Khi Khâu Trừng về đến nhà, cô mở tủ lạnh để hộp kem Thu Trình đưa vào.
Lúc này cô mới biết anh mua mỗi vị một hộp.
Nhịp tim của Khâu Trừng đập nhanh hơn một chút, tâm trí cô rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong chốc lát.
Vì thế, cô không nghe thấy tiếng mẹ cô hỏi.
Cô vừa mở hộp kem vani ra, đóng cửa tủ lạnh, đi ra phòng khách ngồi xuống sô pha thì Tống Khiết đã cầm một ly nước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, nói, “Đêm khuya rồi, con đừng ăn những thứ này, kẻo đu bụng đấy.”
Khâu Trừng không thích chuyện gì mẹ cũng quản lý, như thể cô là một đứa bé chưa lớn vậy.
Cô không nghe lời, liền dùng một thìa cạo miếng kem nhỏ nhét vào miệng, vị sữa thơm béo lành lạnh lập tức tràn vào khoang miệng.
Sau đó mới mở khuôn miệng đang ngập tràn vị kem sữa trả lời Tống Khiết, “Con đâu phải là cô bé đâu mẹ.”
Tống Khiết cũng không có biện pháp gì cho đứa con này, chỉ hỏi ngược lại cô, “Cam cam, có thật là việc con dọn tới căn hộ này là do công ty con sắp xếp không?”
Khâu Trừng hơi cau mày, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe được mẹ cô hỏi câu tiếp theo, “Không phải bởi vì Thu Trình ở đối diện nên con mới chuyển đến đây chứ?”
Khâu Trừng: “…”
Đúng thật là cô đã nói dối mẹ nguyên nhân chuyển nhà, nhưng nguyên nhân cũng không phải vì Thu Trình nên mới chuyển về đây.”
Đầu óc Khâu Trừng cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn mở miệng giải thích với mẹ, “Đến đêm nay con mới biết anh ấy ở đối diện, lúc con dọn đến đây còn chẳng biết ai ở đối diện cơ mẹ ơi.”
“Mẹ đừng có suy nghĩ lung tung nữa đi.”
Tống Khiết mấp máy, thấp giọng nói, “Không phải mẹ đang quan tâm con sao, sợ con xảy ra chuyện mà thôi.”
“Con có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ.” Khâu Trừng bị mẹ làm cho tâm phiền ý loạn, giọng điệu cũng không tốt.”
“Chẳng qua là con ăn may thôi, nếu không phải hôm nay mẹ không đến đây, có phải con định về với cậu ta…” Tống Khiết kích động, giọng nói cao vυ't lên.
Trong tay Khâu Trừng vẫn còn cầm hộp kem, hộp rất lạnh làm cho tay cô cũng trở nên lạnh cóng.
Nhưng vẫn chưa lạnh bằng tâm can cô.
Khâu Trừng vẫn luôn biết năm đó vì bố cô nɠɵạı ŧìиɧ mà mẹ cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nghe, sau khi bị bố phản bội, mẹ cô dần trở nên ngày một đa nghi mẫn cảm, nhưng cô không nghĩ tới đến việc mẹ nhìn thấy cô và Thu Trình đứng ở cửa tháng máy nói chuyện mà suy diễn ra nhiều thứ không có khả năng,
Tống Khiết nhìn thấy Khâu Trừng đang không vui, cho nên không tiếp tục câu chuyện vừa rồi mà nói với Khâu Trừng bằng giọng điệu thoả thuận, “Cam Cam, mặc dù các con chỉ nói chuyện thôi, nhưng bây giờ vẫn quá sớm, không thể làm chuyện vượt ngoài ranh giới được.
Quay chụp từ chiều tới tối, sau khi xong việc còn phát hiện quần áo có người cố ý lấy mất.
Vật lộn đến tận bây giờ, cơm tối cô còn chưa ăn, bây giờ còn bị mẹ hoài nghi, Khâu Trừng dường như đang bị vắt kiệt sức lực.
Sự mệt mỏi dồn nén làm cô không tài nào nhịn được nói ra câu nói lạnh lùng, “Như thế nào là chuyện vượt ngoài ranh giới?”
Không đợi mẹ cô nói tiếp, Khâu Trừng lại tiếp tục nói, “Ý mẹ là chuyện con hôn anh ấy rồi lên giường với nhau?”
“Cứ cho là con sẽ về nhà anh ấy, hôn nhau, lên giường, nhưng cũng à chuyện thanh niên nam nữ ngươi tình ta nguyện, con không nɠɵạı ŧìиɧ phản bội là được chứ gì?”
Hộp kem trong tay Khâu Trừng bị siết chặt đến méo mó, khuôn miệng cô vì ăn kem mà tê dại, còn có chút đỏ ửng.
Tống Khiết không nói, trầm mặc, sắc mặt có chút khó nhìn, hai mắt phiếm hồng.
Khâu Trừng không dừng lại, mà tiếp tục nói từng chữ một, “Trước giờ đều là mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt, bây giờ mẹ cũng chính là người cản trở mối quan hệ, rốt cuộc con phải làm thế nào mới vừa lòng mẹ đây?”
Nói xong, Khâu Trừng cắn môi, lấy lại bình tĩnh một chút, rồi nói với Tống Khiết một cách nghiêm túc, “Mẹ, con đã 26 tuổi rồi, con đã là người lớn, có thể tự chịu trách nghiệm về hành động của mình, con không còn là trẻ con nữa.”
“Mẹ đừng có chuyện gì cũng quản lý con, để con dễ thở có được không?”
Mắt Tống Khiết đỏ hoe nhìn Khâu Trừng, một lúc lâu sau bà mới nghẹn ngào nói, “Cam Cam, mẹ chỉ quan tâm con, tất cả là vì lợi ích của con mà thôi. Con biết không, con là người thân duy nhất còn lại của mẹ, con là tất cả của mẹ, con là động lực để mẹ sống, mẹ thực sự, thực sự rất sợ nếu mất con…”
Khâu Trừng cau mày và không trả lời ngay.
Câu nói của mẹ khiến cô nghẹt thở đến không thở nổi.
Nhưng cuối cùng Khâu Trừng đã dỗ dành được Tống Khiết.
Cô đã nói rõ ràng với Tống Khiết rằng bà sẽ không bao giờ để mất cô, dù sau này cô có kết hôn với một người đàn ông và sinh con, bà ấy vẫn luôn luôn là mẹ của cô.
Hơn nữa, cô cũng không có kế hoạch kết hôn,
Đã về khuya, Khâu Trừng đưa Tống Khiết nằm nghỉ trong phòng ngủ cho khách, còn mình thì ngồi trên sô pha ăn cho bằng hết hộp kem đã chảy ra thành nước.
Tâm trí của cô bao phủ một màu lạnh lẽo.
Trong miệng tràn ngập hương vani.
Sau một ngày binh hoang mã loạn*, Khâu Trừng rất mệt mỏi.
*Binh hoang mã loạn: Loạn lạc, nhốn nháo.
Cô cứ như vậy ngủ thϊếp đi trên sô pha.
Cô đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô trở về mười năm trước, năm Thu Trình và Khâu Trừng quen biết nhau.
Giáng sinh năm đó.
Cậy vào việc thành tích giỏi, Khâu Trừng trốn học đi đến quán net gần đó, sau khi chơi game chán chê thì thấy một bộ phim mạng chủ đề Giáng Sinh.
Cô xem bộ phim gần hai tiếng, cũng vừa lúc tan học.
Cô xách cặp sách đi ra khỏi tiệm net, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên cạnh có một cây thông Noel trước cửa,
Cây thông treo đầy những đèn l*иg nhỏ, chứa đầy chữ viết.
Khâu Trừng hỏi mới biết chỉ cần tiêu 100 tệ trong siêu thị sẽ nhận được một tấm thiệp, viết điều ước giáng sinh của mình và treo lên cây.
Để có được tấm thiệp, Khâu Trừng đã vung tay mua mấy hộp kem cô thích.
Cô đã viết điều ước của cô trên tấm thiệp ước nguyện, và treo nó lên trên cây thông Noel.
Khâu Trừng vừa ăn kem, vừa chiêm ngưỡng tấm thiệp của mình trên cây thông trong mùa đông lạnh giá.
Không biết là cô nhận ra không, nhưng lúc Khâu Trừng cười, xoay người đi, vừa vặn nhìn thấy Thu Trình vắt vẻo cặp xách màu đen trên vai.
Cô lập tức cao giọng hét lên, “Trình Thu!”
Chàng trai ấy quay mặt nhìn sang phía cô, đôi mắt hoa đào trong veo, sáng ngời.
Khâu Trừng ngậm thìa kem trong miệng, ra hiệu cho anh đến gần, trên mặt nở một nụ cười thật rạng rỡ, vui vẻ nói, “Lại đây!”
Thu Trình quay đầu rời đi, nhưng vẫn nghe thấy tiếng cô.
Nhìn thấy cô ra hiệu, anh đến gần.
“Cậu có muốn ăn không?” Cô giơ hộp kem Haagen-Dazs đã khoét rỗng ở giữa lên trước mặt anh.
Thu Trình nhìn vệt kem trên khoé miệng cô, lắc đầu, trầm giọng hỏi, “Còn chuyện gì nữa sao?”
Khâu Trừng chớp chớp mắt, lông mày và đôi mắt cong lên, “Hôm nay tớ xem một bộ phim, trong phim có nói rằng nếu có điều gì muốn nói vào trong lễ Giáng Sinh thì nhất định phải nói, hơn nữa điều ước mà ước trong lễ Giáng Sinh cũng sẽ trở thành sự thật nữa.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, chóp mũi cũng hơi ửng hồng, ngọt ngào nói, “Tớ quyết định sẽ nói thẳng với cậu. Tớ thích cậu lắm.”
“Mấy tháng nay thật ra tớ làm mọi việc vì muốn theo đuổi cậu, nhưng cậu thông minh như thế, chắc hẳn cũng phát hiện ra rồi.”
Thu Trình rũ mắt, như là bị thổ lộ đột ngột, không biết phản ứng như thế nào.
Chàng trai trẻ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích cũng chẳng nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Khâu Trừng dù sao cũng là con gái, nói xong đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng thanh minh với anh, “Tớ viết trên cây thông ước nguyện của tớ rồi đấy, cậu nghĩ kỹ đi rồi trả lời cho tớ.”
Sau đó chạy mất.
Chạy được vài bước, cô quay người lại, cười gọi, “Trình Thu.”
Trình Thu nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.
Anh thấy cô lắc lắc hộp kem Haagen-Dazs trong tay và mất hộp kem trong túi siêu thị, nghiêng đầu nhắc anh, “Không phải con gái nào cũng được mua nha.”
Dứt lời, cô xoay người đi, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, một lúc sau Thu Trình đã không thấy cô trong tầm mắt.
Những ngày tiếp theo bình lặng như nước, Thu Trình không tìm cô, cũng chưa cho cô một câu trr lời.
Vào kỳ nghỉ Nguyên Đán, Khâu Trừng lợi dụng thời điểm bố mẹ không ở nhà, mời một nhóm bạn bè trong lớp chơi khá thân đến nhà hội họp.
Trong đó đương nhiên có người cô vẫn hằng mong ước là Thu Trình.
Trận tuyết đầu tiên của năm 2008 đã rơi ở Thâm Thành vào ngày hôm đó.
Thu Trình tới muộn một chút.
Khi anh đến, mọi người đang ăn uống, nghe nhạc, uống rượu trong phòng khách.
Khi Khâu Trừng mở cửa, cô nhìn thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, mặc một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài, tuyết trắng xoá rơi khắp người.
Trầm tĩnh và mát lạnh, nhưng không thiếu đi vẻ dịu dàng.
Trong tay anh xách một chiếc túi mua hàng, bên trong có mỗi vị một hộp kem Haagen-Dazs.
Anh đưa kem cho cô, nhẹ nhàng nói, “Chúc mừng năm mới.”
Khâu Trừng thụ sủng nhược kinh nhận lấy, sau đó cười hỏi anh, “Cậu có biết tặng cái này cho một cô gái có nghĩa là gì không?”
“Ừm”, anh nhìn xuống cô với nụ cười trong mắt, trả lời, “Tớ biết.”
“Cho nên mới đưa cho cậu.”
Slogan của thương hiệu kem này là, “Nếu bạn yêu một cô hái, hãy chiêu đãi cô ấy món kem Haagen-Dazs.
*Đây là một câu slogan có thật, bắt nguồn từ câu slogan của hãng kem trong tiếng Anh: “If you love her, take her to Haagen-Dazs”. Bác nào muốn tỏ tình thì quất mấy hộp kem Haagen-Dazs tặng nhéee.
Sau khi nghe lời cô nói vào ngày hôm đó, anh đã nỗ lực tìm hiểu rất nhiều, cuối cùng cũng biết vì sao cô lại nói như vậy.
Đại khái là cô bé này muốn nói vòng vo đây.
Trong phòng có bạn bè gọi cô, “Cam cam, ai đấy? Mời vào trong đi.”
Khâu trừng quay đầu lại nói, “Tớ ra ngoài một chút nhé, các cậu cứ ngồi chơi trước đi.”
Sau đó ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài trời lạnh cóng, và cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len lông hồng và một chiếc váy kẻ ca rô xinh xắn.
Khâu trừng lấy một hộp kem từ trong túi ra, mở nắp ra ăn, lại ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt hỏi anh, “Cậu có muốn ăn không?”
Khoé miệng cô có xíu kem còn sót lạu, vết sữa trăng dính ở trên cánh môi hồng hào.
Thu Trình chă chú nhìn khoé môi cô, không màng đến việc trả lời.
Một lúc sau, anh bất ngờ cúi xuống, nhéo cằm cô rồi cả người bao phủ lấy cô.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của chàng trai nhẹ nhàng áp lên môi, Khâu Trừng thật sự có thể cảm nhận được rằng anh đang mở miệng, hơi ướt nóng bỏng mềm mại tràn vào miệng cô.
Cô không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp hôn cô như thế này, ngay sau khi xác định mối quan hệ.
Toàn thân Khâu Trừng cứng đờ, tê liệt như bị điện giật.
Tim cô đập thình thịch như tiếng trống, suýt nữa quả tim nhảy vọt ra ngoài.
“Trình Thu…”
Đúng lsuc chàng trai định buông cô ra, nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng tựa như lông hồng của cô, anh đột nhiên dùng sức hôn mạnh hơn nữa.
Cô đau đớn như sắp khóc, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng cắn đau, lắm.”
Sau đó, anh mới trở nên dịu dàng trở lại, nhưng anh vẫn chưa chịu buông ra trong một khoảng thời gian dài.
Điều mà Khâu Trừng không biết là anh đã thèm khát cô từ lâu, nhưng chỉ sợ cô không chịu được tính tình anh nên mới kiềm chế bản thân, không bộc lộ tính cách ra ngoài.
Nhưng cô đã chủ động theo đuổi anh trước.
Cam nhỏ à, nếu em đã theo đuổi anh như vậy thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy.
Sau nụ hôn đó, anh cởi khoá áo ra, xoay người cô, từ phía sau dùng chiếc áo khoác mỏng ôm chặt cô vào lòng.
Cô nằm trong lòng anh ăn kem, khuôn miệng vốn đã đỏ tươi càng đỏ mọng và quyến rũ hơn.
“Cậu có thấy tấm thiệp không?” Cô hỏi anh, ngả người ra phía sau.
“Ừm.” Thu Trừng nói với nụ cười nhẹ trên môi, “Tớ tìm thấy rồi.”
Anh đã tháo ra khỏi cây thông và mang về nhà.
Sau đó anh hơi nghiêng đầu, cọ đông môi mỏng mềm mại của mình lên vành tai đỏ ửng của cô, nhỏ giọng thì thầm, Điều ước Giáng Sinh của cậu đã được thực hiện rồi, cam nhỏ à/”
Cam nhỏ.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.
Rất nhiều năm kể từ đó, biệt danh này chỉ có anh mới được gọi.
Những gì cô viết trên tấm thiệp điều ước chính là.
[Thu Trình, điều ước giáng sinh của tớ là cậu.]
Cô gái mười sáu, mười bảy tuổi không hề ngần ngại bày tỏ tình cảm với anh, một cách thẳng thắn và chân thành.
May mắn thay, tình yêu này đã trở thành sự thật bởi Thu Trình, người vốn cũng thích cô.
…
Sau đó, giấc mơ trở nên lộn xộn, thậm chí trong mơ Khâu Trừng còn vì việc Thu Trình tặng kem mà đầu óc rối bời.
Giống sự rối bời của Nguyên Đán năm đó, lúc anh đáp lại tình cảm của cô.
Cô thậm chí còn không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Lúc tỉnh dậy thì đầu óc cô lẫn lộn hết.
Tuy nhiên, điều khiến cô khó chịu nhất chính là cơn đau rát ở bụng.