Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 49: "Cô xem qua chưa?"

Nhạc Thược đã tới phòng trang điểm từ lâu. Trong phòng không có ai, cô ta là người đầu tiên đến.

Nhạc Thược mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc mang chút phong thái hoàng tộc.

Cô ta chọn nó không chỉ vì nó đẹp mà còn bởi vì Diệp Phạm.

Nhạc Thược đã nhìn thấy Diệp Phạm mặc sườn xám trong « Ẩn núp bến Thượng Hải ». Khi ấy, cô không thể không thừa nhận rằng Diệp Phạm thực sự rất đẹp.

Vì vậy, khi Nhạc Thược nhìn thấy bộ sườn xám này trong phòng, cô đã lấy nó mà không thèm suy nghĩ gì.

Diệp Phạm có thể mặc đẹp, tại sao cô lại không?

Nhạc Thược rất tự tin rằng lần này mình chắc chắn có thể lấy được điểm cao.

Nhạc Thược không hề hay biết gì, mặc dù cô luôn cho rằng mình tốt hơn Diệp Phạm nhưng lại vô thức bắt chước giống Diệp Phạm.

Và cô cũng quên mất, ngay cả những bộ quần áo đẹp nhất cũng cần có khí chất phù hợp, cô mãi mãi sẽ không bao giờ nhận ra điều này.

Một lát sau, những người khác cũng bắt đầu đến.

Thời gian quy định sắp hết, Tề Thuật vào phòng, mở miệng nói: "Mọi người còn hai phút."

Anh nhìn lướt qua cả phòng, trong này có rất nhiều người.

Tề Thuật nhìn qua, chân mày cau lại, tất cả mọi người đều ở đây chỉ trừ một người.

Diệp Phạm.

Tề Thuật nhìn về phía cửa, không có ai.

Diệp Phạm còn chưa tới.

Nhạc Thược nghe được chỉ còn hai phút nữa, cô nhìn quanh không thấy Diệp Phạm đâu.

Cô nhớ khi nãy lúc mình đã chọn quần áo xong thì Diệp Phạm mới đi tới.

Nhạc Thược nhếch môi cười, trong thời gian ngắn như vậy làm sao Diệp Phạm có thể đến kịp.

Tề Thuật lại nhìn đồng hồ: "Còn một phút nữa."

Nếu trong vòng một phút mà Diệp Phạm vẫn chưa tới thì đồng nghĩa với việc cô ta trực tiếp bị loại và không thể tham gia vòng tiếp theo.

Cơ hội này không thể lãng phí được.

Nụ cười trên mặt Nhạc Thược ngày càng lớn, trái ngược hoàn toàn với vẻ lo lắng của Tống Mạn.

Tại sao Diệp Phạm vẫn chưa tới, thời gian sắp hết rồi.

Chợt ngoài cửa xuất hiện một bóng người, tất cả mọi người đều nhìn ra.

Dưới bóng đèn, một người đi tới, bóng lưng thẳng tắp, gương mặt đầy lạnh lùng.

Mọi người đều nhận ra đây là Diệp Phạm.

Diệp Phạm tới vào phút chót, cô thở phảo nhẹ nhõm.

"Xin lỗi tôi tới trễ."

Khi Diệp Phạm tới gần, mọi người mới có thể thấy rõ bộ quần áo mà cô đang mặc.

Từ đầu đến chân, duy nhất chỉ có một màu đen tuyền, không có thêm bất kỳ một hoa văn nào khác.

Vừa rồi lúc chọn quần áo, hầu như ai cũng tránh không chọn bộ trang phục này.

Vì bộ trang phục này có màu đen, nó quá bắt mắt và chi tiết trên trang phục lại quá đơn giản, không ai nghĩ có thể lấy điểm được điểm cao với bộ quần áo này

Họ không thể mạo hiểm được.

Nhưng lúc Diệp Phạm mặc bộ này, tất cả mọi người ở đây đều có một suy nghĩ, bộ quần áo này cũng không khó coi lắm.

Rõ ràng Diệp Phạm không trang điểm nhưng chỉ với khí chất của cô cũng đủ khiến nó trở nên khác hẳn với hình dáng ban đầu.

Mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Tề Thuật nhìn Diệp Phạm, không nói gì.

Tề Thuật: "Mọi người hãy bắt đầu trang điểm sau khi làm xong sẽ có người tới chụp hình."

