Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 139: Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn (3)

Ngày đó, Diệp Phạm kéo đàn violon thật lâu. Cô giống như muốn tất cả nỗ lực luyện tập đã vứt bỏ từ lâu tất cả đều bù lại.

Học đàn violon nhiều năm như vậy, Diệp Phạm đương nhiên biết rõ, trình độ của cô ít nhiều đã bị giảm đi, nhất định phải luyện tập càng nhiều hơn nữa mới có thể quay trở về trạng thái như cũ.

Sau khi làm xong bài tập về nhà, Diệp Phạm lại nhìn cái hộp đàn kia. Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định gửi cho H một bức thư. Mặc dù cô đã gửi quá mức nhiều lần, nhưng lời cảm ơn vẫn nhất định phải nói.

"Cảm ơn cây đàn violon mà anh tặng, em sẽ cố gắng."

Sau khi Diệp Phạm gửi đi, không nhận được hồi âm. Cô lại tiếp tục khôi phục cuộc sống sinh hoạt như cũ.

Bởi vì có H trợ giúp, Diệp Phạm có thể đi học như thường lệ, cũng được luyện đàn ở trong phòng đàn của nhà trường, không cần phải cân nhắc đến sự tình khác.

Một ngày chạng vạng tối, tiếng chuông tan học reo lên. Hoàng hôn như sắp buông xuống, các học sinh trong bộ đồng phục tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học.

Diệp Phạm ở bên trong phòng đàn, cô đang kéo đàn violon, không hề nghe thấy những thanh âm bên ngoài.

Những học sinh học đàn dương cầm ở phòng bên cạnh cũng đã rời đi, người của các nhóm nhạc khác cũng đã đi ăn cơm tối.

Diệp Phạm kết thúc luyện tập, âm thanh đàn violon dần dần ngừng lại, không gian khôi phục lại yên tĩnh.

Diệp Phạm còn chưa rời khỏi phòng, lấy điện thoại di động từ trong túi áo đồng phục ra, nhìn thoáng qua thời gian, phát giác đã rất muộn rồi.

Ánh chiều tà rọi vào phòng đàn, ánh sáng chiếu lên màn hình điện thoại di động có chút chói mắt, giao diện màn hình điện thoại của cô rất đơn giản, trừ các phần mềm thiết yếu ra, không có ứng dụng nào khác.

Lướt tới trang cuối cùng của điện thoại di động, phía trên chỉ có một cái ứng dụng lẻ loi trơ trọi, nhìn qua lại thấy rất trân trọng được đặt ở chính giữa.

Không biết vì sao, Diệp Phạm vô ý thức ấn mở hòm thư. Bên trong vẫn không có thư mới, tình huống như vậy đã tiếp diễn hơn một tháng.

Bởi vì đã gần một tháng nay Diệp Phạm không gửi cho H một bức thư nào nữa. Khoảng thời gian này, Diệp Phạm đều đang vì một buổi biểu diễn tại trường học mà luyện tập một bài đàn violon. Đây là lần đầu tiên cô biểu diễn trở lại sau khi xảy ra sự cố.

Diệp Phạm do dự rất lâu, không biết có nên đem chuyện này nói với H hay không. Dù sao, H chỉ là người có lòng tốt giúp đỡ cô, nói không chừng anh cũng không muốn nhìn thấy cô gửi nhiều những bức thư không thú vị như vậy cho anh.

Diệp Phạm không muốn quấy rầy cuộc sống của anh, nhưng cô lại như bị ma xui quỷ khiến viết một bức thư điện tử.

"Buổi tối ngày mai tại trường học có tổ chức lễ kỷ niệm, em có tham gia một tiết mục đàn violon. Khúc nhạc này là..."

Diệp Phạm lúc đầu chỉ muốn thông báo một chút, nhưng lại không kìm được, đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, bức thư dài này đã được gửi đi.

Haizz, chắc chắn lại để cho H nghĩ rằng cô là một người nhàm chán.

