Tiểu Tiểu khẽ giật mình, cô bé từ trước tới nay chưa từng gặp qua ba của Đô Đô, cô bé không biết người trong miệng Đô Đô nói đến kia đến tột cùng là ai. Nhưng là trước kia Trình Bình có cùng Tiểu Tiểu đề cập qua, không được ở trước mặt Đô Đô nhắc đến ba của bé, Đô Đô có thể sẽ thương tâm.
Đô Đô nhìn xem biểu lộ kinh ngạc của Tiểu Tiểu, cho là chị không có nghe rõ, lại ở cạnh lỗ tai của Tiểu Tiểu lặp lại một lần.
"Chị Tiểu Tiểu, ba của Đô Đô xuất hiện rồi."
Đô Đô toét miệng cười không ngừng, âm thanh cười khanh khách cơ hồ đều truyền đến bên ngoài gian phòng, Đô Đô sau khi ý thức được, tranh thủ thời gian che miệng, nhưng vẫn như trước híp mắt cười.
Tiểu Tiểu lôi kéo cánh tay mập mạp của Đô Đô: "Đô Đô, em nói ba là ai a?" Tiểu Tiểu đối với vấn đề này thực sự rất hiếu kì, nhịn không được hỏi ra miệng.
Đô Đô cũng không có giấu diếm, bé duỗi ra ngón tay nhỏ chỉ chỉ cửa phòng, nhẹ giọng mở miệng: "Ba của Đô Đô chính là Hạ thúc thúc."
Tiểu Tiểu lại thêm một lần chấn kinh rồi, cô bé làm sao xưa nay không biết anh họ cùng chị Diệp Phạm là một đôi a. Lúc này, Trình Bình cầm điểm tâm nhỏ đến gian phòng, bà nhìn Đô Đô cùng Tiểu Tiểu cười đến vui vẻ, trên mặt nhịn không được mang theo ý cười.
"Các con đang nói cái gì? Vui vẻ như vậy."
Trình Bình đem điểm tâm nhỏ để ở một bên trên bàn, cũng ngồi xuống bên cạnh hai đứa bé. Bà sờ lên đầu Đô Đô, khóe miệng của Đô Đô vẫn còn giương cao lên, còn Tiểu Tiểu lại có một dáng vẻ nói không nên lời.
Đợi đến khi Trình Bình mở miệng hỏi, Tiểu Tiểu mới hoàn hồn lại.
"Mẹ, Đô Đô nói em ấy có ba rồi."
Biểu lộ của Tiểu Tiểu có chút choáng váng, Đô Đô gọi cô bé là chị, nhưng ba của Đô Đô lại là anh họ của cô bé, như vậy địa vị bối phận hơi rối loạn. Chẳng lẽ Đô Đô phải gọi cô bé là cô Tiểu Tiểu sao, Tiểu Tiểu triệt để bị lẫn lộn. Đô Đô đến cùng hẳn là gọi cô bé là chị, hay là cô đây? Cô bé bị vấn đề này làm khó.
Trình Bình cũng phản ứng giống như Tiểu Tiểu vậy, Trình Bình sửng sốt vài giây, rất nhanh liền lấy lại tinh thần: "Ba của Đô Đô, là ai?"
Đô Đô lại một lần nữa đem bí mật nhỏ của mình nói cho Trình Bình, nói thật ra, bí mật này sớm không coi là bí mật. Thông qua Đô Đô, tất cả mọi người đều biết Hạ Hàn là ba của Đô Đô.
"Hạ thúc thúc chính là ba của Đô Đô." Đô Đô dùng giọng sữa nhỏ của bé, không sợ phiền giải thích.
Thanh âm của Đô Đô vang lên trong không khí, Trình Bình giật mình ở nơi đó. Bước chân của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn dừng lại, bọn họ liếc nhau một cái, đáy mắt đều mang một chút bất đắc dĩ. Đô Đô quả thực hận không thể đem chuyện này nói cho tất cả mọi người.
Tuy nhiên, bọn họ xác thực muốn nói thẳng thắn với Trình Bình chuyện này. Diệp Phạm đi đến trước mặt Đô Đô, Đô Đô ngửa đầu nhìn xem cô, cười híp mắt kêu một tiếng: "Mẹ."
