Ngọc Chân Tử đang dồn sức chạy lấy đà để nhảy tiếp, đột nhiên bị người ta hỏi như vậy thì hoảng sợ, thu chân lại đứng không vững, rầm một tiếng, ngã sấp mặt vào tường, đau đến nỗi ôm mũi oa oa kêu lớn, gương trong tay rơi trên mặt đất, trông thật tức cười.
Tiểu Thiên thấy vậy ôm bụng cười lăn lộn.
Dương Tử Mi vừa định nhặt gương lên xem xem là gì thì đã bị Ngọc Chân Tử nhanh chóng giật lại, vừa đau đến nhe răng nhếch mép vừa nói:
- Cô gái nhỏ, cái gương này không phải là thứ cháu có thể tùy tiện đυ.ng vào đâu.
- Hả? Vì sao vậy?
Dương Tử Mi chớp chớp đôi mắt to, làm ra vẻ ngây thơ vô tội rồi hỏi.
- Không vì sao cả, chỉ vì nó là gương của ta thôi.
Ngọc Chân Tử cẩn thận dùng tay áo lau chùi bùn dất dính trên gương.
- Một người đàn ông cũng cần soi gương ư?
Dương Tử Mi cố ý hỏi.
- Gương này không phải dùng để soi.
Ngọc Chân Tử đem gương để ngay trước mặt Dương Tử Mi nói:
- Cháu nhìn đi, bên trong nó chỉ toàn màu đen thôi.
Ngay lúc chiếc gương được để trước mặt mình, Dương Tử Mi bỗng cảm thấy trong lòng xuất hiện một nỗi sợ hãi không rõ được, thân thể giống như chịu phải kích động lớn, cả người đều run rẩy.
- A!
Cô đánh mất dáng vẻ bình thường hét to một tiếng, giơ tay giật lấy cái gương quẳng đi.
- Gương của ta!
Ngọc Chân Tử đau lòng nhặt gương lên, không vui trừng cô một cái:
- Ái chà, tôi nói này cô bé, sao cháu lại đối xử với gương của tôi như vậy hả?
Hắn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy vẻ mặt bất ổn của Dương Tử Mi, đột nhiên biến sắc nghẹn họng trân trối nói:
- Cháu... Trên người cháu có quỷ?
Tiểu Thiên run rẩy:
- Ông định làm gì? Muốn bắt tôi sao?
Phản ứng đầu tiên của Dương Tử Mi là Tiểu Thiên bị ông ta phát hiện rồi, có thể Ngọc Chân Tử này cũng có mắt Âm Dương.
Nhưng mà cô không nghĩ ra, vừa nãy khi mặt gương đối diện với mình, vì sao mình lại sợ hãi một cách kỳ lạ như vậy.
Đó không phải là sự sợ hãi từ Tiểu Thiên.
Huống hồ, Tiểu Thiên đã có thể dùng thân thể, vốn dĩ không e ngại gì, hơn nữa hồn phách nó tinh khiết như vậy, phép thuật nào cũng không thể làm gì nó.
Vậy mình sợ cái gì chứ?
Ngón tay Ngọc Chân Tử bấm quyết, cầm gương hướng về phía Dương Tử Mi hô to một tiếng:
- Thu!
Dương Tử Mi đột nhiên cảm thấy thấy đầu đau như búa bổ, giống như có gì đó trong cơ thể cô muốn tách ra vậy, cả người không tự chủ được mà run rẩy sợ hãi.
- Bỏ gương xuống!
Dương Tử Mi như phát điên, tiến lên giật lấy gương ném bay, một chân đạp Ngọc Dương Tử xuống đất, khuôn mặt luôn dịu dàng trở nên dữ tợn.
- Chị ơi, chị sao vậy?
Tiểu Thiên hốt hoảng kêu lên:
- Trên người chị hình như có quỷ hồn thật rồi.
Sau khi gương bị ném sang chỗ khác, tinh thần Dương Tử Mi từ từ tỉnh táo lại.
Trên người mình có quỷ hồn sao?
Đó là đang nói linh hồn chết thảm kiếp trước của mình sao?
Từ lần trước bị Lam Nha Nha phát hiện, cô vẫn luôn dùng Chướng Nhãn Pháp để giấu vong hồn của mình.
Hiện tai không ngờ bị gương của Ngọc Chân Tử chiếu vào một cái lộ ra.
Cũng không rõ cái gương này là thứ gì, không lẽ nó là Kính Chiếu Yêu ư?
Hơn nữa ông ta chỉ mới chiếu có một cái, mình đã cảm thấy như bị xé rách, vì sao vậy?
- Gương của ông rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Cô đạp lên lưng Ngọc Chân Tử, lạnh lùng hỏi.
- Cô là đồ yêu nghiệt! Tôi... Tôi nhất định phải thu phục cô.
Ngọc Chân Tử bị Dương Tử Mi đạp đến không cử động nổi, nhưng miệng vẫn kêu to.