Diệp Phạm cất điện thoại, đeo hộp đàn lên đi nhà ăn ăn cơm. Cô hoàn toàn không biết, Hạ Hàn đang bận rộn tại một thành phố khác, rất nhanh liền nhận được tin tức của cô.

Ô tô hướng phía trước đi tới, Hạ Hàn tựa ở ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Điện thoại rung động, anh mở mắt.

Hạ Hàn liền nhìn thấy bức thư mà Diệp Phạm gửi tới, ánh mắt của anh dần dần sâu, như có điều suy nghĩ.

Lập tức, Hạ Hàn không chút nghĩ ngợi cùng người đại diện nói: "Giúp tôi đặt trước một tấm vé máy bay trở về. Sáng mai trong nhà nhất thời có việc, từ chối buổi thử vai kia thôi." Thanh âm lạnh lùng của anh vang lên.

Người đại diện hơi kinh ngạc: "Nhân vật này rất được, cậu biết có bao nhiêu người muốn tới tranh giành tham gia thử vai không?"

Người đại diện nói một đống lý do, nhưng lại không đả động được đến Hạ Hàn.

Thực ra, ngay cả bản thân Hạ Hàn cũng cảm thấy kỳ quái, vì cái gì anh lại cảm thấy việc Diệp Phạm lại biểu diễn một lần nữa quan trọng như vậy?

Hạ Hàn cũng không có để ở trong lòng, anh nghĩ, anh chỉ là muốn lần nữa được thấy cô biểu diễn.

Ngày thứ hai, Hạ Hàn còn chưa tới trường học, Diệp Phạm đã ở phía sau sân khấu chuẩn bị tiết mục.

Bởi vì thương tích lúc trước, cô càng an tĩnh hơn so với trước kia, càng thêm trầm mặc ít nói.

Mọi người đều biết nữ sinh đứng ở đó là ai. Cô gái kia rất có thiên phú, nhưng lại không có bạn bè gì - Diệp Phạm. Sau khi xảy ra chuyện, trong thế giới của Diệp Phạm chỉ có học tập cùng đàn violon.

Lúc màn đêm buông xuống, Hạ Hàn lần nữa về tới trường học. Anh đã là nhân vật của công chúng, không thể quá lộ liễu.

Hạ Hàn đem mặt của mình che chắn rất chặt chẽ. Lần biểu diễn này sẽ có người bên ngoài đến, trong hội trường có các vị phụ huynh còn có những người khác đến xem. Buổi lễ đã bắt đầu, sau khi cả hội trường tối xuống, Hạ Hàn mới có thể tiến vào.

Đi ở trên đường sân trường, đối với anh mà nói, vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Có mấy nữ sinh mặc đồng phục cấp hai đi qua: "Ngày hôm nay sẽ có tiết mục của đàn chị Diệp Phạm."

Nghe được tên Diệp Phạm, Hạ Hàn không tự chủ dừng bước.

"Là người đạt được rất nhiều giải thưởng lớn - Diệp Phạm sao?" Có người đuổi theo hỏi, "Nghe nói chị ấy kéo đàn violon rất hay, nhưng tớ còn chưa có cơ hội nghe."

Hạ Hàn cong cong môi, dưới bóng đêm che chắn, thần sắc của anh không người nhìn thấy.

Cũng không biết vì cái gì, anh rõ ràng là cùng Diệp Phạm không có quan hệ gì, nhưng lại không hiểu vì sao mà lại vì cô cảm thấy kiêu ngạo.

Đợi đến sau khi mấy nữ sinh cấp hai chạy vào trong hội trường, Hạ Hàn cũng đi vào. Bên trong âm u, chỉ có ánh đèn sân khấu lóe sáng lên.

Hạ Hàn tìm một góc vắng ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi Diệp Phạm. Tầm khoảng nửa tiếng, Diệp Phạm mới xuất hiện.

Cô mang theo cây đàn violon, đi lên sân khấu. Đối mặt với một mảnh người xem đông nghịt dưới sân khấu, ý niệm đầu tiên lại là sợ hãi.