Mọi người đi theo Tề Thuật vào phòng trang điểm, Tống Mạn đi chung với Diệp Phạm, cô nói: "Cậu làm mình sợ muốn chết, mình cứ tưởng cậu sẽ tới trễ."

"Tớ đi chậm, nên thay đồ xong là tới ngay." Diệp Phạm khá may mắn khi cô không đến trễ.

Tống Mạn nhìn Diệp Phạm: "Tơ cảm thấy cậu mặc bộ này thật đẹp."

Diệp Phạm cười, không nói.

Mọi người đi tới phòng trang điểm, ở đó đã có các chuyên viên trang điểm đợi sẵn.

Diệp Phạm ngồi vào trước gương trang điểm, chuyên viên thấy cô mặc cả một thân màu đen thì thản nhiên hỏi: "Sao em lại chọn màu đen?"

Diệp Phạm: "Em đến chậm nên lấy bộ này."

Thợ trang điểm thấy hơi tiếc.

Diệp Phạm vẫn rất có khí chất khi mặc cả một bộ trang phục đen tuyền như thế. Nhưng nếu cô có thể mặc bộ trang phục khác thì chắc chắc sẽ đẹp hơn bây giờ.

Thợ trang điểm ngừng nói, cô ấy bắt đầu đánh kem nền lên cho Diệp Phạm.

Lúc này, Diệp Phạm đột nhiên nói: "Cô có thể trang điểm giúp tôi kiểu mộc mạc khí phách không?"

Thợ trang điểm sững người một một lúc, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại: "Không thành vấn đề."

Diệp Phạm suy nghĩ.

Trong một vai diễn của Hồ Mạn Quân, cô ấy đã đóng vai sát thủ. Lúc ấy trong phim, trùng hợp là cô ấy cũng mặc trang phục màu đen như vậy.

Một sát thủ lạnh lùng, lãnh đạm, gương mặt cô luôn lạnh băng.

Diệp Phạm nghĩ, cô chọn bộ váy này tương đương với việc cô sẽ vào vai một sát thủ, phần trang điểm và khí chất này của cô hoàn toàn phù hợp với nhân vật này.

Diệp Phạm như đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nếu không đồng nhất về trang phục và nhân vật mà bạn đã chọn để thể hiện thì khi chụp sẽ không thể đạt hiểu quả cao được.

Diệp Phạm biết cô đã làm đúng.

Diệp Phạm nhắm mắt, để cho thợ trang điểm làm cho cô.

Trang điểm xong.

Diệp Phạm mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt mình trong gương hoàn toàn khác, kiêu ngạo và lạnh lùng.

Đôi mắt đen láy trở nên bén nhọn hơn bởi đường kẻ mắt sắt nét.

Cằm tiểu xảo, môi mỏng nhan sắc nhạt nhẽo, lộ ra lãnh ý.

Vẫn còn một người chưa trang điểm xong, Diệp Phạm ngồi trên ghế lẳng lặng suy nghĩ.

Nếu vào vai sát thủ, thì biểu cảm của cô phải như thế nào?

Diệp Phạm rũ mắt xuống, trong đáy mắt có vài phần sắc lạnh.

Người trong gương không có bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt, nhưng khóe mắt lại tràn đầy sự chua xót và lạnh lẽo.

Diệp Phạm cười, đây chính hiệu quả mà cô mong muốn.

Diệp Phạm nhìn thợ trang điểm, lễ phép nói: "Cảm ơn."

Nhạc Thược cũng trang điểm xong, cô quay đầu nhìn Diệp Phạm, lập tức sững sờ.

Vẫn là gương mặt của Diệp Phạm, nhưng khí chất thì khác hẳn.

Lạnh chỉ một chữ lạnh.

Nhạc Thược không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy Diệp Phạm lúc này rất lạ, làm cho người khác thấy sợ hãi.

Chợt Diệp Phạm mỉm cười, vẻ đáng sợ lúc nãy như biết mất.

Diệp Phạm lại trờ về biểu cam ban đầu.

Nhạc Thược thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa rồi cô nhìn lầm. Nhưng không biết tại sao, trong lòng cô lại cảm thấy có chút lo lắng.

Tất cả mọi người đều trang điểm xong, Tể Thuật dẫn mọi người tới trường quay.

