- Ông cậu à, chuyện ông có tin con hay không để sau đi. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là mọi người nên xử lí hậu sự của bí thư Hoàng cho thật tốt.
Dương Tử Mi thấy Tăng Thiên Hoa vẫn còn rất do dự đành nói.
-Con… Chắc chắn sự việc sẽ như vậy sao?
-Vâng ạ.
-Vậy để ông cậu thương lượng cùng cậu ấy một chút xem sao, việc này thật sự quá là…
Tăng Thiên Hoa không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Lúc này ông còn chưa kịp làm quen với thân phận thầy bói của Dương Tử Mi nhưng mà trong tiềm thức của ông đã vô thức tin theo lời của Dương Tử Mi nói rồi.
Ông trở lại phòng bệnh, lúc này Hoàng Hoa Sâm đã tỉnh lại nhìn ông rồi yếu ớt hỏi.
-Thầy Tăng, tình huống hiện tại của em thế nào?
Tăng Thiên Hoa không đành lòng khi nhìn Hoàng Hoa Sâm.
Tuổi của Hoàng Hoa Sâm mới hơn bốn mươi mà thôi, còn đang trong thời kì sung sức. Nếu quả thật giống như lời Dương Tử Mi nói Hoàng Hoa Sâm không cầm cự nỗi qua buổi tối ngày mai, thì thật là quá đáng tiếc mà…
Tình cảm giữa hai người bọn họ vô cùng sâu đậm, vừa là thầy mà cũng vừa là bạn cùng giúp đỡ nhau đi đến được ngày hôm nay.
Vậy mà lúc này phải gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?!
Nghĩ vậy, trong lòng ông không khỏi đau như cắt…
Thấy sắc mặt của Tăng Thiên Hoa vô cùng nặng nề còn pha chút đau buồn, Hoàng Hoa Sâm tất nhiên đoán được tình huống của mình không được lạc quan lắm.
-Thầy Tăng, nói đi em muốn biết tình huống lúc này.
Lúc này tâm tình Hoàng Hoa Sâm cũng đã trấn tĩnh lại đôi phần, ông nhìn Tăng Thiên Hoa với bộ dáng chờ đợi số phận.
-Hoa Sâm, em có tin vào mấy thứ như thầy bói, tướng số không?
Tăng Thiên Hoa hỏi.
Hoàng Hoa Sâm không hiểu tại sao thầy Tăng lại hỏi mình như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
-Em tin chứ! Năm ngoái lúc em đi Thái Lan đã gặp được một vị đại sư, ông ấy nói với em rằng bản thân em năm nay có tử kiếp. Lúc trước em còn chưa tin nhưng mà bây giờ muốn không cũng khó.
-Cháu gái của thầy vừa nói… Nó là một thầy tướng, nó nói em...
Tăng Thiên Hoa nhìn Hoàng Hoa Sâm, không nỡ lòng kể ra chân tướng mọi việc, sợ nói ra thì ông khó mà chấp nhận được.
-Cô bé cũng nói em có sinh tử kiếp đúng không? Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào thoát khỏi vận mệnh à? Em cố gắng biết bao năm, cuối cùng vẫn là công dã tràng sao?!
Giọng nói của Hoàng Hoa Sâm có chút bi thương.
-Em cũng đừng tin nó làm gì, con nít con nôi thì biết cái gì chứ?!
Tăng Thiên Hoa vội an ủi.
-Không phải đâu, lúc trước gặp cháu gái nhà thầy, em cảm giác trên người Tử Mi có một dòng từ trường rất kì quái, đôi mắt của cô bé cũng rất kì lạ giống như vị đại sư mà em gặp ở Thái Lan vậy. Dường như có thể xem thấu linh hồn của người khác, nếu như cô bé nói em khó tránh khỏi kiếp này thì em sẽ tin.
Hoàng Hoa Sâm nói bằng giọng điệu vô cùng âu sầu.
Tăng Thiên Hoa cũng im lặng.
Tại sao ông chưa từng cảm thấy có gì đặc biệt trên người Dương Tử Mi chứ?
-Thầy Tăng, cho cháu gái của thầy tới gặp em một chuyến được không? Em muốn nói chuyện với con bé một chút.
Hoàng Hoa Sâm suy nghĩ một hồi rồi nói.
Tăng Thiên Hoa bấm điện thoại gọi cho Dương Tử Mi, báo số phòng bệnh cho cô biết.
Dương Tử Mi vội vàng chạy xe đến bệnh viện.
-Tử Mi à, không phải con biết y thuật sao? Nhìn thử xem có thể giúp Hoa Sâm hay không? Có khi châm cứu có tác dụng đó?!
Tăng Thiên Hoa thấy cô, chợt nhớ tới lần trước cô giúp Tống Huyền trị bệnh bèn ôm hy vọng hỏi thử cô.
Dương Tử Mi cười khổ.
-Ông cậu à, bí thư Hoàng là người đã bị tử thần chọn trúng con không thể giành được từ tay tử thần đâu.
Ngoại trừ sư phụ cô, Dương Tử Mi sẽ không bao giờ vì bất cứ người nào mà nghịch thiên cải mệnh nữa. Huống hồ chi chỉ là một người không thân thiết như Hoàng Hoa Sâm.
Ông và Tống Huyền khác nhau.
Tống Huyền tuy bị ung thư nhưng chỉ là một đại kiếp nạn, trên người không có cái khí u ám như của Hoàng Hoa Sâm nên cô có thể giúp đỡ chữa trị được.
Còn Hoàng Hoa Sâm thì thuộc dạng người số mệnh đã tận, tuổi thọ cũng hết. Cô cũng không ngu gì mà đắc tội với tử thần.
---HẾT---