Edit:Vân Uyên
Ở trong mắt Ký Mi, trượng phu chính là loại người nói chuyện gian xảo không đáng tin. Hắn nói " hiện tại ta thích ngươi nhất ", chờ một ngày nào đó, hắn thay lòng đổi dạ, ngươi
không thể trách cứ hắn không tuân thủ lời hứa, bởi vì hắn căn bản chưa từng hứa hẹn.
Bất quá nhìn từ phương diện khác mà nói, tên gia hỏa này đối với nàng là thê tử còn như thế, thì đối với nữ nhân khác chỉ sợ hắn chưa bao giờ dùng lời ngon tiếng ngọt mà nói chuyện. Ký Mi thở dài, ai bảo hắn là Đại thiếu gia Tiêu gia cơ chứ, vốn dĩ chẳng cần hắn lời ngon tiếng ngọt, nữ nhân cũng tự đổ. Phỏng chừng trong lúc hắn vui vẻ, cũng sẽ khen ngợi mấy nữ nhân đó một vài câu, nhưng hắn chẳng bao giờ nói câu tựa như "cả đời không rời, bên nhau mãi mãi."
Thằng nhãi này trong lòng rất rõ ràng, loại hứa hẹn trịnh trọng như vậy sao có thể tùy tiện nói ra, vạn nhất làm không được, chẳng phải là bị nữ nhân nhắc lại chính câu chuyện này mà tát thẳng mặt.
Ký Mi cảm thấy mình cho dù không đoán được chính xác tâm tư của hắn, nhưng chí ít cũng không cách xa suy nghĩ của hắn lắm.
Chờ đến ngày đôi mắt nàng có thể khỏi lại, nàng sẽ cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn, để xem dung nhan hắn xấu hay đẹp. Nói thật, lúc trước khi mù nàng mới chỉ năm tuổi, sớm không còn nhớ rõ biểu ca trông như thế nào.
Nghiễn Trạch nói với nàng chuyện cự tuyệt nạp thϊếp xong, chờ nàng phản ứng. Nhưng thê tử luôn rũ mắt xuông, thất thần, hắn nhịn không được đẩy đẩy bả vai nàng:
"Ký Mi ngươi làm sao vậy? Ta nói với ngươi, ngươi có nghe thấy không?"
Kim Thúy cho rằng thiếu nãi nãi bị hắn làm cho tức giận nên không phục hồi lại được tinh thần, âm thầm nắm vạt áo, ánh mắt chán ghét từ trên cao nhìn xuống đầu hắn. Trong lòng mắng, thằng nhãi này thực sự đáng giận, nạp thϊếp thì lo nạp thϊếp đi, trở về náo loạn làm cái gì, ngươi nghĩ thiếu nãi nãi muốn nghe hay sao?
Ký Mi như người trong mộng mới tỉnh, xoa xoa ấn đường:
"Ta nghe thấy...... Biểu ca, nếu mẹ muốn ngươi nạp thϊếp, ngươi không chịu, thực sự là rất không tốt nha."
"Hiện tại ta thích ngươi nhất, nhất thời đối với nữ nhân khác không có hứng thú."
Nàng đã sớm đoán được hắn sẽ có mới nới cũ, nhưng tự mình nghĩ lại là chuyện khác, từ trong miệng hắn nói ra lại là một chuyện khác. Nàng nhịn không được thở dài, nói trắng ra:
"Nga, chờ ta không được ngươi thích nữa, ngươi liền đi tìm nữ nhân khác."
Hắn cười hì hì xoa khuôn mặt nàng nói:
"Vậy ngươi nên ngoan một chút, đem ta buộc chặt bên ngươi, không phải rất tốt hay sao?!"
"......" Biểu ca là một mỏ vàng, khai quật hắn thật sự rất có ích, nếu để hắn đến bên người nữ nhân khác, cuộc sống của nàng xác định sẽ khó khăn. Kys Mi nhân thể ôm lấy hắn, ngửa đầu nhìn hắn, làm nũng nói:
"Ta không chọc ngươi sinh khí, ngươi đừng không cần ta......"
"Ta không cần ai chứ luôn cần ngươi nha." Nghiễn Trạch ôm nàng cười nói:
"Mi Nhi của chúng ta xinh đẹp như vậy, không ai có thể so được."
Kim Thúy thật sự nghe không nổi nữa, bưng ấm trà trên bàn lên, nói:
"Ta đi đổi trà!" Quay mặt đi ra ngoài.
Kim Thúy đi rồi, xung quanh không còn ai, Tiêu Nghiễn Trạch càng thêm lớn mật, mυ'ŧ môi Ký Mi cười nói:
"Ta sợ nhận Nhạn Oái về, khiến ngươi trong lòng không thoải mái. Lần trước ngươi bị bệnh đã khiến ta lo lắng rất nhiều."
Thì ra đến tên của người ta ngươi cũng đã biết. Ký Mi nhẹ nhàng lắc đầu giải thích nói:
"Nghiễn Trạch, ta sao có thể độc chiếm ngươi, ngươi là trưởng tôn đại phòng, con nối dõi càng nhiều càng tốt, dựa vào một mình ta thì chỉ có thể dưỡng dục được mấy đứa, còn phải để nữ nhân khác nuôi dưỡng thêm mới được. Giống như lão thái thái, tuy rằng bản thân mình không có con nối dõi, nhưng có thể thay Tiêu gia nuôi lớn các con của di nương, khai chi tán diệp, kéo dài hương khói, mới là việc vợ cả ta nên làm." Nói tới đây, tạm dừng hồi lâu, đáng thương cười nói:
"Mặc kệ ngươi có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng có một góc nho nhỏ để lại cho ta, ta đã cảm thấy mỹ mãn, cũng không dám hy vọng xa vời những thứ khác."
Bộ dáng nàng điềm đạm đáng yêu, khiến Nghiễn Trạch không đành lòng, nâng mặt nàng lên, đau lòng hôn:
"Đã để Mi Nhi của chúng ta chịu ủy khuất rồi, ngàn vạn lần ngươi cũng dừnđ nghĩ như vậy. Trong lòng ta, ngươi không chỉ đơn giản là chiếm một góc nho nhỏ đâu."
Kỳ thật Ký Mi căn bản là không nghĩ tới sẽ ở trong lòng hắn, bởi vì nơi đó khẳng định chứa rất nhiều nữ nhân.
Nhưng nàng muốn cho Nghiễn Trạch cảm thấy nàng là một thê tử rộng lượng hiền huệ. Gần đây, nàng xác định sẽ không tranh giành tình cảm. Vì muốn được sống trong mấy lạc thú như ngủ nướng, chơi cờ, thổi sáo, mĩ thực. Thứ hai, nàng không muốn nghe hắn lải nhải kiểu như " ta không nạp thϊếp là bởi vì ngươi, cho nên ngươi nợ ta ", cứ như là hắn bố thí cho nàng.
Nghiễn Trạch đau lòng ôm thê tử, bỗng nhiên nhớ tới vòng ngọc hắn mua cho nàng còn chưa lấy ra, liền buông nàng ra, đứng dậy đem cái tráp tới, lấy ra một cái vòng đưa đến trước tay nàng:
"Ngươi sờ sờ xem, xem có thích hay không."
Đeo vòng ngọc cần thiết phải có cử chỉ đoan trang, nhã nhặn, lịch sự, nếu không sẽ dễ dàng va chạm bị vỡ vụn, nàng mắt mù, hiển nhiên không thích hợp để đeo. Nhưng nàng khẽ vuốt thân vòng, chất ngọc bóng loáng tinh tế, tất nhiên giá cả rất xa xỉ, nàng thập phần thích. Ký Mi gật đầu mỉm cười nói:
"Thích. Ngươi đi ra ngoài làm việc, còn nhớ mua quà về cho ta. Đáng tiếc, ta lại không đồ vật gì đưa cho ngươi."
