Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 143: Hóa Sát, Chọn Vật May Mắn (2)

Dương Tử Mi vừa dứt lời, Mộ Dung phu nhân lật đật hỏi ngay:

- Vậy vật như thế nào mới được ạ? Mong đại sư chỉ dẫn cho.

Dương Tử Mi chỉ cười mà không nói gì.

- Bao nhiêu tiền tôi cũng chịu hết.

Mộ Dung phu nhân vội nói tiếp.

- Phu nhân vẫn còn đang nợ phí trừ tà của tôi đấy. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì phu nhân từng nói là phí trừ tà bao nhiêu đều do tôi quyết định cả, đúng không?

Dương Tử Mi nhếch mắt nói.

Mộ Dung phu nhân nghe xong mới ngẩn người ra, mặt thoáng biến sắc và đưa mắt nhìn cô. Bà sợ cô sẽ hét giá trên trời.

- Phí trừ tà mà tôi nhận không cao, chỉ một trăm ngàn thôi. Tuy nhiên phu nhân phải làm từ thiện ít nhất là ba triệu.

Dương Tử Mi nói.

Sở dĩ chỉ lấy một trăm ngàn không phải Dương Tử Mi không tham mà là vì cô không thể lấy nhiều hơn mức đó. Nếu cô nhận nhiều hơn thì bản thân cô cũng sẽ bị báo ứng. Tuy nhiên cô cũng cần phải cho Mộ Dung phu nhân một bài học để trừng trị thái độ khinh thường cô trước đó của bà. Thế nên cô mới bảo bà phải làm từ thiện ba triệu.

Hơn nữa, Mộ Dung Vân Thanh đã gây ra rất nhiều nghiệp, trên người anh ta có không ít oán khí của những người đã bị anh ta sát hại nên giờ phải làm từ thiện thì mới có thể bảo vệ anh ta được.

Dương Tử Mi cũng chỉ muốn tốt cho anh ta thôi.

Nghe cô nói thế, Mộ Dung phu nhân tuy xót của nhưng cũng không dám nói gì. Vì dù gì Dương Tử Mi cũng chỉ lấy có một trăm ngàn.

Mộ Dung Vân Thanh ngồi bên cạnh theo dõi hai người nói chuyện từ nãy đến giờ nên đại thể cũng đoán ra được giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.

Dương Tử Mi đã cứu mạng anh, đừng nói là ba triệu, cho dù cô có đòi anh dùng tất cả gia sản của mình để trả thì anh cũng đồng ý trả.

Điều làm anh ngạc nhiên nhất chính là Dương Tử Mi chỉ lấy có một trăm ngàn, số còn lại cô bảo anh dùng làm từ thiện.

Mộ Dung Vân Thanh đưa mắt nhìn Dương Tử Mi.

Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của cô vẫn thản nhiên như không. Đôi mắt lấp lánh như sao của cô cứ như nhìn thấu mọi việc trên đời vậy.

Phát hiện Mộ Dung Vân Thanh đang nhìn mình, Dương Tử Mi nhoẻn miệng cười nói:

- Tuy giờ tôi không có vật trừ tà nào nhưng không có nghĩa là trong tiệm của anh không có. Tôi sẽ giúp anh chọn một món vậy. Nhưng cũng phải thu phí chọn vật trừ tà đấy, một trăm ngàn.

Những lời cô vừa thốt ra không khác gì những lời của một cô bé tham tiền.

Lúc này đây, Mộ Dung Vân Thanh rất muốn bóc trần tất cả mọi bí ẩn thuộc về cô. Anh muốn xem xem là cô đã trải qua những chuyện gì trước đó.

Trước đây, anh từng cho người thăm dò thông tin về cô. Nhưng những gì mà anh biết được lại rất ít ỏi. Một cô gái nông thôn, không biết vì nguyên do gì mà bị gãy xương, tàn phế. Sau đó theo một lão đạo sĩ học y thuật, tướng thuật trên núi trong suốt mười năm. Sau khi cơ thể lành lặn trở lại mới theo gia đình đến thành phố A để đi học.

Nếu nói có gì kỳ lạ thì điều kỳ lạ nhất chính là chuyện cô theo lão đạo sĩ học tướng thuật.

Trên đời này, người học tướng thuật không nhiều. Huống hồ, anh còn biết được là vị đạo sĩ mà Dương Tử Mi theo học kia cũng chỉ là một vị đạo sĩ bình thường, không có tài năng gì đặc biệt.

Dương Tử Mi không chú ý gì đến những suy đoán của Mộ Dung Vân Thanh đối với cô. Cô chỉ bảo anh dẫn cô vào nơi cất giữ đá quý của anh để giúp anh chọn vật trừ tà.

Mộ Dung Vân Thanh cũng ưu tiên cho cô xem những thứ mà anh cất giữ riêng cho mình.

Thấy không ít bảo vật lần lượt bày ra trước mắt mình, Dương Tử Mi không khỏi ngưỡng mộ. Những thứ đó đều là đồ thật cả, nhìn sơ qua không dưới ba mươi thứ. Cô đoán, chỉ cần tùy tiện chọn đại một món thôi thì giá của chúng ít nhất cũng cả triệu, còn những miếng ngọc, đá quý cao cấp khác thì trước đây nghe Tống Huyền nói giá cả trăm triệu, thậm chí vô giá.

Dương Tử Mi vừa nhìn vừa cảm thán. Cô thầm tính, nếu như cô cũng có được những thứ đó thì chẳng khác nào ngồi trên núi vàng, cả đời không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa.