Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 690: Trả ơn cậu (2)

Hoàng Tú Lệ đau lòng bước lên lau mồ hôi cho con.

- Hoàng Cường, cảm giác sao rồi? Có hiệu quả không? - Mợ hai cuối cùng cũng biết quan tâm chồng, bước đến hỏi.

Hoàng Cường chậm rãi từ giường bò dậy, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm sảng khoái hơn nhiều, hai mắt vốn tăm tối đã lộ ra ánh sáng, vui vẻ nói:

- Khoẻ hơn nhiều rồi, eo cũng không đau nữa.

- Thật sự có hiệu quả như vậy? Tôi xem Tivi, nhìn thấy vị Đại Trường Kim kia cũng dùng loại châm này để trị bệnh, người ta bệnh nặng mà cũng chữa khỏi được. Hoàng Cường, châm cứu lợi hại như vậy, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền. Anh đi nói với Nữu Nữu, để Đại Oa nhà chúng ta theo nó học đi. - Mợ hai đẩy Hoàng Cường, nói.

Dương Tử Mi nghe thấy, hơi nhíu nhíu mày:

- Mợ hai à, cho dù em họ có theo cháu học châm cứu, cũng không học nổi, cái này cần hơn mười năm công lực và giác ngộ.

- Hơn mười năm thì hơn mười năm, dù sao đến lúc đó nó cũng mới hơn hai mươi tuổi, bằng con người ta tốt nghiệp đại học thôi. Nữu Nữu à, mợ quyết định rồi... mợ sẽ cho Đại Oa theo cháu học y thuật. - Mợ hai không cho phép ai đắn đo nói.

Dương Tử Mi bối rối:

- Mợ hai, châm cứu này rất phức tạp, sơ ý một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân, không phải trò đùa.

- Xí, cháu làm được, dựa vào cái gì con mợ lại không làm được? Nó rất thông minh đó, khi học tiểu học, điểm thi toàn đứng đầu trường đấy. - Mợ hai vẫn cố chấp nói.

Dương Tử Mi không muốn dây dưa với bà ta, ở đó lấy ra mấy mảnh thủ ô nhân sâm tuyết liên nghiền nát, làm thành khoảnh ba mươi viên thuốc lớn nhỏ như hạt đậu tương, sau đó cho vào lọ thủy tinh đậy chặt rồi nói:

- Để cho cậu hai ăn mỗi ngày một viên, khoảng một tháng sau cơ thể sẽ thay đổi rất nhiều.

Hoàng Cường vô cùng cảm kích nhận lấy thuốc:

- Nữu Nữu, cháu thật sự đã cứu cậu. Không có cháu, cậu không biết phải làm thế nào!

- Cậu à, sau này cậu sẽ khỏe lại thôi.

Nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu mà lòng cô chua xót.

- Chỉ hi vọng là vậy! - Hoàng Cường miễn cưỡng cười nói.

Dương Tử Mi biết, nguyên nhân nhà cậu hai sở dĩ nghèo túng bần hàn, hoàn toàn là do lòng tham không đáy, ích kỉ keo kiệt của vợ.

Nếu bà ta có thể bỏ được tính xấu này, để cậu hai làm việc cậu nên làm, tất cả sẽ dần tốt hơn.

Nghĩ đến đây, lòng cô nảy ra ý định mượn danh chữa bệnh, lấy một giọt máu trên người cậu hai làm thành một đạo bùa chú vô hình, sau đó dán trên lưng mợ hai mà không để lại vết tích gì.

Đạo bùa này gọi là bùa Tuần Phụ do một vị thiên sư thời Minh làm ra, dùng để đối phó với những bà vợ bá đạo, chuyên bắt nạt chồng như mợ hai.

Quả nhiên, mợ hai lập tức giống như đổi tính đổi nết, vốn dĩ ăn nói như súng máy, tự mình nói không ngừng. Bây giờ, mỗi câu nói ra đều hỏi ý kiến chồng, khiến Hoàng Cường vô cùng kinh ngạc.

Dương Tử Mi cũng không ngờ nhà cậu hai lâm vào cảnh nghèo túng như vậy, chung quy họ có bốn đứa con, nuôi sống không dễ dàng. Cô hỏi ý kiến mẹ, đưa cậu hai về thành phố A, tìm cho cậu ấy công việc thích hợp.

Có lẽ là do tác dụng của bùa Thuần Phụ, mợ hai thấy chồng đồng ý, cũng không có nói năng gì, chỉ là hiền lành dặn dò một câu:

- Hoàng Cường, anh cùng mẹ con Tú Lệ đến thành phố A phải chịu khó làm việc kiếm tiền, em ở nhà chăm con.

Cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài, hơn nữa thân thể cũng khỏe mạnh, Hoàng Cường xúc động trào nước mắt.

- Cậu hai, cháu có việc phải làm, cháu đi trước đây. - Dương Tử Mi thấy không nên trì hoãn thời gian, vội vã đứng dậy nói.

Hoàng Tú Lệ cũng muốn đi đến nhà em thứ ba, nên vội đứng dậy tạm biệt, cho mỗi đứa cháu một bao lì xì lớn chứa một nghìn đồng.

Khi mợ hai nhìn thấy mấy cái lì xì to như vậy, cười toe toét híp hết cả mắt, kéo Hoàng Cường nói:

- Em gái anh chắc giàu có lắm, anh phải chịu khó theo em ấy, cũng phải giàu có trở về nhé!