Nghiễn Trạch cười ha hả nói: "Ngươi sinh cho ta đứa con trai."
"Được nha." Ký Mi so với hắn còn chờ mong hài tử hơn gấp nhiều lần.
Hắn liền bế nàng lên, đi về phía giường, lại cùng nàng triền miên một chỗ.
Sau mấy ngày, đôi mắt càng cảm nhận rõ được ánh sáng, nàng cuối cùng cũng khẳng định đây chắc chắn là dấu hiệu khôi phục được đôi mắt, phái người gọi Phương đại phu tới, một năm một mười nói lại tình trạng đôi mắt với hắn. Lúc ấy Nghiễn Trạch cũng không có ở đây, Phương đại phu nghe Ký Mi nói xong, vội vàng thỉnh Tiêu Phú Thanh lại đây, kích động tuyên bố, hắn có bảy phần nắm chắc có thể chữa khỏi cho thiếu nãi nãi.
Tiêu Phú Thanh nghe nói đôi mắt của Ký Mi thật sự có thể cứu được, cho rằng Phương đại phu chính là thần y trên đời, thỉnh hắn tiếp tục dựa theo ý mình mà chữa trị cho Ký Mi. Ký Mi liên tục gật đầu:
"Ngài không cần có điều cố kỵ, đến lúc gỡ thuốc ra, cho dù ta không khôi phục được, cũng sẽ không oán trách ngài, ngược lại còn rất biết ơn ngài."
Phương đại phu tỏ vẻ, bước trị liệu tiếp theo, cần phải đắp thuốc ngoài da. Vì thế đôi mắt của Ký Mi được Phương đại phu đắp một lớp thuốc bột lên, dùng một lớp vải bố trắng quấn lại, nhìn như người bị trọng thương.
Nghiễn Trạch buổi tối về nhà, thấy mắt tức phụ mình bị quấn một vòng vải bố trắng, chỉ lộ cái miệng cùng cái mũi ra bên ngoài. Sau khi hắn hỏi xong phương thức trị liệu, ngồi xuống bên cạnh nàng cười nói:
"Nếu đổi thành miếng vải đen, rất giống như bị trói bắt cóc."
Ngày thường Ký Mi tốt xấu gì cũng có thể chớp mắt, hiện giờ hai mắt bị che lại, không thoải mái đến mức nói không nên lời. Nàng sờ tay lên miếng vải bố trắng, nói với Nghiễn Trạch:
"Phương đại phu nói chỉ chắc chắn có bảy phần, ta không xui xẻo đến mức dính vào ba phần còn lại chứ."
"Ta đã nói từ sớm, ông trời đã để ngươi chịu đủ đau khổ, nên đến lúc để cho ngươi hưởng phúc rồi." Hắn an ủi nàng:
"Ngươi không phải nói là ngươi có thể cảm thấy được ánh sáng sao, ta nghĩ sắp có thể chữa khỏi rồi."
Hiện tại không chỉ có khẩn trương, mà trong khẩn trương còn hỗn tạp cảm giác sợ hãi. Rốt cuộc đã qua mười năm nàng không thể nhìn thấy đồ vật, thình lình thấy lại được, nên phản ứng với thế giới mới như thế nào, lại là vấn đề nan giải. Nàng cười nói:
"Hy vọng là như thế đi."
Hắn nhìn nàng cười, cong cong chân mày, hiện tại
đôi mắt nàng bị quấn băng vải, đôi mắt xinh đẹp đã bị che đậy, hắn cảm thấy hơi mất mát. Trừ bỏ cái này, còn có một việc khiến hắn thất vọng. Tra xét chuyện tổ ong, lại
chậm chạp không có tiến triển. Kỳ quái, lúc ấy trong viện người qua lại rất nhiều, thế nhưng không ai thấy kẻm khả nghi.
