Tiểu cô nương đương nhiên căn bản không biết ăn sữa là một chuyện cần chọn thời điểm, vì vậy nếu bé muốn ăn, chỉ cần há miệng và bắt đầu đòi ăn. Thời Thủy xấu hổ hai má đỏ bừng, bánh bao nhỏ còn đang túm cổ áo cậu, không chịu buông tha. Cả người Thời Thủy lại muốn nóng lên, Quý Bác Nhiên lúc này cũng nhận ra tình huống ——
Alpha mím môi, rốt cuộc nhịn không được lộ ra một chút cười.
Tuy rằng anh còn rất muốn ở cùng Thời Thủy, nhìn thêm khuôn mặt thanh tú của omega, nhưng anh cũng biết hiện tại mình đã không thể lưu lại. Anh không thể nhìn thời thủy cho con bú, cũng càng không thể chính miệng bú núʍ ѵú đã từng nếm qua vô số lần kia...
"Tôi đi đây." Anh đứng lên, phảng phất như mới tới thăm Thời Thủy, nhìn không ra anh đã ở chỗ này cả ngày, “Nghỉ ngơi thật tốt.”
"A?" Thời Thủy có chút kinh ngạc, ngước mắt chớp chớp.
Cậu nhìn theo Quý tiên sinh rời đi, Quý Bác Nhiên còn thuận tay mang bộ đồ ăn ra ngoài, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại một mình cậu trong phòng ngủ. Bánh bao nhỏ đã kéo rách một chút cổ áo, Thời Thủy chỉ có thể cúi đầu cho bé bú, núʍ ѵú màu hồng phấn bị ngậm mυ'ŧ, sữa tiết ra ngọt ngào lại ngon miệng.
Bánh bao nhỏ rất thích ăn.
Nhưng lúc đó Thời Thủy lại nhịn không được nhớ tới, một người khác từng mυ'ŧ qua nơi này...
Có lẽ ban đầu mυ'ŧ là đơn thuần hấp thụ pheromone, nhưng ngay cả chính cậu cũng biết, những lần sau đó hoàn toàn chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ giữa alpha trưởng thành và omega. Cậu còn nhớ rõ Quý tiên sinh ngậm mυ'ŧ mũi núʍ ѵú của cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm bộ dáng của cậu.
Hô hấp Thời Thủy trở lên dồn dập vài phần.
Không, cậu không thể.
Quý tiên sinh là người cưỡиɠ ɧϊếp cậu...
Nhưng...
Thời thủy có chút hoảng hốt.
Trong trí nhớ lúc trước cũng không có gương mặt của Quý Bác Nhiên, cho nên kỳ thật đến bây giờ, cậu cũng không thể hoàn toàn xếp quý tiên sinh và kẻ hϊếp da^ʍ lên cùng một người. Hơn nữa Quý Bác Nhiên ôn nhu chính trực như vậy, cậu cũng hiểu được nguyên nhân lúc trước, càng không có cách nào đổ hết chuyện này lên đầu người đàn ông đó. Trong lòng có một rào cản như thế nào cũng không vượt qua được, nhưng cậu lại biết, Quý tiên sinh cũng vô tội...
Bánh bao nhỏ ăn xong một bên, lại làm nũng muốn ăn bên kia.
Thời Thủy vội vàng thay đổi vị trí cho con gái, nhưng tai cô cậu đã đỏ lên từng chút một.
Nhũ hoa bị mυ'ŧ đỏ bừng, bánh bao nhỏ ăn xong liền muốn chạy, duỗi chân thịt trên giường chậm rãi đi tới đi lui, không cẩn thận liền ngã trên giường, nhưng cũng không khóc, chỉ tại chỗ lẩm bẩm đứng lên. Thời Thủy cài cúc áo, nhưng núʍ ѵú sưng lên vẫn không giảm xuống ...
Cậu mím môi, cố gắng làm cho mình không nghĩ đến những ký ức xấu hổ da^ʍ mỹ kia.
Sau khi cơ thể dần dần tốt hơn, Thời Thủy tích lũy thêm một vài chai pheromone.
Ý của Tống Hàm Thư là để cho cậu tự do, để cho cậu có thể rời khỏi Quý tiên sinh một thời gian, nhưng trên thực tế bản thân Thời Thủy vẫn chưa suy nghĩ đến. Nguyên nhân cậu tích trữ pheromone càng giống như một loại bảo hiểm đơn thuần, nhưng mà còn không đợi cậu suy nghĩ rõ ràng, Quý Bác Nhiên lại phải đi công tác.
"A?" Nghe được thư ký khác nhắc tới, Thời Thủy kinh ngạc mở to hai mắt, công việc trong tay đều dừng lại, "Quý tiên sinh. Anh ấy muốn ra ngoài sao?”
"Đúng, đi ra ngoài hai tháng." Vị thư ký kia chính là thư ký Lâm ban đầu tiếp đãi cậu, vẫn là bộ dáng bình tĩnh bình thản như trước, lưu loát thu thập đồ đạc trong phòng làm việc, “Lịch trình rất kín, chiều mai sẽ xuất phát.”
Trong lòng Thời Thủy có chút buồn bực.
Tuy rằng giữa cậu và Quý tiên sinh xảy ra một chút vấn đề, nhưng hình như mỗi một lần, cậu đều sẽ là người đầu tiên hiểu rõ động thái của Quý tiên sinh, nhưng hiện tại lại là thư ký Lâm đến nói cho cậu biết. Tối hôm qua cậu còn đang dùng cơm với Quý tiên sinh, sao đối phương không nói vào lúc đó? Tâm tình trong lòng có chút không khống chế được, cậu miễn cưỡng mỉm cười, "Vậy..."
"Ý của Quý tổng là, Thời tiên sinh cậu có thể nghỉ một lần, kỳ nghỉ hàng năm của công ty chúng tôi có một tháng, hơn nữa, cậu còn có một đứa trẻ dưới hai tuổi, hai tháng nghỉ có lương không có vấn đề gì." Sau khi beta lấy xong mấy văn kiện đơn giản, lại thuật lại ý tứ của Quý Bác Nhiên, "Hãy nghỉ ngơi thật tốt, ở tinh cầu thủ đô có rất nhiều địa điểm thú vị."
Thời Thủy chớp mắt.
Quý tiên sinh... Hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Cho dù cậu là một người chậm chạp, cũng có thể cảm nhận được một ít ý tứ bị bỏ lại phía sau.
"Phải, nhưng pheromone... phải làm sao đây? Thân thể Quý tiên sinh..."
"Thời tiên sinh xin yên tâm, Quý tổng cũng là suy nghĩ đến điểm này. Sở công thương đã đăng ký một loại thuốc có thể lưu giữ pheromone, Quý tổng đã đi xin một ít, duy trì hai tháng tiếp tế hẳn là không có vấn đề gì. Nếu có bất kỳ trường hợp đặc biệt nào, chúng tôi sẽ liên lạc với cậu ngay lập tức.”
Tay Thời Thủy hoàn toàn vô lực.
Tim Thời Thủy đập nhanh, cậu chợt nhớ đến những lọ thuốc được đặt ngay ngắn trên bàn sau khi cậu ngã bệnh ngày hôm đó.