Người đầu tiên chụp là Thường Tố.

Thường Tố không hổ là một diễn viên gạo cội, cô lớn tuổi hơn tất cả mọi người ở đây và tất nhiên cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.

Ống kính vừa quay tới, cô lập tức nhập vai.

Diệp Phạm đứng ở một góc, chú ý vào Thường Tố.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã thay trang phục, Diệp Phạm nhận ra tất cả những bộ quần áo ờ đây đều có nguồn gốc.

Mỗi một bộ trang phục tương đương với một vai diễn.

Từ khi còn trẻ, Hồ Mạn Quân đã rất chuyên tâm vào việc đóng phim, cô đóng rất nhiều phim và để lại biết bao nhiêu vai diễn kinh điển.

Những bộ trang phục này đều là của nhân vật trong phim mà Hồ Mạn Quân đóng.

Bời vì trước khi tham gia show này, Diệp Phạm đã thức rất khuya để nghiên cứu hết tất cả những phim mà Hồ Mạn Quân đóng.

Để hiểu rõ hơn về tính cách các nhân vật, Diệp Phạm thậm chí đã xem đi xem lại một số bộ phim.

Mà Thường Tố đóng chính là một hoàng hậu.

Thường Tố mặc quần áo kiểu phương Tây, chỉ đơn giản như thế, nhưng mọi người đều có thể thấy rõ mọi cảm xúc qua đôi mắt của cô ấy.

Dáng vẻ cô trầm ngâm, ánh mắt đầy biểu cảm phức tạp.

Thường Tố đứng thằng lưng, nàng ở trải qua một loạt đả kích về sau, vẫn như cũ có chút đại gia khuê tú uyển ước thanh lịch.

Diệp Phạm vừa nhìn vừa học tập. Cô hy vọng có thể từ người khác mà rút ra những kinh nghiệm còn thiếu sót của mình để hoàn thiện hơn.

"Hiệu ứng của bức ảnh rất tốt."

Đạo diễn cũng có mặt ở trường quay, ông rất hài lòng với diễn xuất của Thường Tố, ngay cả Hùng Lan, một người rất nghiêm khắc cũng mở miệng khen một câu.

"Tới lượt của Nhạc Thược."

Thường Tố đã chụp xong, cô bước sang một bên. Trong lúc đó đạo diễn yêu cầu cho Nhạc Thược chuẩn bị.

Sau khi Nhạc Thược được tận mắt thấy Thường Tố chụp, cô không còn bình tĩnh như trước nữa, cô chụp sau Thường Tố nên ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng khi Nhạc Thược nghĩ đến chuyện của Diệp Phạm cũng không tốt hơn mình là bao nhiêu nên cô cũng thấy an tâm hơn và lấy lại bình tĩnh

Diệp Phạm đứng cách đó không xa, Nhạc Thược thản nhiên liếc mắt nhìn về phía cô.

Cô bất giác nhíu mày, phản ứng của Diệp Phạm khác xa những gì cô tưởng tượng.

Cô không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trên gương mặt của Diệp Phạm.

Cả người Diệp Phạm đều là một màu đen, không hề bình thường một chút nào, chỉ với khí chất lạnh lùng của cô cũng tạo nên sức hấp dẫn khó hiểu.

Diệp Phạm chỉ đứng đó, nhưng lại cho cô một cảm giác bị áp bức rất mạnh mẽ.

Nhạc Thược ngừng bước, cô vừa mới lấy lại bình tĩnh nhưng mấy chốc lại bị Diệp Phạm làm cho rối loạn cả lên.

Diệp Phạm vẫn luôn chú ý về bên này nên cô cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thược.

Diệp Phạm chỉ khẽ nhất khóe môi, không để ý đến ánh mặt của Nhạc Thược.

Nhạc Thược mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, bộ đồ rất vừa vặn khiến cô trở nên quyến rũ hơn.

Nhạc Thược đưa ra yêu cầu với đạo diễn.

"Đạo diễn, tôi muốn một cái micro đứng."

Nhạc Thược đã xem màn trình diễn củ Diệp Phạm trong « ẩn núp bến Thượng Hải ».

Diệp Phạm đóng vai một ca nữ nhưng có thân phận phức tạp, tự mình hợp tác với người Nhật Bản.