"Chuyện ném tổ ong vào phòng ngươi, ta còn đang phái người đi điều tra, ngươi đừng lo."
Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ có bất mãn cùng mất mát, nghĩ sẽ không có kết quả tốt. Ký Mi do dự một lát, kéo cánh tay hắn cười nói:
"Nếu không thuận lợi thì không cần tra xét nữa, mặc kệ là ai, có ngươi gióng trống khua chiêng điều tra, khẳng định cũng khiến kẻ đó sợ hãi đến mức toàn thân chảy mồ hôi lạnh, sẽ không dám lỗ mãng. Tra không ra thì tra không ra, đều là người trong nhà, nếu biết sai rồi, thì cứ tha thứ cho hắn đi."
Nghiễn Trạch trong lòng không thoải mái:
"Chính bởi vì là người trong nhà, mà dám làm ra loại chuyện như thế này, mới không thể tha thứ!" Thê tử thật là ôn nhu hiền huệ, rõ ràng nàng là người thiệt thòi nhất, lại suy nghĩ thay kẻ khác, hắn không có ở nhà, khiến thê tử bị ủy khuất, hiện tại đã trở về đến kẻ động tay động chân còn tra không ra, vì thế trong lòng đối với Ký Mi vô cùng ánh náy.
"Người trong nhà không lo không giải quyết được bất hòa." Nàng nói:
"Đôi mắt ta không tốt, ngày thường hiếm khi đi lại bên ngoài, khả năng là có người trách ta không biết lễ nghĩa, muốn làm ta sợ hãi một chút, là để giáo huấn ta........ Ta nghĩ, chờ đến ngày đôi mắt ta tốt lên rồi, sẽ qua lại thường xuyên với các thím, mọi người thấy ta là người tốt, tự nhiên
sẽ không khi dễ ta."
Tuy rằng không bắt được kẻ gây tội, nhưng thê tử nói với hắn phương hướng giải quyết sau này, chính là giúp nữ nhân độc ác kia thoát tội. Không khỏi cả giận:
"Ngươi tốt như vậy, các nàng còn nhìn ngươi không vừa mắt, thật không biết là kẻ mù nào!"
Nàng cười:
"Kỳ thật trong lòng ta mặc kệ người khác nghĩ ta như thế nào, chỉ cần ngươi nghĩ ta tốt là được."
Nghiễn Trạch cúi đầu " ngây ngốc " cười cười:
"Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao, ai so với ngươi đều kém hơn cả."
Nói thật, đối với nàng không ai có thể thay thế Nghiễn Trạch, ngoài hắn ra thì còn ai có thể ban ngày cùng nàng ăn uống, ban đêm ở trên giường cày cấy làm nàng vui sướиɠ. Hơn nữa, một mình nàng không thể tự hoài thai hài tử, yêu cầu cần có hắn hỗ trợ, cho nên sinh hoạt của nàng không thể nàng thiếu biểu ca Tiêu Nghiễn Trạch, hiện tại là như vậy.
Một tháng sau, Ký Mi dỡ dải vải bố trắng xuống. Đôi mắt đã tốt hơn trước là có thể nhìn thấy màu sắc mơ hồ, tuy rằng không thể thấy rõ vật trước mắt là thứ gì, nhưng nàng có thể nhìn thấy vật thể đó di chuyển.
"Thế nào?" Phương đại phu tựa hồ còn kích động hơn so với đại thiếu nãi nãi Tiêu gia.
Bà tử cùng nha hoàn đứng bên cạnh đều chờ mong nhìn về phía thiếu nãi nãi, Nghiễn Trạch đang ở bên ngoài làm việc nên không có đây, nếu không nhất định sẽ là người đầu tiên nhào lên hỏi chuyện.
