Cô ta vội vội vàng bò đến trước mặt Dương Tử Mi, ngoan ngoãn lắng nghe.
- Nếu chị có thể bỏ đi cái tính nết kiêu ngạo này! Tôi đảm bảo chỉ một tháng sau, chị có thể đảm nhiệm vai phụ quan trọng nhất, cho chị nhận được mức thưởng cao nhất, con đường nổi tiếng cũng thuận lợi đến năm 2008 là phất lên thôi. - Dương Tử Mi ghé bên tai cô thấp giọng nói.
Nhược Khê nghe xong, vẻ mặt lúc đầu còn chật vật sợ hãi, sau thì mừng rỡ ôm chặt chân Dương Tử Mi:
- Xin cô chỉ cho tôi, tôi có thành kẻ hầu người hạ cho cô cũng được.
Trong cảm nhận của cô, Dương Tử Mi đã ngang hàng với người có năng lực "siêu cấp ngưu bức" (*).
Cô vẫn luôn cố gắng đi diễn, vẻ bề ngoài cũng không tồi nhưng vẫn không có cơ hội nhận được vai chính. Nguyên nhân lớn nhất chính là không đi tìm các ông chủ để nâng đỡ mình, chỉ có thể liên tục diễn vai phụ như vậy, toàn những vai phụ không có bao nhiêu triển vọng.
Để có thể trở nên nổi bật trong giới giải trí, chẳng có ai để ý đến chuyện hi sinh thân thể xinh đẹp hay là tự tôn các thứ cả. Chỉ cần có thể may mắn, có thể trở thành minh tinh tỏa sáng bốn phía trong mắt người xem, sau lưng có chịu khổ chịu dơ bẩn đến thế nào họ cũng đều nhẫn nhịn hết.
Quỳ trước mặt Dương Tử Mi ít hơn mình vài tuổi, so với bò trên giường của những tên già nua, hôi hám lại còn biếи ŧɦái vẫn tốt hơn nhiều.
Dương Tử Mi nhếch môi thản nhiên cười:
- Tôi sẽ không bày cho chị cách gì hết. Tôi chẳng qua là báo trước tương lai cho chị mà thôi.
- Cô là…? - Nhược Khê hơi khó hiểu, không rõ cô đang nói cái gì.
- Tôi là thầy tướng Dương Tử Mi. - Dương Tử Mi nhíu nhíu mày, khoát tay.
- Đi thôi, đừng để mất thể diện.
Thầy tướng?
Trên đời này có thầy tướng trẻ như vậy sao?
Vì tương lai của bản thân, Nhược Khê cũng đi bái ở không biết bao nhiêu đỉnh núi, cầu xin không biết bao nhiêu thần Phật. Đi tìm không biết bao nhiêu thầy tướng, cũng đeo trên người bùa sự nghiệp vì muốn thần may mắn mở ra cho mình một cánh cửa.
Thế nhưng bao nhiêu trở ngại vẫn tấp vào người cô, không mặn không nhạt mà làm các nhân vật phụ.
rõ ràng, có đôi khi thời cơ đã gần đến với cô rồi... Một vai hơi quan trọng thôi lại lúc đang quay phim thì bị đổi mất.
Cô nhìn Dương Tử Mi, nhìn đôi mắt như có thể thấu rõ tất cả kia. Cô cũng không do dự cũng không để ý đến hình tượng nữa, quỳ trước mắt cô mà dập đầu:
- Xin đại sư chỉ cho, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ báo đáp cho người.
- Một nghìn vạn.
Dương Tử Mi thản nhiên nói:
- Tôi sẽ cho chị một cái bùa sự nghiệp, có thể đảm bảo với chị một tháng sau chắc chắn sẽ nhận được một vai quan trọng. Năm 2008 chị sẽ nổi tiếng.
Nghĩ cô gái trước mắt này, bây giờ tuy chật vật không nhiều nhưng sau năm 2008 sẽ là một người giàu có, nhận đại một cái quảng cáo cũng có thể tính đến ngàn vạn, cũng xem như là không lừa gạt cô ta.
- Tôi... không có nhiều tiền như vậy!
Một nghìn vạn, nếu đảm bảo được mình sẽ nổi tiếng số tiền quả thật không nhiều. Chỉ là bây giờ, cô có thể vì mười vạn mà trở thành kẻ thấp cổ bé họng bị gã thối tha như Trần Văn Đạt dụ lên giường, một nghìn vạn đối với cô quả thật là con số trên trời.
- Không phải đưa bây giờ, năm 2008 hẵng đưa. Bây giờ tôi cho nợ, nếu không nổi tiếng thì chị cũng không cần đưa tiền. - Dương Tử Mi khôn khéo trả lời.
Nhược Khê chần chừ một chút rồi cũng gật đầu.
Việc này đối với cô mà nói thật sự không thiệt thòi chút nào.
Nếu không nổi tiếng thì cô có thể không trả tiền. Nếu nổi tiếng rồi, một nghìn vạn cũng không có là bao nhiêu. Vì thế, cô vội vàng lấy bút giấy từ trong bóp ra, viết ra một tờ giấy nợ một nghìn vạn, người nợ là tên của cô.
Dương Tử Mi rất sung sướиɠ cất giấy nợ đi.
Vốn tưởng rằng đây chẳng qua là một cuộc lừa gạt vô hại. Một nghìn vạn đối với cô, có cũng được không có cũng không sao. Lại không ngờ sau này, vì một tờ giấy nợ này mà cô gái giờ đang quỳ trước mặt cô có thể thoát được cả một kiếp nạn lớn.