Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 23

Ký Mi vừa nghe, thiếu chút nữa nghẹn không được mà sinh khí, vốn đang sầu khóc không ra nước mắt, hiện tại bị hắn nói một hơi, nước mắt không uổng lực rớt xuống dưới, nàng hơi hơi nghiêng thân, thấp giọng nức nở nói:

"Trà nhi coi trọng loại giày nào? Nếu là kim chỉ, tất cả đều là Kim Thúy mua. Trà nhi thích, ta để Kim Thúy làm cho nàng một đôi."

Tiêu Nghiễn Trạch chưa từng gặp qua thê tử tức giận, vừa rồi hắn quát nàng như vậy, nàng vẫn là một bộ dáng như cái túi trút giận, cái này làm cho hắn cảm thấy Tiêu gia đuối lý từ tận trong nội tâm. Lặng im giây lát, hắn chịu không nổi nữa, vặn bả vai nàng, đau lòng hỏi nàng:

"Ngươi là khờ thật hay đang giả ngốc? Thư Mính không phải muốn giày giống của ngươi, nàng lấy dầu cây trẩu làm giày ngươi bị dính, là xem ngươi bị chê cười, khi dễ ngươi!"

Ký Mi sao có thể không biết Thư Mính là đang khi dễ nàng, nhưng ngoài miệng đối trượng phu thở dài:

"...... Quả nhiên là khi dễ ta......"

"Đúng vậy, chính là khi dễ ngươi."

Tiêu Nghiễn Trạch khó hiểu hỏi:

"Ngươi vừa rồi không phải là tin lời ta nói, thật sự tính đi làm giày cho nàng?"

"...... Ta tin ngươi, ngươi nói cái gì chính là cái đó."

Ký Mi mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói:

"Ngươi nói Trà nhi vô tâm, chỉ là muốn giày giống ta, ta liền làm giày cho nàng, nhưng ngươi nói nàng là cố ý...... Ta làm tẩu tử, cũng sẽ không cùng nàng so đo."

Tiêu Nghiễn Trạch thấy từ đáy lòng nàng từ thiện như vậy, càng thêm trách mắngThư Mính kia là nha đầu xảo quyệt dã man, đến nửa điểm phẩm đức cũng không đuổi kịp Ký Mi.

Hắn trong lòng thở dài, lão thái thái rốt cuộc già rồi, tiểu bối sự tình quản không được, hiện giờ ở nhà có thể cho Ký Mi chống lưng, cũng chỉ có một mình hắn:

" Ngươi lớn hơn nhưng lại không trách nàng, nàng bất quá chỉ là quả hồng mềm, siết chặt sẽ biết điều, nàng làm rớt giày ngươi, ngươi tại sao cũng không mắng nàng? "

Nói thật dễ nghe, dù sao cũng là Tiêu gia, nàng tuy đôi mắt mù, có thêm Kim Thúy bên cạnh thì cũng là hạ nhân. Thư Mính lại là đại tiểu thư đại phòng Tiêu gia, thật sự rải những thứ linh tinh trên mặt đất, đem nàng đẩy ngã, chẳng phải là muốn nàng càng chật vật. Nàng có một ca ca là Tiêu Nghiễn Trạch có tiền án cũng không kém, ai không làm theo ý liền giận đến nông nỗi nào. Ký Mi làm bản thân mình như phạm phải đại sai nói:

" Nàng còn nhỏ, chỉ là đang đùa giỡn, ta làm sao có thể sinh khí với nàng. Mắng nàng, sẽ làm nàng thương tâm a. "

Tiêu Nghiễn Trạch hận không thể rèn sắt thành thép nói:

" Ngươi đúng thật là bồ tát sống, về sau nếu có người khi dễ ngươi, ta sẽ mặc kệ ngươi. "

Nàng kinh ngạc nói:

" Ngươi quản ta cái gì? Đi tìm Thư Mính nói lí lẽ sao? "

" Nói lí làm gì? Tiểu hài tử đáng chết dám bắt nạt kẻ yếu trực tiếp đánh chửi một phát là được. "

Ký Mi ngạc nhiên nói: " Tại sao lại đánh chửi? Ngươi khi còn nhỏ cũng làm sai nhiều chuyện, không ai mắng chửi ngươi, ngươi hiện tại còn không biết làm người tốt sao? "