Nhạc Thược muốn bắt chước theo biểu cảm và động tác của Diệp Phạm, côkhôi phục lại bối cảnh lúc đó để hoàn thành buổi chụp tạo hình.

Nhạc Thược có lẽ không bao giờ biết được bộ sườn xám này có nguồn gốc từ bộ phim « ca nữ » của Hồ Mạn Quân.

Nhạc Thược nở nụ cười quyến rũ, đặt tay lên micro, ánh mắt nhìn vào máy quay.

Không ngờ trong một tiếp theo, Hùng Lan lập tức nhíu mày.

"Biểu cảm của Nhạc Thược không đúng, cười quá lẳиɠ ɭơ."

Nếu cô chỉ đóng vai một ca nữ bình thường thì biểu cảm này rất tốt, nhưng có lẽ Nhạc Thược không biết hàm ý sâu xa của tổ chương trình.

Vai ca nữ của Hồ Mạn Quân diễn là vừa cứng cỏi vừa yếu đuối lại mang một chút kiên cường, phần trình diễn của Nhạc Thược làm ban giám khảo quá mức thất vọng.

Nhạc Thược hoảng loạng, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Không đúng, vẫn không đúng." Hùng Lan khó chịu lắc đầu, "Trước hết cô đừng cười, thử nhìn một chút."

Nhạc Thược thay đổi biểu cảm nhiều lần nhưng vẫn bị kêu dừng lại.

Cô không nhịn được nhìn về phía Diệp Phạm, rõ ràng nhân vật này là bắt chước lại vai ca nữ của Diệp Phạm mà diễn.

Nhạc Thược không thể không nghĩ đến Diệp Phạm đang cười nhạo mình.

Chỉ nghĩ như thế đã khiến cho động tác của cô trở nên cứng ngắt, rất mất tự nhiên.

Hùng Lan thở dài liên tục, cuối cùng thì Nhạc Thược cũng có thể miển cưỡng thông qua.

Đạo diễn vừa nói ngừng, cảm giác cơ thể của Nhạc Thược như mất hết sức lực, cô cố gắng duy trì biểu cảm đi qua một bên.

Người chụp cuối cùng là Diệp Phạm.

Cả người Diệp Phạm đều chỉ có một màu đen, vào thời điểm chụp hình tất cả mọi người đều nhìn cô.

Trong mắt của những thí sinh khác có người đồng tình, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, tất cả bọn họ đều đang chờ để xem kịch vui.

Diệp Phạm là một đối thủ mạnh, nhưng mới vào trận đầu đã thua thì sẽ là một cơ hội tốt cho bọn họ.

Diệp Phạm dùng mạn che mặt màu đen, che hết nửa gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt.

Đáng lẽ mạn che này phải được đội lên nhưng Diệp Phạm lại dùng nó để che nửa gương mặt, mọi người cảm thấy khả năng thành công của Diệp Phạm rất thấp.

Không nghĩ tới, Diệp Phạm lại nói với nhân viên công tác rằng mình muốn một thanh kiếm làm đạo cụ.

Mọi người ở đây đều bất ngờ, cô rốt cuộc là muốn làm gì?

Mọi người đều dõi mắt nhìn theo Diệp Phạm, chỉ thấy đôi tay cô cầm kiếm đặt vào bên eo.

Từng động tác một đều rất ăn khớp. Diệp Phạm quay người, đứng thẳng lưng đầu hơi nghiên nhìn về phía ống kính.

Gương mặt cô không có bất cứ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh thấu xương, coi thường, bất chấp mọi thứ đứng trong bão tuyết.

Dù cho có đối mặt với ngàn vạn người, thì có vẫn dũng cảm không lùi bước.

Tất cả những điều đó hiện lên chỉ bằng đôi mắt.

Một loại cảm xúc kiên định, mãi mãi không thay đổi tín niệm được Diệp Phạm thể hiện một cách hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Tất cả các thì sinh giật mình, Diệp Phạm đang diễn một thích khách sao?

Hồ Mạn quân bộ này phim võ hiệp thực sự quá mức ít lưu ý, các nàng trước khi đến chỉ là vội vàng nhìn qua mấy bộ kinh điển phim nhựa, cũng không biết cái này nữ thích khách nhân vật.