Diệp Phạm ngồi xổm xuống, giơ tay lên sờ lên cái đầu nhỏ của Đô Đô. Cô ôn nhu nói: "Mẹ có việc muốn cùng bà nói, Đô Đô tự mình đi chơi có được hay không?"
Đô Đô gật gật đầu, thanh âm giòn tan: "Được ạ." Bé bước chân ngắn nhỏ, hướng phía sau đi đến, trong miệng lẩm bẩm: "Cùng chị Tiểu Tiểu chơi cái gì thì được a?"
Chờ Đô Đô lạch bạch chạy đến trước mặt Tiểu Tiểu, Hạ Hàn đi đến phía trước Trình Bình, trầm giọng nói: "Chúng ta tiến vào thư phòng nói chuyện."
Trình Bình hít sâu một hơi: "Được." Chuyện này đối với bà mà nói, thật sự là quá mức khϊếp sợ. Bà cần thời gian đến tiêu hóa một chút. Mọi người đi vào thư phòng, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đứng tại đối diện Trình Bình, Hạ Hàn mở miệng: "Dì, giống như người nghe được, Đô Đô là con của con."
Hạ Hàn giải thích đơn giản cho Trình Bình một chút, tâm tình Trình Bình phức tạp, bà càng thấy Diệp Phạm một mình nuôi Đô Đô, quá khó khăn.
Trình Bình trước kia chỉ cảm thấy Diệp Phạm cùng Hạ Hàn rất xứng đôi, muốn tác hợp hai người này. Không nghĩ tới hai người này lại có một đứa con trai hai tuổi rồi, đứa bé này lại là Đô Đô.
Trình Bình rất nhanh liền tiếp nhận, bà cười: "Trách không được ta cùng Đô Đô hợp như thế."
Thời điểm bà lần đầu tiên nhìn thấy Đô Đô, liền đã rất thích Đô Đô. Hiện tại bà biết Đô Đô là con trai của Hạ Hàn, phần cảm giác này liền càng mãnh liệt. Trình Bình biết tin tức này, vui vẻ còn không kịp.
Trình Bình nhìn về phía Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, có một việc bà không hiểu. Hai người này đã có đứa bé, nói rõ quan hệ của bọn họ thân mật. Nhưng đoạn thời gian trước Hạ Hàn còn đang theo đuổi Diệp Phạm, hai người này giống như cũng không quen thuộc.
Trình Bình hỏi một câu: "Các con trước đó có quen biết?"
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn nghe thấy được, hai người đều trầm mặc. Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm một chút, mắt sắc thâm trầm. Anh chậm chạp nói ra: "Chuyện này nói ra có chút phức tạp."
Trình Bình không có tiếp tục hỏi, đây là chuyện riêng của bọn họ. Nhưng mà, bà có dự cảm, hai người này cuối cùng nhất định sẽ ở cùng một chỗ. Giọng điệu của Trình Bình mang theo lo lắng: "Các con đã nghĩ kỹ về sau nên làm cái gì sao?"
Hai người đều là minh tinh, mọi cử động lại nhận chú ý cực lớn. Mà trước mắt sự nghiệp của hai người đều đang phát triển rất tốt. Nếu có một ngày, chuyện này bị lộ ra, sự nghiệp của bọn họ làm sao bây giờ? Bọn họ làm thế nào tiếp nhận áp lực của dư luận?
Còn có càng quan trọng hơn một chút, đó chính là Đô Đô. Đô Đô còn nhỏ như vậy, nếu như bé bị bại lộ ở trước mặt công chúng, cuộc sống của bé có hay không sẽ nhận ảnh hưởng rất lớn? Không khí giống như trở nên chậm chạp. Cửa sổ có một khe hở, trong ngày mùa đông gió lạnh lạnh thấu xương, lướt qua cửa sổ, lãnh ý tràn khắp tới.
Trong yên tĩnh, Diệp Phạm nghiêm túc mở miệng, thanh âm của cô kiên định: "Bọn con sẽ bảo hộ Đô Đô."
Đô Đô là người cô yêu thương nhất, cô sẽ không để cho bất cứ chuyện gì tổn thương tới bé. Bất cứ lúc nào hay ở chỗ nào, cô đều sẽ toàn lực. Lúc này, thanh âm Hạ Hàn cũng thanh lãnh vang lên: "Chúng con là cha mẹ của Đô Đô, chúng con sẽ cùng bảo vệ và chăm sóc Đô Đô."
