Chương 2: Chuyển đến sống chung
“Con ngồi đi.” Người đàn ông nghiêm túc, cố gắng dùng phương thức thả lỏng nhất ngồi xuống ghế sofa, nhìn con dâu mình khoan thai đến chậm.
Một thân váy ngắn lụa màu xanh, cắt xén vừa khéo, ngực lồi lên, eo thon, chân trắng nõn thẳng tắp, câu người.
Người đàn ông rời tầm mắt sang một bên, không nhìn nhiều nữa.
“Cha, cha tìm con có chuyện gì không?”
Nghi Tĩnh có chút căng thẳng nhìn người đàn ông, cô luôn kính nể người đàn ông này, đột nhiên xuất hiện ở trong nhà như lúc này, thật đúng là khiến cho cô có chút không biết phải làm sao.
“Con qua thu dọn hành lý đi, đến khu nhà cũ ở với cha.”
“Hả?”
Mắt Nghi Tĩnh trợn tròn, khu nhà cũ vẫn luôn là nơi mà cha chồng cô ở một mình, sau khi cô và Lương Kiêu kết hôn đã chuyển ra ngoài sống.
“Lương Kiêu không nói cho con biết à?”
Người đàn ông cau mày nhìn cô, không thể nói là bất mãn hay không kiên nhẫn.
“Điện thoại di động của con để chế độ im lặng, không nghe máy.”
Tất cả là do Lương Kiêu, tối hôm qua nói cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn, không ai được quấy rầy bọn họ ân ái, khăng khăng điều chỉnh điện thoại của cô về chế độ im lặng, lần này thì hay rồi, có việc cũng không nghe được điện thoại.
“Con đi đến khu nhà cũ ở với cha một thời gian, Lương Kiêu phải xuất ngoại hai tháng, thằng bé không yên lòng một mình con ở bên này.”
“Cha, con ở một mình không sao đâu, ở bên kia sẽ ảnh hưởng đến cha nghỉ ngơi.”
“Nhà lớn như vậy sẽ không ảnh hưởng đến cha, đừng để Lương Kiêu lo lắng.”
Nghi Tĩnh không dám nói thêm nữa, dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, nhanh chóng về thu dọn quần áo.
Lương Diệc Đông đưa tay đè lên thái dương, nghĩ thầm có phải mình đã lâu không thao phụ nữ, thế mà nhìn thấy con dâu, trong lòng lại ngứa ngáy.
Sau khi trở về phải tìm thời gian ra bên ngoài phát tiết.
Sau khi Nghi Tĩnh trở về phòng, cô mở wechat trên điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Lương Kiêu.
Thì ra sức khỏe của cha chồng xảy ra chút vấn đề, cho nên anh ta phải thay cha ra ngoài làm việc, đến Thụy Sĩ bàn chuyện làm ăn với một xí nghiệp.
Mở tủ quần áo lấy quần áo treo trong tủ ra, gần như đều là mấy bộ màu sắc gợϊ ȶìиᏂ, nhu cầu của Lương Kiều nhiều, còn nhiều trò, thích chơi cosplay trên giường với cô, dẫn đến cô không có mấy bộ nội y và áo ngủ bình thường.
Lật ra một bộ áo ngủ trường bào ít khi mặc đến, nhìn qua miễn cưỡng có thể mặc, cô nhét vào hành lý, bây giờ không có đồ hợp, đến lúc đó đi mua là được.