Lúc trước Diệp Phạm đã nổi lên cũng nhờ vào ánh mắt này, bọn họ chỉ nghĩ chuyện đó là do makerting làm nhưng không ngờ. Một diễn viên giỏi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể biểu đạt ra cảm xúc

Ban giám khảo cũng không bình luận gì chỉ nói với Diệp Phạm là đã kết thúc buổi chụp.

Các thí sinh đều đã hoàn thành buổi chụp tạo hình hôm nay.

Tất cả những ban giám khảo và những nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp sẽ cùng thảo luận để tìm ra ai sẽ là người có những bức ảnh chụp tốt nhất.

Mà những hình này liền sẽ làm vì bọn nàng trận này thêm nhiệt tranh tài cuối cùng ảnh định trang, đem quyết định tuyển thủ có thể hay không tiến vào trận đấu thứ nhất.

Trận này thêm nhiệt tranh tài đã đầy đủ kịch liệt, đám tuyển thủ đều mang tâm tư, đều bằng bản sự, các nàng đấu tranh mơ hồ lộ ra manh mối.

Nhưng mà, trận đấu thật sự vẫn còn rất xa.

Bên trong sảnh, tất cả ban giám khảo đã ngồi vào ghế.

Sau khi chụp xong, các thí sinh sẽ được vào phòng ngồi đợi, sau đó có kết quả sẽ được thông báo tiến vào trong sảnh để nhận kết quả từ giám khảo.

Trong phòng chờ, các thí sinh nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tề Thuật nhìn ống kính mỉm cười: "Buổi chụp ngày hôm nay đã kết thúc, tôi muốn thông báo cho mọi người một chuyện."

"Trên thực tế, có 500 khán giả ở một địa điểm khác, và họ sẽ đánh giá những tấm ảnh tạo hình của mọi người. Điểm số của khán giả và xếp hạng của ban giám khảo đều được tính vào điểm của mỗi người."

Mọi người ngồi trong phòng chờ hết sức bất ngờ.

Thẩm Lạc Lạc tò mò hỏi: "Vậy là tổ tiết mục đã nhúng tay vào sao?"

Bản chất cô ngây thơ, đơn thuần, đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia show thực tế như thế này, những kịch bản của gameshow như thế này có lẽ cô cũng không biết.

Nhạc Thược cười, vẻ mặt bình tĩnh, cô giả vờ thờ ơ: "Tôi cảm thấy về sau tổ tiết mục sẽ còn có những chuyện bất ngờ hơn nữa."

Nhưng trên thực tế, trong lòng Nhạc Thược đang rất loạn, cô cho rằng mình am hiểu về sườn xám hơn Diệp Phạm, có thể khiến cô ta thất bại. Nhưng sau khi chứng kiến phần biểu diễn của Diệp Phạm co lại thấy lo lắng.

Lần tuyển chọn này, không hề dễ dàng chút nào, cô không thể khinh địch được nhất là Diệp Phạm.

Lúc này, nhân viên công tác đi tới: "Thẩm lạc lạc, tới lượt cô vào sảnh."

Thẩm lạc lạc đang ngẩn người, cô chợt giật mình: "Đến tôi rồi?"

Trong phòng vang lên tiếng cười, bầu không khí lo lắng cũng tan đi một ít.

Thẩm Lạc Lạc đi theo nhân viên công tác vào sảnh.

Cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn ban giám khảo cúi đầu chào.

"Mọi người đều khỏe, tôi là Thẩm Lạc Lạc."

Mọi người ở đây đều biết Thẩm Lạc Lạc, hiện tại cô đang rất hot. Cô đã từng hợp tác chung với Tô Tịch qua một Album, đã trải qua Fashion Magazine của Hùng Lan. Khi đó, lấy Thẩm Lạc Lạc làm trang bìa của tạp chí, kỳ đó bán ra không ít bản.

Chẳng qua, giám khảo lần này rất chuyên nghiệp, không thể ví quen biết trước đây mà nhẹ tay cho điểm tiêu chuẩn được.

Tề Thuật nhẹ gật đầu: "Thẩm Lạc Lạc, chúng ta hãy nhìn tới ảnh tạo hình của cô."

Trên màn hình lớn hiện ra một bức hình, Thẩm Lạc Lạc chọn một bộ quần áo phong cách thiếu nữ.

"Oa." Tô Tịch mỉm cười, nói, "Rất đáng yêu."