Diệp Phạm nghiêng đầu, nhìn tiến vào trong mắt Hạ Hàn, hai người bốn mắt chạm nhau. Bọn họ là cha mẹ của Đô Đô, điểm này là sự thật. Vô luận bọn họ đối với nhau có tâm ý gì, giữa bọn họ quả thật có một tầng quan hệ không thể chia cắt.
Nhưng là, có một chút là phi thường xác định.
Mặc kệ gặp chuyện gì, Đô Đô đều sẽ được đặt tại vị trí hàng đầu. Bất cứ chuyện gì, bọn họ đều sẽ cùng nhau đối mặt.
Trình Bình gật đầu, bồi thêm một câu: "Có gì cần ta hỗ trợ cứ nói." Bọn họ bận rộn công việc, bà có thời gian, sẽ giúp bọn họ chiếu cố Đô Đô.
Sau khi nói rõ chuyện này, bọn họ liền đi ra khỏi thư phòng, Đô Đô cùng Tiểu Tiểu ngồi ở trong phòng khách trên ghế sa lon ăn điểm tâm. Thư phòng cửa vừa mở ra, Đô Đô liền nhìn sang. Thời điểm Đô Đô đi khắp nơi làm lộ ra bí mật bị Hạ Hàn cùng Diệp Phạm bắt tại trận, đợi đến lúc Diệp Phạm đi ra thư phòng, Đô Đô rất ngượng ngùng vọt tới trong ngực Diệp Phạm.
Bé bụm mặt, không nhịn được nhìn lén Hạ Hàn. Vừa rồi Hạ Hàn nghe được lời Đô Đô nói, biết Đô Đô hưng phấn cùng người khác khoe khoang chuyện anh chính là ba của Đô Đô, lòng Hạ Hàn trong nháy mắt mềm nhũn ra.
Hạ Hàn đi đến bên cạnh Đô Đô, khuôn mặt mập mạp của Đô Đô một mực chôn ở trên bờ vai của Diệp Phạm. Hạ Hàn cúi người xuống một chút, vươn tay nhéo nhéo trên mặt mũm mĩm của Đô Đô, lần này Đô Đô ngược lại không cùng Hạ Hàn cáu kỉnh nữa. Hạ Hàn bóp mặt của bé, bé cũng ngoan ngoãn không có so đo.
Trước đó Đô Đô là vì cùng Hạ Hàn hờn dỗi, hiện tại tức giận đã sớm tiêu tan. Tay nhỏ của Đô Đô nắm thật chặt quần áo Diệp Phạm, trên mu bàn tay mũm mĩm thịt thịt, bé một bộ dáng khó chịu, không cần đề cập là có bao nhiêu đáng yêu nha.
Hạ Hàn đem tay nhỏ Đô Đô dùng để che mặt lấy ra, đối diện với ánh mắt của bé.
"Vừa rồi ba đều nghe thấy được, xem ra Đô Đô rất muốn ba là ba của Đô Đô a." Con mắt đen nhánh của Hạ Hàn hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hạ Hàn đem tay nhỏ của Đô Đô nắm vào trong lòng bàn tay, mềm nhũn.
Đô Đô chớp chớp lông mi dài, thanh âm kỳ quái: "Đô Đô lại không nói, không thích Hạ thúc thúc làm ba của Đô Đô."
Ánh mắt Đô Đô né tránh, không cùng Hạ Hàn đối mặt.
Diệp Phạm nhẹ nhàng nâng thân thể nhỏ của Đô Đô, khóe miệng cô mang theo chút ý cười, đem thời gian bây giờ lưu cho Đô Đô cùng Hạ Hàn. Đô Đô cùng Hạ Hàn hờn dỗi nhiều ngày như vậy, cũng là nên hòa hảo rồi.
Đô Đô nhất định cũng muốn tiếp tục biến thành như trước đó, mỗi ngày đi theo đằng sau Hạ thúc thúc, trở thành một tiểu tùy tùng tẫn chức tẫn trách, có điều bây giờ đổi thành ba ba.
Thanh âm của Hạ Hàn lại ôn nhu thêm mấy phần: "Ba cũng rất muốn nhanh trở thành ba của Đô Đô, mang theo Đô Đô đi khắp nơi chơi, cùng chơi trò chơi Đô Đô thích nhất..."