Diệp Phạm run lên vài giây, đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, không biết H có tới hay không? Hôm qua cô gửi cho H một bức thư, anh có nhìn thấy không? Sau khi thấy thì sẽ có ý nghĩ gì?

Những suy nghĩ hỗn loạn đảo quanh trong tâm trí Diệp Phạm, cô rất nhanh liền bình tĩnh lại. Dù sao anh bận bịu như vậy, hẳn là không ở nơi này.

Diệp Phạm hít thở sâu một hơi, nếu đã như vậy, cô vẫn sẽ vì những người dưới sân khấu mà biểu diễn, không biết chừng H cũng ở đây. Cô lắp xong đàn violon, bắt đầu kéo dây cung.

Từ lần trước Hạ Hàn nghe Diệp Phạm diễn tấu đến giờ, đã qua nhiều năm.

Dù vậy, tiếng đàn trong trẻo thanh nhã kia luôn thủy chung lưu ở đáy lòng anh. Lúc tiếng đàn vang lên, lòng của Hạ Hàn lại một lần nữa bị cô làm cho xúc động.

Anh nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trên sân khấu, cô cao lớn lại càng thêm gầy, nhưng trong thân thể mảnh mai kia, lại ẩn chứa một sức hút lớn làm động lòng người.

Trong hội trường rộng như vậy, khán giả đều đang ngẩng đầu nghiêm túc lắng nghe. Hạ Hàn ngồi ở phía dưới, lại không chút chú ý tới trong hội trường vẫn còn có những người khác. Trong lúc Diệp Phạm diễn tấu, anh tựa như lại trở về lần đầu tiên nhìn thấy cô.

Tiếng đàn trầm bổng truyền khắp hội trường, Diệp Phạm nhắm mắt lại, trong nội tâm cô là vì người ấy mà nghiêm túc diễn tấu.

So sánh với lúc trước, tiếng đàn của cô càng thêm trôi chảy dễ nghe, mà càng khó hơn chính là tình cảm bên trong, trở nên phức tạp lại có cảm giác.

Hạ Hàn nhìn qua Diệp Phạm. Toàn bộ hội trường tựa như chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Ban đêm lặng yên, tiếng đàn tấu vang, cùng lúc đó, bị đêm tối che giấu đi, còn có thanh âm nhịp tim của anh.

...

Rất nhanh liền đến lớp mười hai, tình hình học tập càng căng thẳng hơn. Mà Diệp Phạm sau giờ học, còn phải chuẩn bị cho cuộc thi đàn.

Lúc Diệp Phạm về đến nhà đã rất muộn rồi. Bóng đêm đen kịt, mây đen tầng tầng lớp lớp bao trùm bầu trời đêm, che khuất ánh trăng.

Sau khi Diệp Phạm rửa mặt, cô ngồi tại chỗ, cầm cây đàn violon lên. Tiếng đàn vang lên, du dương khắp căn phòng. Khúc nhạc này, Diệp Phạm đã luyện tập vô số lần, mỗi một âm thanh cô đều có thể kéo ra chuẩn xác.

Thế nhưng, trong lòng Diệp Phạm, cô vĩnh viễn phải cố gắng và dụng tâm hơn so với trước kia.

Một khúc nhạc kết thúc, Diệp Phạm buông xuống đàn violon. Chung quanh chỉ có yên tĩnh bao phủ lấy cô, phi thường yên tĩnh. Diệp Phạm cúi đầu xuống, sắc mặt dần ảm đạm.

Giống như trước đó, trong nhà chỉ có một mình cô, chỉ có tiếng đàn bầu bạn với cô. Ngày qua ngày, Diệp Phạm đã hình thành thói quen sinh hoạt một mình. Diệp Phạm ngẩn ngơ ngồi một hồi, cô liền nghĩ tới người thân của mình, khóe mắt nổi lên một tầng nước mắt.

Vài phút đồng hồ sau, Diệp Phạm lắc đầu, để cảm xúc bi thương phân tán đi. Sau đó, cô một lần nữa cầm lấy đàn violon, tiếng đàn lại một lần nữa vang lên.

