Các anh em có muốn không, có muốn đút hắn ăn không!
Ngọc Chân Tử nói to.
Hai người của Phi Long hội đứng dậy, mỗi người một bên bắt lấy tay Lý Nhất Nguyên.
Ngọc Chân Tử cầm lấy đũa, gặp một miếng có nhiều nước miếng nhất, lặng lẽ cười:
- Cục trưởng Lý, ông cũng lớn mật thật, lại còn muốn ông đây đích thân đút ông ăn nữa chứ!
Lý Nhất Nguyên mím chặt môi không chịu mở ra.
Ngọc Chân Tử là người trong giang hồ, tất nhiên sẽ có cách làm ông ta mở miệng.
Ngón tay Ngọc Chân Tử nhấn vào một huyệt vị trên cằm ông ta.
- Aaaaaaaa!
Lý Nhất Nguyên la lên một tiếng, mở miệng ra.
Ngọc Chân Tử cưỡng chế nhét miếng cá kia vào miệng ông ta rồi đóng miệng ông ta lại, đe dọa:
- Nuốt vào!
Lý Nhất Nguyên muốn phun ra nhưng huyệt vị ở miệng đã bị Ngọc Chân Tử bịt lại, biết mình không thể phun ra được nên chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống, ruột gan lộn tùng phèo như sóng biển bên trong.
- Lý cục trưởng, còn muốn tôi đút cho nữa không?
Ánh mắt Ngọc Chân Tử lạnh lùng áp sát tới ông ta hỏi.
Lý Nhất Nguyên vội vàng lắc đầu:
- Ngài ơi, đại sư ơi, sau này tôi không dám nữa, tôi... xin ngài... tha cho tôi…
- Tự ngoan ngoãn ăn một miếng, tôi sẽ bỏ qua cho ông! Nếu không, tôi sẽ đút cho ông ăn hết cả đĩa.
Ngọc Chân Tử ra hiệu cho hai người kia buông Lý Nhất Nguyên ra.
Lý Nhất Nguyên sầu khổ nhìn đĩa cá kia, ông ta biết rõ kiểu đạo sĩ hung thần ác sát như Ngọc Chân Tử này chắc chắn nói được là làm được.
Nếu để cho Ngọc Chân Tử biết ông ta nghĩ mình là một tên đạo sĩ giả, chắc chắn một đĩa đầy cá sẽ vào mồm ông ta hết.
Lý Nhất Nguyên gắp một miếng cá, ép mình ăn, sau đó điên cuồng chạy vào WC phun ra.
Ngọc Chân Tử nhìn thấy vậy cũng không tồi, bảo phục vụ ném dĩa đồ ăn kia đi.
Lý Nhất Nguyên trong WC phun xong, thật càng nghĩ càng tức giận!
Ông ta sống đến ngần này rồi, đã bao giờ nhục như vậy đâu?
Hơn nữa ông ta còn đứng trước mắt bao nhiêu người, cả ánh mắt của nhân viên phục vụ quen thuộc, bị người ta ép ăn đồ ăn đã bị phun nước miếng vào.
Mặt mũi ông giờ phải giấu ở đâu?
Ông ta nuốt không trôi chuyện này!
Dù có chết cũng phải xả được cơn tức này!
Ông ta nghĩ ngợi rồi cầm ra một tấm danh thϊếp trong túi, gọi cho số trên đấy.
- Một nghìn vạn, giúp tôi xử lý một người!
Lý Nhất Nguyên thấp giọng nói qua điện thoại.
Bên kia đường dây là tổ chức ám sát của thành phố B, tấm danh thϊếp này là do ông ta sau một lần đi bắt tội phạm vô tình có được.
Ông ta cũng lén giấu kỹ, đề phòng sau này có việc cần dùng tới.
Lý Nhất Nguyên không hề nghĩ hôm nay lại có việc cần tới.
Đối phương sảng khoái đáp ứng ngay.
Lý Nhất Nguyên nói cho đối phương nghe đặc điểm của Dương Nhất Mi, chỉ có điều không nói thân phận cho bọn họ biết, ông ta sợ đối phương không chịu nhận nhiệm vụ.
Bên kia nghe nói là chỉ cần gϊếŧ một nữ sinh trung học, lại còn nhận được thù lao cao như vậy, đương nhiên sảng khoái nhận nhiệm vụ này.
Sau khi Lý Nhất Nguyên nói chuyện xong, súc miệng vài cái, trong lòng cũng khoan khoái hơn.
Đồ ăn đã được dọn lên hết cho Dương Tử Mi, tất cả đều là thức ăn nổi tiếng ngon nhất của Thúy Hương Lâu.
- Cậu có muốn ăn cơm không?
Dương Tử Mi hỏi Tuyết Hồ.
- Ừ, lâu rồi chưa ăn thử đồ ăn nhân gian, nhìn sơ cũng không tệ lắm nhỉ, cho tôi miếng đi.
Tuyết Hồ trả lời.
Dương Tử Mi gọi phục vụ đem lên một chiếc ghế trẻ em, thả Tuyết Hồ lên đó, gắp một ít thức ăn bỏ vào cái đĩa trước mặt nó.
- Dương tiểu thư, con chó con của cô là chó gì vậy, sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?
Mộ Dung Vân Thanh thấy Tuyết Hồ dễ thương với trông hơi lạ thì thắc mắc.
Người ta không phải chó nhỏ nhé, Tuyết Hồ đảo mắt nhìn anh ta.