Hạ Hàn liệt kê từng việc, về sau sẽ cùng Đô Đô và Diệp Phạm cùng một chỗ trải qua. Đô Đô lắng nghe, mỗi khi nghe xong một câu, con mắt liền sáng lên một phần, đến cuối cùng đáy mắt đều là thần sắc chờ mong.
Ý cười trên khóe môi của Hạ Hàn ngày càng thêm sâu: "Không biết Đô Đô có thể hay không cho ba cơ hội này, để cho ba đối tốt với Đô Đô?"
Đô Đô chần chờ một lát, rất nhanh liền giương mắt nhìn về phía Hạ Hàn. Cặp mắt hắc bạch phân minh của Đô Đô mang theo tinh khiết, bé nãi thanh nãi khí cường điệu một câu: "Vậy mẹ thì sao?"
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời khẽ giật mình, Hạ Hàn vô thức xem biểu lộ của Diệp Phạm, nhưng là chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của Diệp Phạm, không thể nhìn rõ biểu lộ lúc này của cô.
Hạ Hàn thu hồi ánh mắt, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Ba người chúng ta sẽ cùng ở một chỗ làm những việc này."
Đô Đô cắn hắn răng sữa nhỏ, do dự vài giây, sau đó mới nới lỏng lực đạo: "Vậy thì tốt, Đô Đô liền tha thứ người..." Một giây sau, Đô Đô lại mở miệng nói một cái từ.
"Ba."
Đô Đô là chôn ở Diệp Phạm trên bờ vai nói, giọng điệu rầu rĩ, nhưng cẩn thận mà nghe, có thể nghe được trong lời nói che giấu không được tia vui sướиɠ.
Hạ Hàn nâng dưới nách Đô Đô, đem Đô Đô từ trong ngực Diệp Phạm ôm lấy. Đô Đô ngoan ngoãn, không có kháng cự như lần trước nữa. Hạ Hàn giơ cao thân thể mạp mập nhỏ bé của Đô Đô, Đô Đô thực sự nhịn không được, cười khanh khách ra tiếng. Bé đung đưa bắp chân, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Ngón tay nhỏ của Đô Đô ngoắc vào cùng một chỗ, ôm chặt cổ của Hạ Hàn, ôm đến chặt chẽ, tuyệt đối không nghĩ buông ra. Hạ Hàn cũng đem thân thể nhỏ bé của Đô Đô ôm chặt, anh nhìn về phía Diệp Phạm, Diệp Phạm cũng hướng anh lộ ra một nụ cười.
Vừa rồi ở trong thư phòng, Trình Bình đã biết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, bà cũng thay một nhà ba người này mà vui vẻ.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm bồi Đô Đô chơi một hồi lâu, thời điểm Hạ Hàn muốn rời đi, Đô Đô còn lưu luyến không rời, nhất định phải đưa Hạ Hàn lên xe. Hạ Hàn phải hứa hẹn đủ kiểu, Đô Đô mới cùng anh vẫy tay từ biệt.
...
Tiết mục tổ của « Kế hoạch Cự Tinh » lại một lần nữa che giấu nội dung tranh tài của trận tiếp theo.
Sáu vị tuyển thủ sau khi về nhà, đợi đến hai ngày trước khi trực tiếp lại chạy về hiện trường quay tiết mục, đến lúc đó mới công khai hạng mục tranh tài. Đồng thời vào đêm chủ nhật, tiết mục kỳ này sẽ lại đào thải ba người.
Nói cách khác, cuối cùng sẽ có ba tuyển thủ vào vòng trong, sau đó họ sẽ ở kỳ cuối cùng trong trận chung kết tranh đấu để có được Hồ Mạn Quân nhân vật này. Trải qua qua một đoạn thời gian huấn luyện, năng lực của mỗi một tuyển thủ đều đã tăng lên rất nhiều, cuối cùng ai có thể trở thành quán quân, vẫn là một ẩn số.
Bởi vì không ngừng luyện tập, các phương diện năng lực của Diệp Phạm đều tiến bộ. Dưới sự chỉ bảo của giáo viên vũ đạo, nhược điểm khiêu vũ của cô cũng đã không phải là yếu thế.
Ngày đó, Hạ Hàn từ chối đi quảng bá, sau khi thương lượng với Diệp Phạm, quyết định mang theo Đô Đô đi núi tuyết ở thành thị phụ cận chơi. Đã là mùa đông, Hạ Hàn ở gần núi tuyết thuê một biệt thự liên hợp, bên trong có phòng tập thể thao, có phòng đàn.
