Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 20: Ăn ngon không?

Móng vuốt của ấu tể không hề có lực sát thương, màu hồng hồng phấn nộn lại còn mềm như bông, ngay cả thứ duy nhất bén nhọn là móng vuốt cũng cực kì yếu ớt vô hại, Keikatsu ăn mấy cước liền thành công chạy trốn, trong lòng bàn tay hiện lên vài vết cào trắng trắng nhìn không rõ lắm, không bao lâu nó liền tự lành lại.(Xoa vài cái là vệt trắng cũng chả có mà nhìn:)))

Lão hoàn toàn không nghĩ tới ấu tể lại có tính tình nóng nảy như vậy, nhìn một con ấu tể trên mặt đất điên cuồng giãy dụa nhảy nhót, nhảy dựng lên đánh cũng không đánh tới đầu gối lão, hai cái móng đánh đến đỏ bừng, lão đành theo lời Arnold mà rời khỏi, miễn để ấu tể tự làm bị thương mình.

Keikatsu thở dài, lão cũng chỉ là đem bức ảnh được lưu truyền rộng rãi nhất trên Tinh Võng cho bé con nhìn nhìn mà thôi, lại không nghĩ tới còn bị Trường An ghét.

Không đợi lão than vãn vài câu bản thân thật khổ, lão vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một đám người ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn mình.

Một nữ sĩ dùng ánh mắt rưng rưng lên án nhìn chằm chằm Keikatsu, Keikatsu đang muốn giải thích thì cửa phòng bật mở, một đám lão nhân lão thái thái tiến vào, mục tiêu chính xác chính là Keikatsu.

Keikatsu: "....."

Những người này đều là những đại lão trong viện nghiên cứu khoa học, trong khoảng thời gian này vì an toàn cũng vì tuân theo quy tắc bảo hộ ấu tể bọn họ cũng không dựa vào chức quyền mà tới gần ấu tể, chỉ thông qua các loại video tại phòng giám sát mà quan sát ấu tể.

Lúc này livestream của ấu tể bọn họ cũng chú ý, mắt thấy ấu tể bị Keikatsu trêu chọc tức giận, ủy khuất đến khóc ra, nghẹn một hơi một đám tự mình ra trận giúp bé con báo thù.

Nhóm trợ lý Keikatsu có lẽ còn nhớ thương quan hệ cấp trên cấp dưới với lão nên chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự khiển trách của mình, nhưng những người này phần lớn đều là người cùng cấp với Keikatsu, thậm chí còn có vài vị còn là trưởng bối của Keikatsu cho nên chuyến này Keikatsu đã được chú định là trốn không được.

Bị vây quanh đánh dạt vào xó tường Keikatsu khóc lóc nhận sai lại không có một người nào dừng lại.

Lúc Arnold vừa ra tới, một vị lão thái thái sửa sửa mấy cọng tóc rơi xuống trước trán, ôn nhu nói: "Trường An không cần phải tức giận, bọn ta đã giúp bé con giáo huấn Keikatsu rồi."

Một bên hình chiếu là hình ảnh livestream, ấu tể nho nhỏ cụp tai xuống nằm trong chén, hơi thở bi thương ướt đẫm làm cho ai nhìn đến bức tranh này đều không nhịn được trách cứ Keikatsu quá đáng.

Lão thái thái nhéo lỗ tai Keikatsu nói: "Tôi còn tưởng ông đổi xử với Trường An rất tốt, không ngờ chính ông lại là người đi đầu khi dễ bé con, lát nữa tôi liền đi xin mang Trường An về với tôi! Nhìn bộ dáng Trường An nhà ta nhỏ bé đáng thương, quá khiến người ta đau lòng, ông sao lại nhẫn tâm làm như vậy chứ...."

Lão thái thái vừa quay đầy lại, ấu tể vừa mới thần sắc mất mát đã tung tăng nhảy nhót ngậm đồ ăn vui vẻ chạy về, vừa chạy vừa nhảy chân sáo, sau đó cực kỳ tự nhiên nằm vào trong chén, tay chân cùng sử dụng ôm đồ ăn vui vẻ gặm, đừng nói là nước mắt, bộ dáng cười ngây ngô kia chỉ có thể nhìn ra tư vị của hạnh phúc.

