Nữu Nữu, kim tàm cổ!
Ngọc Thanh kêu to, sau đó nâng phất trần trong tay lên, quét về phía sợi dây màu vàng kia...
Sợi dây màu vàng kia tuy bị quét sang một bên, nhưng nó lại bắn thẳng vào trong miệng Ngọc Chân Tử đang trợn mắt há mồm ra nhìn trận pháp kia.
Đến khi Dương Tử Mi phát hiện ra thì sợi tàm màu vàng kia đã nhanh chóng trượt vào miệng của ông rồi...
- Sư thúc!
Dương Tử Mi kêu lên, sau đó dí thanh Mạc Tà vào cổ Mạnh Thiên Hiểu, nói với giọng nói lạnh lùng:
- Mau giải cổ cho sư phụ của tôi ngay, nếu không tôi sẽ gϊếŧ chết ông!
Mạnh Thiên Hiểu nhíu mày, dáng vẻ như đã dự tính được từ trước, sau đó hắn phá lên cười to:
- Được thôi, vậy mày gϊếŧ đi, chỉ cần tao chết thì kim tàm cổ đang ở trong cơ thể Ngọc Chân Tử kia cũng sẽ mất đi khống chế mà lao đến cắn nát trái tim của nó, hành hạ giày vò nó đúng một trăm mười một ngày rồi mới cho nó chết, ha ha!
Sắc mặt của Dương Tử Mi đại biến, cô nhìn về phía sư thúc.
Vẻ mặt của Ngọc Chân Tử cũng đại biến, ông đưa tay sờ lên ngực, cảm nhận được rất rõ ràng dường như có thứ gì đó đang xuyên qua xuyên lại ở bên trong...
- Tuy tao không biết giải cổ độc, nhưng chỉ cần tao không niệm cổ chú thì kim tàm cổ sẽ bình an vô sự trong cơ thể nó, bảo vệ nó bình an cả đời.
Mạnh Thiên Hiểu đẩy thanh Mạc Tà đang dí trên cổ ông ta ra, cười vô cùng đắc ý:
- Có điều cũng không phải là không thể khiến kim tàm cổ hoàn toàn ra khỏi cơ thể nó, chỉ cần cưng ngoan ngoãn ở cùng ta, làm đồ đệ của ta, nếu không...
- Nữu Nữu, con đừng đồng ý, sư thúc ta cũng sống đủ rồi!
Ngọc Chân Tử nói xong, đột nhiên giơ bàn tay lên dường như muốn tự đánh một chưởng vào tim của mình để tự sát.
Cùng lúc đó Dương Tử Mi cũng giơ tay lên, bắn ra một đạo âm sát khí vào cánh tay của ông, khiến cả cánh tay ông trở nên cứng ngắc, kiềm lại hành động muốn tự sát của ông.
Mặc dù tình cảm của cô dành cho sư thúc không sâu đậm bằng sư phụ, nhưng cũng giống như người thân của mình. Vì thế cô tuyệt đối sẽ không cho ông ấy chết vì mình được.
- Muốn sư thúc cưng chết hay là muốn làm học trò ta, ta cho cưng ba ngày để suy nghĩ và lựa chọn đấy.
Mạnh Thiên Hiểu nói xong, ngoắc tay gọi Tri Họa Hiểu Thư và Thanh Vân cùng nhau rời đi.
- Sư phụ!
Dương Tử Mi nhìn Ngọc Thanh, hy vọng người có thể cho cô một chủ ý.
Vân Thanh khoát khoát tay, ý bảo cô hãy để đám người Mạnh Thiên Hiểu rời đi.
Không biết phải làm thế nào, Dương Tử Mi chỉ đành trơ mắt nhìn bọn họ lên xe, vô cùng huênh hoang rời khỏi nơi này.
- Đều tại ta... Đều tại ta...
Ngọc Chân Tử nắm lấy cánh tay của mình, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất:
- Tại sao ta lại trúng cổ của nó một cách ngu ngốc như vậy chứ?
- Sư thúc, con xin lỗi.
Dương Tử Mi sợ Ngọc Chân Tử sẽ tự làm tổn thương mình nên không dám thu hồi lại âm sát khí vừa bắn vào cánh tay ông, cô nói với vẻ áy náy:
- Người yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ cách giải được loại cổ trùng kia!
- Nữu Nữu, dùng thử cái chuông nhỏ của con đi.
Ngọc Thanh đứng ở bên cạnh nói:
- Có lẽ nó sẽ có tác dụng đấy.
Nghe vậy, Dương Tử Mi lôi cái chuông nhỏ ra, nói:
- Cái này sao?
- Ừ.
Ngọc Thanh gật đầu:
- Sau khi ta và Sadako rời đi, con hãy thử xem. Trực giác nói cho ta biết rằng tiếng chuông này có thể trực tiếp gϊếŧ chết được con kim tàm cổ kia.
- Lỡ như không những không gϊếŧ chết được mà còn khiến nó trở nên điên cuồng hơn thì phải làm thế nào?
Dương Tử Mi không nén nổi lo lắng hỏi.
- Cũng có khả năng này.
Ngọc Thanh nhìn về phía Ngọc Chân Tử, nói:
- Sư đệ, đệ chọn đi.
- Đệ thà chết cũng không muốn để Nữu Nữu bị cái tên chó má Mạnh Thiên Hiểu kia khống chế. Nữu Nữu, lỡ như kim tàm cổ phát điên khiến ta sống không bằng chết, con hãy gϊếŧ chết ta đi, sau đó hãy tìm tên Mạnh Thiên Hiểu kia báo thù cho ta!
Ngọc Chân Tử nói với giọng điệu kiên cường.
Sau đó Ngọc Thanh và Sadako cùng nhau rời đi.
Dương Tử Mi nhìn vào cái chuông nhỏ trong tay mình, do dự hồi lâu cũng vẫn không dám lắc nhẹ.