vừa định tiếp tục truy vấn, ai ngờ cô nương kia đã cuống quít xoay người, chạy nhanh ra ngoài cửa.
Nàng duỗi tay muốn giữ chặt nàng ta, nhưng ngón tay chỉ xẹt qua phần góc áo, một trận gió thoảng qua, nàng ta ở trước mắt đã biến mất.
Huyệt Thái Dương lại lần nữa truyền đến một trận đau đớn, Phong Như Khuynh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương, chợt trong nháy mắt, ‘oanh’ một tiếng, một đạo ký ức sâu trong óc bừng lên, thiếu chút nữa đầu nàng cũng muốn hỏng……
Giờ khắc này, đến phiên Phong Như Khuynh trợn tròn mắt.
Nàng rõ ràng là đang ở viện điều dưỡng, kết quả một giấc ngủ dậy, đã từ Hoa Hạ đi tới một nơi gọi là đại lục Thương Nguyệt.
Nàng chẳng những trở thành trưởng nữ của hoàng đế Lưu Vân Quốc, mà còn là một vị công chúa bị hưu.
Đúng vậy, thân thể này dù cho là công chúa, nhưng lại là một thê tử vừa mới bị trượng phu bỏ rơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, công chúa vì có lão cha hoàng đế sủng ái, từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh, vô pháp vô thiên! Từ mấy tháng trước ở văn võ đại hội đối với công tử phủ Thừa tướng Liễu Ngọc Thần lực áp quần hùng vừa thấy đã yêu, liền thề không phải hắn không gả.
Lão cha Hoàng đế lại cực kỳ dung túng với nữ nhi này, hận không thể hái sao trăng trên trời cho nàng.
Nữ nhi có chuyện yêu cầu, làm sao không đáp ứng?
Lập tức một đạo thánh chỉ truyền xuống, buộc Liễu Ngọc Thần phải lấy công chúa.
Nhưng Liễu Ngọc Thần đã sớm cùng Đại tiểu thư của phủ Thái phó Đàm Song Song tình đầu ý hợp, vì vậy, một đạo thánh chỉ của Hoàng đế đã mạnh mẽ chia rẽ uyên ương.
Liễu Ngọc Thần bị ép cưới một công chúa tiếng xấu lan xa, trong lòng làm sao cam tâm? Bởi vậy, thành thân mấy tháng, hắn đều ngủ lại bên ngoài, chưa từng cho Phong Như Khuynh một cái liếc mắt, càng miễn bàn việc viên phòng.
Vốn dĩ như thế, cũng có thể an an ổn ổn không có việc gì xảy ra! Nhưng công chúa quá mức ương ngạnh, chẳng những đánh Đàm Song Song, còn làm Thừa tướng phu nhân tức đến hôn mê, khiến Liễu Ngọc Thần sinh khí, không màng đến Hoàng đế, một bức hưu thư bỏ công chúa