Dụng ý Hạ Hàn thuê cái phòng này, đã rất rõ ràng. Anh muốn cho Diệp Phạm có thời gian luyện tập, lại không chậm trễ hai người bọn họ ở cùng một chỗ bồi Đô Đô.
Lái xe đi tới biệt thự gần núi tuyết bên kia cần ba tiếng. Bởi vậy, bọn họ thức dậy rất sớm. Khoảng bảy giờ, Hạ Hàn liền đến nhà Diệp Phạm. Đô Đô đã cùng Hạ Hàn hòa hảo rồi, hai người cũng đã nói chuyện rõ ràng. Đô Đô quả nhiên lại một lần nữa biến thành cái đuôi nhỏ của Hạ Hàn, so với trước kia, bé càng dính Hạ Hàn hơn.
"Ba, ba." Xưng hô thế này Đô Đô đã rất nhuần nhuyễn, tựa như đã luyện tập rất nhiều lần. Đô Đô lạch bạch từ trong phòng chạy đến, muốn Hạ Hàn ôm.
"Muốn ôm, muốn ba ba ôm."
Diệp Phạm đi sau lưng Đô Đô một mặt bất đắc dĩ, cũng không biết trước đó Đô Đô cùng Hạ Hàn cáu kỉnh kia đi nơi nào. Hiện tại lại biến thành bánh bao mềm nhũn đáng yêu, làm nũng tới thuận buồm xuôi gió.
Hạ Hàn cười đem Đô Đô ở bên chân ôm lấy, anh nhìn về phía Diệp Phạm: "Anh giúp em cầm hành lý."
Diệp Phạm nhẹ gật đầu: "Cảm ơn."
Quan hệ giữa Hạ Hàn cùng Đô Đô xem như đã có tiến triển nhảy vọt, nhưng là hình thức ở chung giữa Diệp Phạm cùng Hạ Hàn vẫn là ở giai đoạn tìm hiểu. Một nhà ba người ngồi vào trong ô tô, Hạ Hàn khởi động xe.
Ngoài cửa sổ cây cối đã khô tàn, trên cành đọng sương trắng. Ô tô xuyên qua màn sương, lái vào trên đường cái phồn hoa. Xe của Hạ Hàn là xe mới, cẩu tử chưa từng gặp qua. Để phòng ngừa, Diệp Phạm cùng Đô Đô ngồi ở phía sau.
Trong xe yên tĩnh, bầu không khí rất lặng yên. Đô Đô uốn tại trong ngực Diệp Phạm, từ phía sau lưng nhìn lén lấy bóng lưng của Hạ Hàn. Lúc này, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Ngón tay của Hạ Hàn nhẹ đặt ở trên môi, nhìn Diệp Phạm một chút, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Tầm mắt của người ở trong kính chiếu hậu gặp nhau, Diệp Phạm đã biết liền bưng kín miệng của Đô Đô. Đô Đô mở to hai mắt, chỉ ngây ngốc mà nhìn xem ba mẹ.
Hạ Hàn nhận điện thoại, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Người đại diện Quan Duệ: "Longines* (một hãng đồng hồ) có lời mời, thứ ba muốn cậu có mặt tại hoạt động, có phải là muốn tôi giúp cậu thoái thác?"
Hạ Hàn lạnh lùng, đạm mạc ừ một tiếng.
"Được." Quan Duệ đã đoán được kết quả này. Anh ta thấy rất kỳ quái, ngày thường Hạ Hàn thường theo hành trình rất vẹn toàn, trừ một số hoạt động không quan trọng lắm, nếu không sẽ không giảm bớt số lần có mặt.
Quan Duệ không biết, ông chủ của anh ta thoái thác nhiều hoạt động như vậy, cũng là vì bồi con trai. Điện thoại cúp, Diệp Phạm dời tay, Đô Đô nghi hoặc mà nhìn Hạ Hàn.
Hạ Hàn từ bên trong kính chiếu hậu nhìn biểu lộ của Đô Đô, anh không thể nín được cười. Ý nghĩ của anh cùng Diệp Phạm giống nhau, có sự tồn tại của Đô Đô, thế giới này đều trở nên tốt đẹp hơn.