"..... " Hắn cau mày, trong lòng mắng thầm, nàng đây là đang châm chọc hắn lúc nhỏ không ai quản giáo sao. Hắn âm thanh lạnh lùng nói: "

" Vẫn muốn nhắc lại sao, nếu lúc đó ta có huynh trưởng nghiêm khắc quản giáo tốt, khẳng định so với bây giờ sẽ tốt hơn. "

Nàng bị hắn da mặt dày đánh bại. Ký Mi thật khoan dung nói:

" Ta còn cảm thấy Trà nhi không có ý xấu, tiểu hài tử trời sinh đã mê chơi thích náo loạn, hôm nay nàng làm như vậy, lại khiến ta nhớ đến lúc chúng ta còn nhỏ. Ta đôi mắt hỏng rồi, cũng không trách ngươi, nàng bất quá chỉ là làm rớt một chiếc giày của ta, cũng chưa phải là đại sự. "

Cho nên hư nhất vẫn là tiểu gia hỏa Tiêu Nghiễn Trạch này!

Trên mặt hắn hiện ra vẻ quẫn uất, đem hắn so sánh với muội muội phạm sai lầm quả thực không đáng giá nhắc tới:

"Cái này.... ta phạm sai lầm, ta gánh vác hậu quả, ta đem ngươi cưới về, chăm sóc tốt! Nàng thì sao? Cứ như vậy mà bỏ qua, sau này sẽ gây họa cho người khác, chẳng lẽ phải gả cho nhân gia chuộc tội sao? "

Ký Mi bắt lấy lời nói bị bại lộ của hắn, hỏi ngược lại:

" Nghiễn Trạch ngươi cưới ta là chuộc tội sao? "

Tiêu Nghiễn Trạch mặt không nhịn được, đập giường:

" Ta giúp ngươi trị tội Thư Mính, ngươi lại đi bênh vực nàng, ngươi có thể hay không phân ra tốt xấu, ta là vì tốt cho ngươi! Ngươi là đưa tay ra ngoài phải không? Thích Thư Mính khi dễ ngươi đến chết phải không? "

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại thích thái độ của Ký Mi, nếu nàng bởi vì chuyện này mà thiếu kiên nhẫn, la lối khóc lóc om sòm đòi trị tội cô em chồng, hắn nhất định sẽ kêu nàng lăn trở về nhà mẹ đẻ đi.

Người Ký Mi không thể đắc tội nhất chính là trượng phu Tiêu Nghiễn Trạch, một khi hắn cảm thấy nàng là người đàn bà đanh đá vô cớ gây rối, về sau sẽ tỏ thái độ khi dễ, nàng có lí cũng trở thành vô lí. Cho nên hôm nay cùng Thư Mính có mâu thuẫn, không dám nói nửa câu Thư Mính không tốt, nếu hắn là không phân xanh đỏ đen trắng che chở muội muội, nàng về sau chỉ có thể tránh Thư Mính, không thể trêu vào, chỉ có thể trốn đi.

Hiện tại xem ra trượng phu không phải một mặt thiên vị Thư Mính, nàng trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Tiêu Nghiễn Trạch nói:

" Nghiễn Trạch, ngươi đừng nóng giận, ta không bởi vì ta,mà là sợ nháo đến gây huynh muội các ngươi bất hòa, ta..... ta không nghĩ như vậy.... Ta muốn làm một thê tử tốt,... một tẩu tử tốt. "

Hỏa khí trong lòng Tiêu Nghiễn Trạch bị mấy giọt nước mắt của nàng dập hết sạch:

"Thôi, thôi. Ta biết ngươi là muốn huynh muội chúng ta tình cảm tốt. Chờ ngày nào đó, ta bảo nàng đến đây bồi tội với ngươi, các ngươi tiêu trừ khúc mắc, còn làm chị dâu em chồng tốt. "

Cưới vợ kiêng kị nhất cái thể loại tình cảm phức tạp này, xúi giục huynh đệ tỷ muội ly gián, cho nên xử sự giống Ký Mi mới tốt.