Để đạt được thành tích tốt trong cuộc thi tài năng tới, việc duy nhất cô có thể làm chính là luyện tập không ngừng, nâng cao trình độ của mình lên.

Có đôi khi, Diệp Phạm cũng sẽ nhớ tới một người, H. Cô có thể tiếp tục học tập, là bởi vì H giúp đỡ, cơ hội này không phải là dễ gặp được. Cũng chính vì vậy, mỗi một phút mỗi một giây cô cũng không thể lãng phí.

Có đôi khi cô gửi thư cho H, H rất muộn mới đáp lại. Cô cho rằng, H có thể là do công việc bề bộn, vì vậy cô cũng không nên đi quấy rầy anh. Mà khoảng thời gian này, Diệp Phạm cũng bận nhiều việc, cô cũng đã thật lâu không gửi thư cho H.

Diệp Phạm không hề nghĩ nhiều, cô tiếp tục luyện tập đàn violon.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cách cuộc thi còn một tháng nữa, Diệp Phạm càng thêm cố gắng luyện tập, có đôi khi cô luyện tập quá mức, ngay cả cơm cũng quên ăn. Thời gian đối với Diệp Phạm mà nói, thật sự là quá trân quý.

Diệp Phạm gầy hơn so với trước kia, nhưng con mắt của cô từ đầu đến cuối vẫn trong trẻo vạn phần. Cuộc thi lần này, cô hi vọng mình có thể được được thành tích tốt. Người nhà cô luôn hi vọng vào cô, nội tâm của cô đối với giấc mơ này cũng rất kiên trì, còn có cơ hội tiếp tục học tập không dễ gì có được, mỗi một phương diện đều khiến cô càng thêm quyết tâm dốc hết toàn lực để hoàn thành mục tiêu.

Ngày thi đấu cũng đã đến, Diệp Phạm đem đàn violon cẩn thận từng li từng tí cất vào hộp đàn, cô vác hộp đàn ngồi lên xe. Đến địa điểm thi, Diệp Phạm xuống xe đi về phía trước. Trên đường còn có rất nhiều thí sinh, mọi người đồng loạt đi vào.

Có người thì được phụ huynh đưa đến, các bậc phụ huynh đều an ủi bọn họ, để bọn họ không cần khẩn trương.

Diệp Phạm nhìn qua, trông thấy chính là hình ảnh nụ cười của bọn họ cùng sự ấm áp.

Diệp Phạm bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ của cô, nếu như cha mẹ của cô còn ở đó, bọn họ nhất định cũng sẽ cổ vũ cho cô, giúp cô buông lỏng tâm tình. Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Phạm lại nhói lên.

Diệp Phạm mím chặt môi, cô bước nhanh hơn.

Đến nơi, ở đây đã có rất nhiều người, Diệp Phạm tìm một vị trí ngồi xuống. Cách lúc cô lên sân khấu vẫn còn một đoạn thời gian nữa, Diệp Phạm lẳng lặng chờ đợi. Thời gian dần trôi, còn ba người nữa là sẽ đến phiên Diệp Phạm. Diệp Phạm bắt đầu khẩn trương lên, tim của cô cũng đập nhanh thêm mấy phần.

Có lẽ là do áp lực quá lớn, lòng bàn tay của Diệp Phạm cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Lúc này, không biết vì cái gì, cô cầm điện thoại di động lên, đăng nhập hòm thư điện tử, gửi cho H một câu.

"Em lập tức sẽ phải lên sân khấu thi rồi, hi vọng tất cả đều thuận lợi."

Diệp Phạm cũng không biết mình tại sao lại làm như thế, lúc cô ý thức được, cô đã làm như vậy rồi. Người thân của cô đã qua đời, Diệp Phạm hiện tại lẻ loi một mình. Trong đáy lòng của Diệp Phạm, H chính là người duy nhất mà cô có thể thổ lộ hết tâm tình. Cô không cầu H sẽ cho cô lời hồi đáp, chỉ là muốn biểu đạt chút khẩn trương trong lòng.