Bởi vì kẹt xe, bọn họ mất hơn bốn tiếng mới đến biệt thự, Đô Đô đều đã ngủ thϊếp đi trong ngực Diệp Phạm. Xe hơi dừng lại, Diệp Phạm cúi đầu xem Đô Đô. Thân thể nhỏ của Đô Đô phập phồng, ngủ say, cả khuôn mặt đều vùi vào trong khăn quàng cổ.
Diệp Phạm đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô từ trong khăn quàng cổ nâng ra ngoài, dùng tay chọc chọc má mềm nhũn như thạch hoa quả, nhẹ giọng gọi: "Con heo lười nhỏ, rời giường."
Đô Đô mở to mắt, trông thấy Diệp Phạm bưng lấy mặt béo tròn của bé. Hạ Hàn từ phía trước thò người tới, bên môi mang theo ý cười, nhìn qua Diệp Phạm cùng Đô Đô của anh. Lúc tỉnh lại, nhìn thấy ba mẹ đều ở đây. Đô Đô hài lòng duỗi cái lưng nhỏ mỏi một cái.
Ba người xuống xe, lôi kéo rương hành lý tiến vào biệt thự. Trong biệt thự không có một hạt bụi, đã được quét dọn đến sạch sẽ cực kỳ. Đã là giữa trưa, ánh nắng sáng tỏ lọt vào. Diệp Phạm nhìn thấy một gian phòng đang rộng mở, bên kia cửa phòng đóng hờ, có thể nhìn thấy bên trong có đàn dương cầm các loại nhạc khí. Cô thuận miệng hỏi: "Nơi này có phòng đàn?"
Hạ Hàn theo ánh mắt của Diệp Phạm nhìn sang, anh hời hợt nói một câu: "Chuẩn bị cho mẹ của Đô Đô."
Diệp Phạm không kịp phản ứng, vô thức nói theo một câu: "Cám ơn, ba của Đô Đô."
Hạ Hàn hơi chút run lên vài giây, đợi cho anh tỉnh táo lại, bên môi nhẹ cong, cười như không cười nhìn chằm chằm Diệp Phạm. Diệp Phạm ngây ngẩn cả người, cô lúc này mới phát hiện mình mới vừa nói cái gì. Bên tai đột nhiên đỏ lên, cô cúi đầu xuống, bước nhanh đi.
Đô Đô đang ở phía trước nhún nhảy, căn bản không có ý thức được đằng sau hai người lớn có chuyện gì xảy ra. Đô Đô đi vào phòng ngủ, ánh mắt bé sáng lên, bước bước chân nhỏ, vòng quanh cái giường lớn này chạy một vòng, cẩn thận mà quan sát một chút.
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cũng đi theo vào, bọn họ đứng ở phía sau, nhìn xem con của mình.
"Giường thật lớn, thật thích." Đô Đô cười đến rất vui vẻ, tâm tư của bé đều viết lên mặt.
Hạ Hàn cong môi, anh cúi người, ngang với tầm mắt của Đô Đô, rất chân thành nói cho Đô Đô: "Đây là phòng cho Đô Đô cùng mẹ ở."
"Vì sao a?" Đô Đô rất hiếu kì, "Cái giường này lớn như vậy, ba người chúng ta đều có thể ở trên đó ngủ a." Đô Đô ngây thơ cái gì cũng đều không rõ, bé chỉ biết mình muốn cùng ba mẹ ngủ chung.
"Không phải là bởi vì Đô Đô quá béo rồi?" Đô Đô nghiêng một chút cái đầu nhỏ.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn liếc nhau một cái, ánh mắt hai người đều mười phần bất đắc dĩ. Lập tức, bọn họ dời đi ánh mắt, trong không khí bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác mập mờ. Hạ Hàn hoàn toàn không biết làm sao cùng Đô Đô giải thích, anh trầm mặc một hồi, trong phòng ngủ an tĩnh, chỉ có Đô Đô đang nói chuyện.
"Đô Đô cam đoan, đi ngủ nhất định sẽ không lăn loạn." Mắt to tròn của Đô Đô ở giữa hai người lướt qua một vòng, ánh mắt sáng lấp lánh.
"Ba ngủ bên trái, mẹ ngủ bên phải, Đô Đô ngủ ở giữa!"
Hạ Hàn cùng Diệp Phạm cái gì cũng không kịp nói, Đô Đô phi thường quả quyết đã giúp bọn họ quyết định xong.
~~~