"......" Ký Mi kiềm chế
rung động, nhẹ giọng nói:
"Không có gì thay đổi...... Vẫn giống như lúc trước khi quấn vải."
Phương đại phu lập tức nản lòng, vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ:
"Có lẽ là thời gian quá ngắn, tạm thời không nhìn ra hiệu quả. Thử lại một lần nữa đi, lần sau mở ra, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh!"
Tiêu Phú Thanh không khỏi thất vọng:
"Phương đại phu không phải là đang đợi vào kỳ tích để chữa bệch chứ."
Ký Mi nghe xong, vội nói:
"Ta nguyện ý thử lại một lần nữa, Phương đại phu có thể tăng thêm lượng dược bên trong!"
Phương đại phu làm giống như lần trước, giúp Ký Mi bôi thuốc, ngoài việc thoa ngoài da, lần này còn có thêm châm cứu, thuận tiện tự hỏi chính mình đến tột cùng là làm sai ở chỗ nào, tại sao không có tác dụng.
Ký Mi có tính toán riêng của mình, tạm thời chỉ có thể để Phương đại phu chịu ủy khuất.
___________________
Thu đi đông tới. Lão thái thái vẫn mạnh khỏe qua được mùa thu, cả nhà vui mừng.
Đảo mắt một cái, đôi mắt của Ký Mi cũng đến hạn dỡ băng vải xuống, chuyện lần trước, Nghiễn Trạch đã nghe nói. Cảm thấy mình không có bên cạnh nàng, để nàng một mình chịu kết quả thất bại thật sự rất tàn nhẫn. Lúc này đây, hắn không ra ngoài làm việc, ở lại bồi nàng xem bệnh. Buổi sáng lúc thỉnh an mẫu thân xong trở về, vừa lúc đυ.ng phải Cửu thúc đang đi về hướng sân viện mình.
Hai người vừa đi một đoạn đường, thì gặp một nha hoàn, yêu yêu kiều kiều, rất khác so với các nha hoàn bình thường khác. Tiêu Phú Thanh nhìn một cái là biết nha hoàn này sắp được cấp cho chủ nhân làm nha hoàn thông phòng, hắn hồ nghi quan sát mắt cháu trai, không nghĩ cháu trai đã tươi cười nhìn nha hoàn kia.
"Nhạn Oái, ngươi đang làm gì a?"
Tiêu Phú Thanh chướng mắt cháu trai quá tuỳ tiện, nhíu chặt mày, âm thầm thở dài. Quả nhiên Kim Thúy nói tất cả đều là sự thật, gia hỏa này thật vô phương cứu chữa! Cái nha hoàn Nhạn Oái này tựa hồ còn rất quen thuộc với cháu trai hắn, vặn eo cười:
"Gặp qua cửu gia, đại thiếu gia. Hồi đại thiếu gia, thái thái phân phó ta đi đưa một chút điểm tâm cho di nương. Hôm nay thời tiết rất lạnh, ngài mau vào nhà đi."
Tiêu Phú Thanh vừa nghe liền không vui, nha hoàn này là cái loại gì, khi nào đến lượt nàng được phép nói những lời như vậy. Lạnh mặt quát lớn nàng:
"Nơi này không có chuyện của ngươi, đi nhanh đi!"
Nhạn Oái quan sát ánh mắt của đại thiếu gia, thối lui sang một bên, nhanh chân chạy bước nhỏ đi.
Nghiễn Trạch không thú vị chép chép miệng, liền thấy Cửu thúc đang dùng ánh mắt hung tợn liếc xéo hắn, banh mặt bỏ hắn lại
một mình, đi trước. Hắn than một tiếng, chạy đuổi theo.
Sau khi vào nhà, Nghiễn Trạch thấy Ký Mi ngồi ở trước bàn, không coi ai ra gì bước lên, nắm tay nàng nhỏ nói:
"Bên ngoài lạnh đến bức người, ngươi mau xoa cho tay ta ấm lên một chút."