Lúc này, điện thoại rung động. Diệp Phạm khẽ giật mình, cô cúi đầu xem, phát hiện nhận được một bức thư mới. Diệp Phạm có chút không dám tin, cô ấn mở, nghiêm túc nhìn.

Là H đáp lại cô.

"Phần thi của em nhất định sẽ thuận lợi, cố lên."

Cực kì ngắn gọn một câu, hiển hiện ở trên màn ảnh, rõ ràng đến cực điểm. Trong lòng Diệp Phạm nổi lên ấm áp, cô cho là H sẽ không trả lời. Không nghĩ tới, H lại ngay lập tức đáp lại thư của cô. Một câu cố lên này, hiện tại đối với Diệp Phạm mà nói, quá trọng yếu.

Diệp Phạm cầm điện thoại di động, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, khẩn trương bất an trong đáy lòng cô, khi nhìn đến câu nói này, lập tức tiêu tán đi. Dường như có một loại sức mạnh làm cho cô trở nên dũng cảm.

Đến phiên Diệp Phạm lên thi, cô để điện thoại di động xuống, đeo hộp đàn trên lưng, đi vào phòng học. Bên trong có mấy thầy cô giám khảo đang ngồi.

Có một người nói một tên một khúc nhạc, ý muốn để Diệp Phạm kéo cho bọn họ nghe.

Mỗi một khúc nhạc Diệp Phạm đều đã chuẩn bị thật lâu rồi, mỗi một lượt luyện tập, đều làm cho cô so với trước đó càng thêm xuất sắc hơn, đối với Diệp Phạm mà nói, những khúc nhạc đó cô cũng sớm đã thuộc lòng.

Hiện tại, cô chỉ cần giống như bình thường, đem khúc nhạc này kéo ra là được rồi. Diệp Phạm bình tĩnh lại, cô nhắm mắt, tay đặt ở phía trên cây đàn đen nhánh. Tiếng đàn trầm bổng tràn đầy phòng học.

Đáy mắt của các thầy cô giám khảo hiện lên khen ngợi, bọn họ nhẹ gật đầu.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Diệp Phạm liền vùi đầu vào khẩn trương học tập. Vì chuẩn bị cho cuộc thi đàn, thành tích học tập của cô đã bị kém hơn so với những người khác rất nhiều. Hiện tại, cô nhất định phải so với người khác càng thêm cố gắng hơn nữa mới được.

Trong lúc đó, thành tích trong cuộc thi của Diệp Phạm cũng được công bố. Cô đạt hạng nhất. Thời điểm Diệp Phạm biết tin tức, trên mặt cô rốt cục lộ ra nụ cười. Đây là lần đầu tiên sau khi người thân của cô qua đời về sau, cô nở một nụ cười khó có được.

Cô không có phụ kỳ vọng của mọi người.

Như vậy tiếp tới là kỳ thi đại học, cô càng không thể để cho bọn họ thất vọng, nhất định phải cố gắng. Giữa hè, ánh nắng trở nên nóng bỏng lại càng sáng tỏ, không khí cũng mười phần oi bức. Rất nhanh, ngày thi đại học cũng đã đến.

Diệp Phạm đi vào địa điểm thi, một lát sau, kỳ thi bắt đầu. Bài thi phát ra, Diệp Phạm liếc mấy cái, cầm bút lên nghiêm túc làm bài. Ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu ồn ào náo động, vang khắp trong sân trường. Diệp Phạm hết sức chăm chú làm bài, đáp án dần hiện ra trên trang giấy.

Mỗi một lần thi sau đó, Diệp Phạm cũng đều hết sức chăm chú nghiêm túc. Kỳ thi đại học kết thúc, mọi người đều dồn dập đi ra khỏi trường thi. Cũng mang ý nghĩa thời trung học đã kết thúc.

Diệp Phạm đi ra khỏi cửa, bên ngoài là bầu trời xanh lam trong suốt, cùng ánh nắng rực rỡ. Diệp Phạm thở phào nhẹ nhõm. Về sau, thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố, Diệp Phạm thi đỗ một học viện âm nhạc tốt nhất trong nước.

