“Các ngươi nghe gì chưa, Văn Hổ bị Văn phu tử đánh.”
“Sao có thể? Văn phu tử là người văn tĩnh, sao lại đánh người chứ?”
“Há há, ngươi không biết đó thôi, Văn Hổ đi thanh lâu bị Văn phu tử tóm được, ha ha ha……”
“Thanh lâu!! Trời ạ?! Văn Hổ cũng thật can đảm.”
“Ái chà, nếu có tiền ta cũng muốn đi, nghe thiếu gia trong thành nói, thanh lâu chơi vui lắm.”
“Nếu không sợ bị cha ngươi đánh gãy chân, thì ngươi đi đi.”
“Ha ha, ta cũng chỉ nói thôi, nào dám chứ.”
……
Nghe bạn học nói chuyện, Tần An có chút khϊếp sợ, Văn Hổ đi thanh lâu?!!
Thiếu niên diện mạo tuấn mỹ, còn sẽ cho cậu điểm tâm thế nhưng lại đi thanh lâu?!
Cậu nhớ không lầm nói, Văn Hổ năm nay hình như mới 17 tuổi đi, nhỏ vậy mà đã biết đi tìm nữ nhân rồi, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Trách không được hai ngày nay không thấy người, xem ra là vui đến quên cả trời đất.
Buổi chiều tan học, Tần An đang chuẩn bị về nhà cùng Tần Bình, lại bị người khác gọi lại.
“Tần An, ngươi từ từ!”
Tần An nhìn người tới, là Lý Ngưu bằng hữu của Văn Hổ, Tần An nghi hoặc: “Có việc gì?”
Lý Ngưu: “À thì, lão đại tìm ngươi.”
“Văn Hổ tìm ta?”
“Đúng vậy, ngươi mau đi với ta.”
Tần An có chút do dự: “Nhưng mà ta phải về…"
Lý Ngưu lôi kéo cậu chạy: “Ai, không kịp rồi, đêm nay ngươi đừng về, ở lại nhà đại ca đi.”
Vừa chạy còn không quên hô to với Tần Bình: “Tần Bình, đêm nay đệ ngươi không về, ở nhà Văn phu tử, ngươi nói với người trong nhà một tiếng đi.”
Tần Bình: “Ai!! Từ từ!”
Tần Bình còn muốn hỏi sao lại thế này, Lý Ngưu đã mang đệ y chạy xa, y không nói ra được liền nghẹn ở trong cổ họng, nửa vời, khó chịu chết y.
Nếu là nãi y hỏi tới, y nên trả lời sao đây.
……
Tần An bị Lý Ngưu một đường kéo đi, rốt cuộc đã tới nhà Văn Hổ.
Nhìn gác mái trước mắt, Tần An có chút kinh ngạc.
“Đây là nhà Văn Hổ?”
Lý Ngưu gật đầu: “Đúng vậy, đây là nhà lão đại mua.”
Tần An: “Ái chà……Lão đại của các ngươi thực có tiền.”
Lý Ngưu: “Tất nhiên, lão đại là lợi hại nhất.”
Tần An không còn gì để nói: “……”
Ngại quá, cậu ghét người giàu.
“Lý Ngưu, các ngươi cuối cùng cũng tới rồi, nhanh lên, lão đại không được rồi.” Một thiếu niên từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lý Ngưu với Tần An, mặt đầy vui mừng.
Nói xong lôi kéo Tần An đi lên lầu.
“Nhanh lên, nhanh lên, Tần An, lão đại dựa vào ngươi.”
Vẻ mặt Tần An không thể hiểu được, cái gì mà Văn Hổ không được rồi? Còn có dựa vào cậu? Không đi tìm đại phu?! Cậu không biết chữa bệnh đâu?!
Tần An vội vàng nói: “Ai! Từ từ! Ta sẽ không…… Á!”
Lời còn chưa dứt, Tần An đã bị đẩy vào phòng, phanh một tiếng, cửa phòng bị khép lại, hình như còn khóa ở bên ngoài.
Tần An: “……”
Mấy người này tính làm điều gian ác gì vậy chứ.
“Á á á!! Mau mở cửa! Ta phải đi về!” Ý thức được không thích hợp, Tần An dùng sức đập cửa.
Nhưng cửa đã bị khóa, dùng hết sức lực cậu cũng không mở được, ngược lại làm mình mệt mỏi quá sức.
“Ưm…… A…… Tần An……”
Đột nhiên một âm thanh suy yếu từ bên trong truyền ra.
Tần An sửng sốt một chút, đi vào.
Nhìn thấy Văn Hồ ở trên giường trần trụi, Tần An ngây người toàn bộ.
Tần An đi đến trước giường, nhíu mày hỏi: “Văn Hổ, ngươi sao vậy? Tiểu đệ ngươi nói ngươi không được rồi?”
Nghe được tiếng của Tần An, Văn Hổ đã biết người tới rồi, hắn một phen kéo lấy Tần An, đem người đè ở dưới thân.
“A!! Ngươi làm gì!!”
“Tần An, giúp ta…… Ta nóng……”
Văn Hổ hôm trước đi thanh lâu, vốn định thử một chút cảm giác của hắn đối với nữ nhân, không nghĩ bị người quen nhìn thấy, còn nói cho cha hắn, cha đem hắn từ thanh lâu bắt về, còn đánh một trận.
Nhưng hắn còn làm rõ mình rốt cuộc thích nam nhân hay là nữ nhân, hoặc là chỉ thích mình Tần An thôi, cho nên buổi sáng hôm nay hắn lại đi tiểu quan quán, không nghĩ tới lại bị người ta hạ dược.
Ý thức được không đúng, hắn lập tức đẩy tiểu quan ra, kêu người đi tìm Tần An.
Nếu không phải Tần An, hắn chết cũng sẽ không chạm vào người khác, hắn cảm thấy ghê tởm.
May mắn Tần An đã tới, nhịn không được, xong việc Tần An muốn gϊếŧ muốn chém, hắn đều nhận.