Mọi người: "....."

Tuy rằng đây là Livestream, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được hoài nghi có phải bản thân đã bỏ lỡ một đoạn nội dung nào chưa xem hay không.

Lão thái thái quay đầu lại nhìn Keikatsu bị mình nắm lỗ tai, có chút ghét bỏ thả tay ra, trong miệng nói mãi chuyện trở về: "Ai nha Trường An nhà ta dễ dỗ như vậy, thật là đứa bé ngoan!"

Một đám lão nhân lão thái thái cuồn cuộn đóng cửa rời đi, chỉ còn lưu lại một mình Keikatsu vừa chịu trận đau khổ ngã vào một góc không người hỏi thăm.

Keikatsu: "....."

Lão nhìn trên hình chiếu một con ấu tể ôm bắp gặm ngon lành, cuối cùng vẫn là nhịn không được: "Trường An à! Đây rõ ràng là ông Keikatsu kêu bọn họ mang về cho con mà!"

Ban đầu là tính chờ tàu tuần tra gần đó khi về vòng qua mang một chút trở về, đồng nghĩa với việc ấu tể phải đợi một thời gian mới có thể được ăn, lúc ấy vẫn là Keikatsu biết chuyện trực tiếp đơn độc quyết định phái người tới đó một chuyến, cho nên ấu tể bây giờ mới có thể ăn uống vui cẻ như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc là ấu tể căn bản không nghe được tiếng kêu ầm ĩ của Keikatsu.

***

Tống Trường An trong chén, một hơi gặp vài cái mới hơi hơi thả chậm tốc độ ăn, nhúc nhích cơ thể nhỏ bé tìm cái tư thế thoải mái ung dung thong thả gặm.

Giống như lần đầu tiên ăn cà rốt, hôm nay Tống Trường An đối với khối bắp ngô này cũng cực kỳ vừa lòng.

Cậu kỳ thật đã sớm quên mất hương vị của bắp như thế nào, chỉ cảm thấy hiện tại bản thân chính là con Hamster lông vàng hạnh phúc nhất thế giới, ôm một bắp ngô lớn như thế này hồn nhiên gặm đến quên mình, Arnold đi đến bên người cậu lúc nào cũng không hay biết.

Arnold duỗi tay sờ sờ sống lưng cậu, không phát hiên ra Tống Trường An giật mình, thân thể run lên, đến khi nhìn thấy là Arnold mới thả lỏng, có chút oán trách liếc hắn một cái, híp mắt tiếp tục cạp bắp.

Cậu có một thói quen nho nhỏ chính là khi cạp bắp thích ăn từng viên từng viên một, trước kia nấu chín bắp cũng phải ăn từ hai phần đầu xuống, hiện tại cũng vậy. (Tui cũng cực thích ăn bắp kiểu giống Trường An luôn nha (⁠≧⁠▽⁠≦⁠))

Ngoại trừ lúc đầu gặm hai miếng lung tung kia, lú sau Tống Trường An nhờ hai chiếc răng cửa dễ dàng liền cắn mấy hạt bắp kia đến sạch sẽ, bắt đầu cạy từng viên từng viên ra gặm.

Chẳng qua vì là bắp sống nên rất dễ bị vỡ ra, một khi vừa nứt ra thì nước cơm bên trong sẽ liền chảy ra ngoài, khiến trên cằm cậu ướt một mảng.

Arnold thay cậu lau lau cằm, liền thấy ấu tể có vẻ là rất là căng thẳng mà bật dậy, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc, khoa tay múa chân muốn hạ miệng như thế nào ở bên trên.

Nghiên cứu làm thế nào mới có thể tạo thành một cái rãnh trên bắp ngô, hai hạt đậu tròn của Tống Trường An trừng lớn nhìn chằm bắp ngô trong l*иg ngực, phí một lượng sức thật lớn mới có thể cạy một viên hoàn chỉnh ra.

Cậu khẽ buông tay, bắp liền rơi xuống cái bụng cậu, cậu cầm hạt bắp hoàn chỉnh lên, từ trên đỉnh cắn ra một cái lỗ nhỏ, liếʍ liếʍ chất lỏng chảy ra từ bên trong, nghiêng đầu từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ say mê.