Ký Mi lúc này mới lộ ra tươi cười:

" Thật tốt quá! "

Thấy khóe mắt nàng còn vương ít nước mắt, hắn lấy tay lau đi cho nàng, nhất thời hai người nhìn như tình nồng ý đậm. Nhưng lại nhớ đến sự tình ngày đó, làm bộ lơ đãng hỏi:

" Ngày đó, bát thẩm gọi ngươi qua có việc gì? "

Nàng trong lòng thầm kêu không tốt, quả nhiên phiên khởi nợ cũ tới:

"...... Bát thẩm ngày đó trên người không thoải mái, kêu ta qua nhìn xem nàng."

"Ngươi xem.... cho nàng?"

"Trước ta có nói với nàng, cứ đến ngày có cái kia ta lại đau bụng, nàng mấy ngày trước đây lại đau chịu không nổi, đã kêu ta qua giúp nàng tìm cách giảm bớt đau."

Tiêu Nghiễn Trạch vừa nghe, biết bât thẩm tới quỳ thủy nên bị đau bụng, là phụ nhân thật khổ, hắn vô pháp hỏi lại, biểu tình thực phức tạp nhìn Ký Mi:

"Không phải cố ý trốn đi ra ngoài?"

"Ngày đó ta nghe Kim Thúy nói, bát thẩm cái trán đau đến túa mồ hôi, bát thúc lại không ở nhà. Nên ta qua xem thế nào, sao có thể bỏ lại nàng một mình được. "

"......"

Nếu là sự thật thì cũng có thể tha thứ. Tiêu Nghiễn Trạch cúi đầu tự hỏi, bỗng nhiên chú ý tới nàng vẫn luôn là ngồi quỳ, trên chân có một cái thảm, hắn nói:

"Ngươi lạnh chân?"

Tò mò nhấc thảm lên, chỉ thấy hai chân nàng quấn kín mít bố mang, hắn lập tức sửng sốt:

"Ngươi làm gì vậy?"

Ký Mi vội đè lại thảm:

"...... Triền chân. Ta không nghĩ lại khiến người chê cười, sau hôm nay, cùng lắm thì không xuống đất đi lại."

Nghiễn Trạch tưởng tượng đến có thể là chính mình sẽ nói ra mấy lời độc ác không cấm có điểm áy náy:

"...... Ngươi không cần như vậy, ai lại chê cười ngươi chân to, ngươi nói cho ta......"

Nói đến chỗ này, lại sửa lời nói:

"Ta thề với trời, lại không chê cười chân ngươi. "

Ký Mi cảm thấy hắn thề không thành ý, bất quá không quan trọng, nàng bó chân cũng không thành ý, giả trang tí thôi, lúc này thấy tốt liền thu liễm lại:

"...... Ngươi không muốn ta triền chân, thì hiện tại ta sẽ không triền, chính là chờ đôi mắt hảo, ta lại triền chân, ta là thật sự muốn tốt lên......"

Hắn thực vừa lòng thái độ " không cam lòng thiên túc " của nàng cười nói:

"Ta biết ngươi có tâm, chờ ngươi đôi mắt hảo, lại nói sau, mau cởi bỏ đi."

Nói xong, thấy Ký Mi bất động:

"Quấn lấy có đau không? Mau cởi bỏ đi."

"Một hồi Kim Thúy sẽ giúp ta cởi."

Tiêu Nghiễn Trạch một chút liền nhìn thấu tâm tư nàng:

"Nga, là sợ ta nhìn thấy."

Đang muốn đứng dậy lảng tránh, bỗng nhiên thay đổi chủ ý, lần trước hắn sợ hỏng hứng thú nên không muốn thấy, hiện tại hắn rất muốn nhìn một chút xem chân thê tử có thật sự xấu đến mức ấy hay không, khiến hắn đối với nàng không còn da^ʍ niệm.

Ký Mi cảm thấy trượng phu tới cởi bỏ miếng vải quanh chân nàng, liền giãy giụa không cho:

"Không được ——"

Tiêu Nghiễn Trạch nói:

"Lại không phải hiếu thắng ngươi, ngươi kêu cái gì?!"

Không màng nàng chống cự, vài cái liền kéo miếng vải ra khỏi chân nàng.

