Cao Hữu Tài cười lớn nói:
- Xem ra cô Dương đây cũng ngông lắm.
- Là do tôi có tiền mà!
- Ha ha...
Cao Hữu Tài lại cười to nói:
- Trước giờ tôi tự cho mình là người tự phụ nhưng không ngờ là một đứa con gái bình thường như cô Dương đây lại còn tự phụ hơn cả tôi nữa. Tiền sao? Cũng đúng, cô có thể nhờ vào gương mặt xinh đẹp, kiều diễm này để sai bảo bọn đàn ông làm việc cho cô mà...
Mắt Dương Tử Mi khẽ nhíu lại.
Chỉ tiếc Thúy Hương Lầu là một nơi đông người qua lại, dương khí hưng vượng nên không dẫn được âm sát khí. Nếu không, Dương Tử Mi đã sớm bịt miệng Cao Hữu Tài lại rồi.
Trong ý nghĩ của Cao Hữu Tài, ông ta cho rằng sở dĩ Tăng Vượng không đến giao dịch với ông là vì Tăng Vượng kia đã bị Dương Tử Mi mê hoặc, sau đó đã nói hết mọi thứ cho cô biết nên cô mới tìm đến đây.
- Ông chủ Cao, nếu ông muốn lấy viên phỉ thúy này thì tôi sẽ đưa nó cho ông. Nhưng mà ông phải trả cho tôi hai mươi triệu mới được. Ông cũng biết là hôm đó Mộ Dung Vân Thanh cũng muốn mua nó với giá hai mươi triệu nhưng lại bị tôi từ chối mà.
Dương Tử Mi bình thản nói tiếp.
- Hai mươi triệu sao? Nhiều nhất là mười triệu thôi, nếu không...
Cao Hữu Tài bỏ dở câu nói.
Đoạn, ông ta vỗ tay ba tiếng.
Hai nhóm người ở hai phòng kế bên nghe tiếng liền bước vào. Hai nhóm người nọ dáng vẻ bặm trợn, tay lăm le hung khí, chỉ chờ có lệnh là sẽ ra tay.
Có tổng cộng mười hai tên như thế!
Cao Hữu Tài nãy giờ vẫn không ngừng quan sát sắc mặt của Dương Tử Mi. Ông ta muốn dọa cho cô sợ để cô bán rẻ viên phỉ thúy kia cho ông. Đương nhiên, cướp thì ông ta không dám, vì dù gì thì đây cũng là xã hội có luật pháp đàng hoàng.
Kết quả là, nhìn mãi mà ông ta thấy Dương Tử Mi vẫn điềm nhiên như không. Vẫn khẽ mỉm cười, cứ như là không biết mục đích của đám người giang hồ mà ông vừa gọi ra kia vậy.
- Ông chủ Cao, ông gọi nhiều người đến như thế, một đứa con gái như tôi sẽ sợ khϊếp vía mất thôi.
Ngoài miệng tuy nói thế nhưng Dương Tử Mi vẫn không tỏ vẻ gì là khϊếp sợ cả.
- Biết sợ thì tốt. Chỉ cần cô đồng ý bán nó cho tôi với giá mười triệu thì họ cũng sẽ không làm gì cô đâu. Còn không, thì tôi cũng không dám đảm bảo là họ sẽ tha cho cô. Mấy người này đều là bọn lưu manh, giang hồ đầu đường xó chợ, không có nhân tính đâu.
Cao Hữu Tài dọa dẫm nói.
- Hi hi.
Dương Tử Mi cười, nói tiếp:
- Nếu như tôi còn không có nhân tính hơn bọn họ thì phải làm sao đây?
Cao Hữu Tài không ngờ là Dương Tử Mi lại có phản ứng như thế, ông vội đáp:
- Con nhóc, không phải là mày phải làm sao mà là có thể làm gì mới đúng. Ông đây là người thành thật, có thể bỏ ra mười triệu để mua viên phỉ thúy bé tẹo kia là đã hời cho mày quá rồi, biết điều tí đi.
- Tôi rất muốn biết nếu như tôi không biết điều thì ông làm gì được tôi.
Dương Tử Mi chạm tay vào viên phỉ thúy và bắt đầu xoay vòng vòng nó trên bàn.
Thấy Dương Tử Mi đang xoay viên phỉ thúy như xoay con quay kia, Cao Hữu Tài kinh hãi nói:
- Dừng lại! Không được làm vậy với phỉ thúy!
- Ơ? Tôi chỉ xoay viên phỉ thúy của tôi thôi, có liên quan gì đến ông chủ Cao sao?
Vừa nói, Dương Tử Mi vừa xoay viên phỉ thúy nhanh hơn.
Trong mắt người khác thì cứ như cô đang chơi trò xoay phỉ thúy. Nhưng thật ra cô đang muốn phát tán âm sát khí bên trong viên phỉ thúy kia ra ngoài. Hiện tại, luồng âm sát khí kia đang âm thầm xâm nhập vào cơ thể của từng người có mặt trong phòng. Chỉ là bọn họ vẫn không hay biết gì mà thôi.
Cao Hữu Tài vốn đã xem viên phỉ thúy đó là của mình nên mỗi lần thấy Dương Tử Mi xoay nó thì tim ông như nhảy ra ngoài. Ông ta lo là nếu như lỡ tay thì viên phỉ thúy nọ sẽ rơi xuống đất vỡ tan tành.