Diệp Phạm cầm thư thông báo trúng tuyển, tay nắm chặt thêm mấy phần. Khóe môi của cô cong lên, cô rốt cục cũng đã có thể theo đuổi giấc mơ của mình.

...

Sau vài ngày trường học báo thời gian nhập học, Diệp Phạm đã thu thập xong hành lý. Những năm này Diệp Phạm luôn ở trong căn phòng mà bác của cô cung cấp cho cô. Về sau khi ông ta biết có người giúp đỡ cô, dứt khoát ngừng trả tiền thuê nhà, vì vậy Diệp Phạm sớm đã phải tự mình trả.

Cho dù căn phòng này lưu lại cho Diệp Phạm đều là những ký ức không tốt, cha mẹ qua đời, bà ngoại cũng bởi vì bệnh mà qua đời, nhưng Diệp Phạm vẫn không dọn nhà. Căn phòng này thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, không được phụ sự kỳ vọng của mỗi người đối với cô.

Diệp Phạm kéo rương hành lý rời khỏi nhà, ngồi lên rồi bắt xe tới trường học. Trước lúc Diệp Phạm đến, cô đã ở bên ngoài tìm một gian phòng ở lại, cũng không vào ở trong ký túc xá.

Bởi vì Diệp Phạm có rất nhiều thời gian đều không ở trong trường học, cô muốn tham gia các cuộc thi tranh tài kéo đàn violon, cho nên sớm đã cùng trường học nói chuyện qua, trường học cũng đáp ứng.

Đại học đối với một vài người tới nói, có thể là một nơi bắt đầu sự độc lập, bọn họ cần thoát ly gia đình, thích ứng với việc tự quyết định, học được việc ở tập thể, trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới.

Mà Diệp Phạm đối với chuyện này đã thành thói quen, cô đã sớm quen thuộc kiểu một thân một mình sinh hoạt, hiện tại chỉ là đổi chỗ khác để học tập mà thôi. Diệp Phạm vẫn giống như bình thường, đi học, tan học, về nhà, có thời điểm cô sẽ đi tham gia thi đấu, lúc không có cuộc thi nào cô liền sẽ ở trong nhà luyện tập đàn violon.

Sau khi Hạ Hàn kết thúc công việc, anh ngồi trong nhà, liếc nhìn kịch bản. Sáng mai có mấy cảnh phim, anh nhất định phải chuẩn bị cẩn thận một chút. Lúc này, điện thoại bỗng nhúc nhích, Hạ Hàn cúi đầu nhìn lại. Anh nhận được một tin nhắn, trên đó viết có người chuyển một khoản tiền cho anh.

Đồng thời, Hạ Hàn nhận được một email, là Diệp Phạm gửi tới. Trên đó viết một hàng chữ.

"Em đã lấy được học bổng, học phí cùng tiền sinh hoạt em sẽ từ từ trả lại anh."

Hạ Hàn nhìn bức thư này, cảm xúc cuồn cuộn. Trong óc của anh hiện lên gương mặt của Diệp Phạm. Da thịt trắng nõn, cái cằm nhỏ tinh xảo, trong mắt đen nhánh lộ ra quật cường cùng lạnh nhạt.

Từ lúc mới gặp, Diệp Phạm kéo đàn violon vô cùng nghiêm túc cùng chuyên chú. Lại đến bây giờ, Diệp Phạm vừa lấy được học bổng, liền chủ động nói ra phải trả tiền cho anh. Diệp Phạm, tựa hồ luôn làm anh thấy có chút ngoài ý muốn.

Hạ Hàn híp híp mắt, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, trả lời lại Diệp Phạm.

"Học bổng của em em cứ giữ lại, không cần trả anh tiền."

Gửi xong, Hạ Hàn bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, cầm lấy lịch trên góc bàn nhìn thoáng qua. Qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Diệp Phạm, anh vừa vặn cũng phải đi tới chỗ thành phố Diệp Phạm ở quay phim.

Hạ Hàn nghĩ nghĩ, quyết định ngụy trang một phen đi ra cửa. Nơi Hạ Hàn đi chính là một cửa hàng, cửa hàng đó trên danh nghĩa thuộc về tập đoàn Hạ Thị, anh đến đó sẽ không có người phát hiện.

Biết Hạ Hàn muốn đi cửa hàng trang sức, cửa hàng này sớm thông báo đóng cửa để không gian riêng cho Hạ Hàn. Hạ Hàn một mình đi qua quầy hàng thủy tinh trưng bày, anh không chọn lựa dây chuyền quá quý giá gì, mà chọn một dây chuyền bằng bạc.

Bởi vì trên sợi chuyền đó có hình một cây đàn violon, Hạ Hàn lập tức liền nghĩ đến Diệp Phạm. Hạ Hàn quyết định đem sợi dây chuyền này làm quà sinh nhật tuổi mười tám cho Diệp Phạm.

Tại một nơi khác, Diệp Phạm nhận được thư của H, cho dù H gửi thư như vậy, nhưng Diệp Phạm vẫn như cũ lựa chọn tiếp tục trả tiền. H đã cho cô đủ hi vọng rồi, Diệp Phạm không muốn lại thiếu nợ anh.

Hôm nay là sinh nhật của Diệp Phạm, nhưng Diệp Phạm đã rất lâu rồi chưa từng tổ chức sinh nhật. Bởi vì trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, Diệp Phạm là cô con gái được sủng ái trong nhà.

Mỗi lần sinh nhật, Diệp Phạm đều sẽ được nhận các loại bất ngờ, cha mẹ bất kể là bận rộn bao nhiêu, cũng đều sẽ đón cô tan học về nhà, ở cùng một chỗ với cô cắt bánh kem chúc mừng sinh nhật.

Mà từ ngày cha mẹ qua đời, Diệp Phạm cũng dần dần quên đi chuyện này, đối với cô mà nói, sinh nhật cùng ngày thường cũng không khác nhau là bao. Diệp Phạm như thường lệ ôm sách đến trường lên lớp.

Đang là mùa hè, cái nóng dần trở nên oi bức hơn, tiếng ve ồn ào ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, cửa sổ hơi mở, từng ngọn gió nóng thổi vào trong phòng học, mang theo vài phần khô nóng.

Thầy giáo đứng ở trên bục giảng giảng bài, bởi vì khí trời nóng bức, các sinh viên ở phía dưới đều buồn ngủ. Nội dung hiện tại mà thầy giáo dạy Diệp Phạm đã sớm học qua, cô cũng lần đầu tiên thất thần. Ánh mắt của Diệp Phạm trôi ra hướng ngoài cửa sổ, cây cối cao lớn lẳng lặng nghiêng bóng ngoài phòng học.

Bóng cây tầng tầng che xuống, nhưng cũng không che nổi nóng bức. Diệp Phạm ngồi ở bên cửa sổ, ánh nắng nóng rực chiếu vào trên mu bàn tay của cô, nhưng cô không dời tay đi.

Bên cạnh đột nhiên có người nhẹ nhàng chạm một chút vào cánh tay Diệp Phạm, nữ sinh kia từng cùng Diệp Phạm tham gia thi kéo đàn violon, bọn họ có tán gẫu qua vài câu, cho nên cũng coi như quen thuộc.

Cô ấy hạ giọng: "Hôm nay là sinh nhật của cậu?"

Trước đó cô ấy có nhìn qua thẻ học sinh của Diệp Phạm, lên lớp chính là quá nhàm chán, cô đột nhiên nhớ tới, thế là tìm Diệp Phạm nói chuyện. Diệp Phạm khẽ giật mình, lập tức cười cười, cô gật đầu biểu thị ngầm thừa nhận.

Cô gái kia vừa muốn nói gì đó, thầy giáo đột nhiên gõ gõ bảng đen, gọi tên cô ấy. Cô ấy liền cau mày đứng người lên, cô không nghe giảng bài, căn bản không biết trả lời thế nào. Diệp Phạm cúi đầu, nhanh chóng viết xuống đáp án trên giấy, không động tĩnh đẩy lên trước mặt cô gái ấy.

Mắt cô ấy sáng lên, giả vờ suy nghĩ, sau đó nói ra đáp án viết trên giấy. Thầy giáo rất hài lòng gật gật đầu, đáp án là chính xác. Biết các sinh viên phân tâm, thầy giáo bắt đầu gọi từng người trả lời vấn đề, cả lớp đều đề cao lực chú ý, cũng không dám phân tâm nói chuyện nữa.Lớp học rất nhanh liền kết thúc, Diệp Phạm còn chưa sắp xếp sách giáo khoa xong, điện thoại đặt ở trong túi rung rung chuyển động. Diệp Phạm nghe điện thoại, nhân viên chuyển phát nhanh đã đến cửa trường học, nói cô nhanh ra nhận đồ.

Diệp Phạm hơi nhíu nhíu mày, cô không mua bất kỳ vật gì, làm sao lại có chuyển phát nhanh? Nhưng dưới sự giục giã của nhân viên kia, Diệp Phạm đành phải đi lấy đồ, cô nhanh chóng chạy tới cổng.

Giữa hè ánh nắng gay gắt, trong gió mang theo từng hơi nóng, mặt đất bị chiếu đến khô cạn trắng bệch. Lúc Diệp Phạm chạy tới cổng, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng dưới một gốc cây chờ cô.

Diệp Phạm nhẹ giọng nói một câu xin lỗi, nhân viên đem đồ đưa cho cô liền rời đi. Diệp Phạm nhìn một chút đơn chuyển phát nhanh, phía trên đích thực là tên của cô, ngay cả lớp học của cô cũng đều viết rõ ràng. Mà trong tay cô chính là một cái bánh gatô.

Tim Diệp Phạm tựa như chậm nửa nhịp, đáy lòng yên lặng nổi lên tia mong đợi, cô lập tức tăng tốc bước chân, về phòng trọ mà cô thuê gần trường học. Diệp Phạm cẩn thận từng li từng tí mở hộp, khoảnh khắc hộp được mở ra, động tác của Diệp Phạm dừng lại.

Trên bánh kem chỉ là viết dòng chữ "Sinh nhật vui vẻ" vô cùng đơn giản, không có dư thừa gì nhưng lại làm cho mặt Diệp Phạm nổi lên hơi nóng rất nhỏ.

Bên ngoài tiếng ve vẫn ồn ào huyên náo, nhưng trong lòng Diệp Phạm lại an tĩnh trong chớp mắt.

Cô cầm lấy một chiếc hộp khác cũng được chuyển phát cùng đặt ở trên bàn. Chiếc hộp này không lớn, động tác của Diệp Phạm lại càng thêm cẩn thận, giống như là đang nâng niu một món quà vô cùng trân quý.

Hộp mở ra, nằm lẳng lặng bên trong là một chiếc dây chuyền bằng bạc, trên dây chuyền có hình một cây đàn violon. Cho dù là bánh kem hay là dây chuyền, đều không có bất kỳ thư tín hay lời nhắn lưu lại, cũng không có kí tên.

Nhưng Diệp Phạm biết, người đưa cho cô những thứ này nhất định là H. Diệp Phạm kéo màn cửa lên, tắt đèn, cắm nến lên bánh sinh nhật, ánh nến chập chờn, chiếu lên khóe miệng hơi cong lên của Diệp Phạm.

Sinh nhật hôm nay không có người cùng Diệp Phạm chúc mừng, nhưng Diệp Phạm lại không hề cảm thấy cô đơn.

Từ sau vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, lần đầu tiên Diệp Phạm vì chính mình hát lên bài ca sinh nhật, cô còn khép lại bàn tay, nhắm mắt lại, cho mình ước một nguyện vọng.

Tâm nguyện nho nhỏ của cô theo ngọn nến thổi tắt đi, giấu vào trong bóng tối. Cô hi vọng mình có đầy đủ may mắn, trong tương lai một ngày nào đó có thể cùng H gặp mặt.