Tuy rằng không phải ba tấc, nhưng nhìn rất tinh tế, như là dương chi bạch ngọc mài dũa thành. Hắn trong lòng không khỏi rung động, bỗng nhiên cảm thấy chúng nó nên như vậy hồn nhiên thiên thành, ngây ngốc ngắm một lát, trên mặt nóng lên:

"...... Khá tốt, cũng không khó coi a......"

Ma xui quỷ khiến liền muốn sờ một chút.

Ký Mi không biết hai chân mình là bộ dáng gì, nghe Tiêu Nghiễn Trạch nói như vậy, còn tưởng rằng hắn là an ủi chính mình, sợ mình tự sát. Nàng vội sờ đến thảm, bao lấy hai chân, ôm đầu gối rất khổ sở.

Nhìn đôi chân tự nhiên của nàng, hoàn toàn không ảnh hưởng tâm tình của mình, thậm chí có điểm hưng phấn, Tiêu Nghiễn Trạch quyết định rèn sắt khi còn nóng, không nói hai lời liền ôm lấy nàng. Đem người ấn ra sau, vừa định thân thiết liền nghe thê tử oán giận nói:

"Ngươi uống rượu? Một thân mùi rượu......"

Mùi trên người hắn đích xác không tốt lắm, hơn nữa bên ngoài dơ, trước khi cùng nàng thân thiết nên tắm rửa một lát. Tiêu Nghiễn Trạch nhịn nhiều ngày như vậy, không để bụng chuyện này:

"Ta đây đi tắm rửa, ngươi nào gọi đều không được đi."

Ký Mi chạy thoát một lần, một cớ không thể dùng hai lần:

"...... Ân, ai gọi ta đều không đi."

Hắn liền ra khỏi phòng, kêu Họa Nhi đi phân phó phía dưới nấu nước, hắn thì tại thư phòng chờ đợi, nếu cùng thê tử ở chung phòng, sẽ nhịn không được.

Ở thư phòng đợi hồi lâu, không thấy mẫu thân phái người tới hưng sư vấn tội, đoán được nha đầu Thư Mính kia phỏng chừng là sợ hãi, không tính toán nháo đến chỗ cha mẹ.

Lại sau một lúc lâu, Họa Nhi tới nói nước đã pha xong, hắn liền hừ cười nhỏ đi tắm. Từ khi Xuân Nhu không còn nữa, liền chỉ còn một mình Họa Nhi hầu hạ Tiêu Nghiễn Trạch, thời điểm hắn tâm tình tốt, sẽ để Họa Nhi lưu lại hầu hạ hắn.

Giờ phút này tâm tình hắn không tồi, lưu lại Họa Nhi ở một bên hầu hạ.

Hôm nay phát sinh sự, Họa Nhi quen thuộc tiền căn hậu quả, ngay cả mới vừa rồi đại thiếu gia đi nhị tiểu thư kia viện xì hơi, nàng cũng rõ ràng. Bất quá vì trích thanh chính mình, nàng ra vẻ cái gì cũng không biết, nhưng trong lòng âm thầm nghĩ đại thiếu nãi nãi xem ra có chút thủ đoạn, nàng đôi mắt không nhìn được, cần phải ỷ vào người được việc, nhìn dáng vẻ đại thiếu gia tựa hồ bị nàng dựa vào người, cư nhiên thay nàng xuất đầu.

Nàng thất thần, cấp tiêu Nghiễn Trạch bày biện cởi xiêm y, một cái không cẩn thận, dưới chân trơn trượt, ngã ở trên mặt đất.

Tiêu Nghiễn Trạch thấy nàng xoa chân ngồi dưới đất, hai đường chỉ nho nhỏ nhòn nhọn trên giày thêu lộ ra, đột nhiên dâng lên một cỗ lòng hiếu kỳ.

Mới vừa rồi thấy qua chân thê tử, thập phần xinh đẹp. Nếu thiên túc mà đẹp như vậy, thì ba tấc kim liên, khẳng định càng thêm dễ coi.

"Họa Nhi, ngươi cởi giày, để ta nhìn xem chân ngươi."

P/S: Vì thế, Tiêu Nghiễn Trạch năm hai mươi tuổi, vì ba tấc kim liên mà để lại bóng ma cả đời.