Anh chưa xem qua những tấm hình khác của cô, nhưng lần đầu tiên như vậy thì có hơi bất ngờ.

Tề Thuật: "Cô làm rất tốt."

Hùng Lan không có biểu cảm gì: "Lần này có thể nói tạm ổn nhưng lần sau mong cô thể hiện tốt hơn."

Thẩm Lạc Lạc cũng biết tính tình của Hùng Lan nên cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nói cảm ơn: "Cảm ơn lời nhận xét của ban giam khảo."

Mỗi người thông báo điểm số của mình ra, sau đó cho Thẩm Lạc Lạc quay về phòng chờ.

Liên tiếp nhiều tuyển thủ bước vào, mỗi người một biểu cảm không ai giống ai.

Một lúc sau, tới lượt Nhạc Thược. Cô hít sâu một hơi, tiếng vào sảnh.

Ảnh của cô được xuất hiện trên màn hình lớn, cô mặt một bộ sườn xám màu xanh ngọc đứng tại micro đứng.

Tô Tịch híp mắt: "Uhm... Thật đẹp mắt."

Trong lời nói của hắn quy bên trong cự, giống như khen không ra cái nào điểm tương đối tốt.

"Nhạc Thược, cô có biết vần đề của co nằm ở đâu không?" Hùng Lan cầm mic lên nói.

Hùng Lan vừa lên tiếng lập tức nói đúng chỗ sai của bức ảnh.

Nhạc Thược đứng đó, tai hơi đỏ lên, lắc đầu đầu.

"Bộ sườn xám này, đã từng xuất hiện ở Hồ Mạn quân diễn một bộ dân quốc phiến « ca nữ » bên trong." Hùng Lan hỏi, "Cô đã xem qua chưa?"

Giọng Nhạc Thược rất nhẹ: "Chưa."

"Ở bộ phim kia, vi diễn của Hồ Mạn Quân là một ca nữ phong tình vạn chủng." Mặt Hùng Lan không biểu cảm, "Tôi khuyên cô nên về học lại thế nào là phong tình."

"Phong tình, chứ không phải là lơ đãng."

"Cảm ơn ban giám khảo." Mặt Nhạc Thược lúc đỏ lúc trắng, cô chào ban giám khảo sau đó lập tức rời đi.

Sau khi Nhạc Thược rời, cô âm thầm cắn răng.

Bởi vì cô chỉ lo chú tâm đến việc phân thắng bại mà ảnh hưởng tới phát huy của bản thân. Lần tiếp theo chắc chắn cô sẽ làm tốt hơn.

Sắp đến lượt Diệp Phạm, cô ngồi đợi trong phòng nhìn lên màn hình lớn, nơi này tranh tài còn đang khẩn trương kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiến hành.

Bóng đêm đen tối, một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay trước cổng.

Một người đàn ông đeo kính đen bước xuống từ trên xe, anh được nhân viên công tác dẫn vào trong đại sảnh.

Đi vào trong tòa cao ốc anh mới tháo kính xuống.

Đó là ban giám khảo cuối cùng của « Kế hoạch truy tìm ngôi sao».

Hạ Hàn.

Vì ban ngày Hạ Hàn vẫn còn cảnh quay bên « Thẩm tướng », một phần không muốn bỏ qua lần tranh tài hôm nay nên anh đã cố gắng quay cho xong để chạy qua đây.

Bởi vì hắn đến chậm, cho nên sẽ không tham dự tiết mục thu, cũng sẽ không tham dự ngày hôm nay cho điểm.

Hạ Hàn đi vào phòng mà nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn.

Bên trong có một màn hình lớn, có thể xem rõ mọi tình huống.

Màn hình lớn được chia làm hai, một bên là sảnh của giám khảo đang chấm thi, một bên là phòng chờ của các thí sinh.

Hạ Hàn ngừng bước, không nhịn được mỉm cười.

Ánh mắt anh chậm rãi nhìn Diệp Phạm, cô mặt một bộ đồ màu đem, trang điểm rất nhẹ, ở giữa hàng l*иg mày có thể thấy được mấy phần khí phách mộc mạc.

Cách một màn hình, Hạ Hàn nhìn chăm chú vào Diệp Phạm, anh híp nửa mắt, cười.

Anh không ngờ, sẽ có ngày mà anh tận mắt nhìn thấy biểu cảm khác của Diệp Phạm.