Ký Mi biểu tình khẩn trương, thất thần cho hắn nắm tay. Tiêu Phú Thanh thấy bọn họ lúc này gắn bó keo sơn, lại nhớ đến chuyện Nghiễn Trạch mới vừa làm ban nãy, trong lòng thở dài Ký Mi gả cho ai không gả, lại gả cho một tên hỗn trướng như Nghiễn Trạch.
Lúc này, Phương đại phu tiến vào, hỏi Ký Mi mấy câu đơn giản, liền lấy tay gỡ đi băng gạc trên mắt nàng:
"Nhìn xem lần này có hiệu quả hay không đi, có lẽ sẽ nhìn được ánh sáng rõ ràng hơn lúc trước không chừng." Câu nói cuối cùng này, cũng như là đang an ủi chính hắn.
Ký Mi cảm thấy thứ buộc trên đôi mắt nàng được lấy xuống, nàng do dự, hơi hơi cắn môi chậm rãi mở to mắt. Theo mí mắt chậm rãi nâng lên, ánh sáng tiến vào mi mắt, phảng phất như tia nắng ban mai chiếu rọi vào nơi hắc ám lâu ngày.
Trước mắt ngồi một nam tử trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi, có một cánh mũi cực lớn, đang nhíu mày nhìn nàng:
"Đại thiếu nãi nãi, ngài cảm thấy thế nào?"
Khi cách mười năm lần thứ hai được thấy thế giới này, Ký Mi không khỏi cảm thấy đau xót trong mũi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, đôi tay che miệng lại, không khỏi nghẹn ngào.
Nam tử mũi to bên cạnh Phương đại phu hỏi nàng:
"Ký Mi, ngươi có thể thấy sao?"
Hắn mi thanh mục tú, môi mỏng đẹp mắt, màu da hiện đang trắng bệch, một thân phong độ trí thức. Ký Mi nhìn về phía hắn:
"Cữu cữu [1]...... Ta...... Ta...... Vẫn không nhìn thấy cái gì...... Tại sao lại như vậy?" Nàng giả vờ mù như cũ, đem nước mắt kích động nói thành nước mắt thất vọng:
"Ta còn tưởng rằng lúc này đã trị khỏi."
"...... Không sao cả, chúng ta đừng nóng vội, từ từ sẽ được."
[1] cữu cữu: cậu ( không biết cái này mình giải thích chưa nên cứ giải thích lại cho chắc)
Lúc này, trên đỉnh đầu Ký Mi vang lên một thanh âm, chính là của trượng phu nãy giờ vẫn luôn đứng sau lưng nàng, nàng rất quen thuộc với âm thanh này. Nàng ngăn chặn xúc động muốn nhìn thấy hắn trong lòng, chờ hắn chủ động tiến đến phía trước mắt nàng. Rất nhanh, trước mắt có một người lấy khăn lau nước mắt cho nàng.
Ngũ quan của hắn so với cữu cữu có vài phần tương tự, nhưng khí chất lại không giống nhau, chỉ vì hắn mặt mày phong lưu, môi mỏng vô tình. Bất quá thật sự đẹp trai, nàng rất thích.
Nàng còn chưa thích ứng được việc đã khôi phục được ánh sáng, nên vẫn ngây ngốc chăm chú nhìn trượng phu.
Nghiễn Trạch nào biết Ký Mi có thể thấy, còn tưởng nàng vẫn đang mù. Đau lòng khuyên nàng:
" Việc trị khỏi được đôi mắt không phải một sớm một chiều, ta bồi ngươi chậm rãi chờ, nhất định sẽ chờ được đến lúc khôi phục lại thị lực!"
Nàng kiềm chế lại tâm tình kích động, rưng rưng gật đầu. Nàng vừa nhìn đã thấy, thế giới xung quanh nàng không giống với thế giới nàng vẫn luôn tưởng tượng.