"Ngon vậy sao?" Arnold nhẹ nhàng chạm chạm bắp ngô trong lòng ngực cậu, bị Tống Trường An duỗu móng vuốt đuổi đi, biểu tinh trên mặt hắn có chút kì quái, Tống Trường An gật gật đầu lại nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm một cái.

Rốt cuộc thì đây chính là bắp của Arnold mang tới cho mình, Tống Trường An cảm thấy bản thân không nên ăn mảnh, đại khái là nhìn cậu ăn, Arnold cũng có chút động tâm.

Còn nhớ tới ấn tượng về cà rốt lần trước, Tống Trường An biết họ đại khái cũng chưa từng ăn qua bắp, vậy là cậu chọn gốc bản thân chưa cắn qua, tốn sức bẻ xuống một hạt, đưa cho Arnold, bởi vì hạt cuối cùng lớn hơn nên không có tổn thất mấy.

Lần đầu tiên được ấu tể tự nguyên chia đồ ăn cho — Arnold: "......"

Ở trên Tinh Võng vô số người nhìn chăm chú họ, Arnold nhận lấy hạt bắp to bằng móng vuốt ấu tể cho vaod trong miệng.

Tống Trường An vừa ăn vừa hô hai tiếng: "Thế nào, ăn ngon chứ!"

Hạt bắp non mềm ở trong miệng liền dễ dàng vỡ ra, nước cơm ngọt thanh phong phú làm Arnold hơi hơi nhướng mày, tuy có vẻ không thể chắc bụng nhưng không thể không nói hương vị này còn hấp dẫn hơn dịch dinh dưỡng họ hay ăn.

"Cũng khá ngon."

Nhìn biểu tình rất là kinh ngạc của Arnold, Tống Trường An liền biết câu trả lời của hắn, cậu cũng không biết từ trước tới giờ mấy ngày Arnold ăn thứ gì mà đến cả cà rốt và bắp cũng chưa từng ăn qua, đôi khi nhìn bộ dạng của Keikatsu cầm một cây cà rốt mà nhai quả thực còn giống thỏ hơn cả thỏ.

Đã chia một hạt rồi Tống Trường An không định lại chia thêm viên thứ hai, vùi đầu vào tiếp tục ăn, nỗ lực làm mình no bụng mới là chuyện quan trọng nhất!

Nhân loại cũng đã từng rất thích đồ ăn ngon, lâu dài vì sinh tồn, mọi người chỉ cần đáp ứng đủ năng lượng cho cơ thể cũng đã thoả mãn lắm rồi, sẽ không nhìn thấy thứ gì đó mà tự hỏi rằng thứ này có thể ăn hay không.

Những giống thực vật mà viện nghiên cứu thực vật phát cho tới nay chỉ được ghi chép lại rồi đưa ra tin tức có thực vật mới mà thôi, không phải nghiên cứu loại thực vật này có thể ăn được hay không, ăn có ngon không.

Đây là chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Tống Trường An và bọn người Arnold.

Nhưng không thể phủ rằng chính vì biểu hiện của bọn Keikatsu họ mà Tống Trường An thường đối với những người "Chưa trải sự đời" có một phần đồng tình.

Tin chắc rằng không lâu sau, bằp liền phải cùng với cà rốt cùng nhau trở thành trào lưu đồ ăn mới của viện nghiên cứu khoa học, chỉ tiếc là bọn họ khả năng sẽ không nghĩ tói chút đồ ăn này còn có thể đem đi nấu ăn.

Trên Tinh Võng, vô số người nhìn ấu tể lông xù ăn, có chút không nhịn được mà nuốt nước miếng.

[ Không rõ vì sao tui lại đói bụng, tui uống liền hai bình dịch dinh dưỡng nhưng vẫn cứ cảm thấy trong bụng còn thiếu thiếu thứ gì đó..... ]

[ Tui cũng vậy, có chút hâm mộ thiếu tướng Arnold được Trường An chia đồ ăn cho quá. ]

[ Trường An ăn ngon rất vui vẻ nha, tui cũng muốn ăn! ] (Con ả editor đẹp trai nhất vũ trụ này cũng thế)

[ Có ai biết Trường An đang ăn gì không? Kỳ thật tui vẫn luôn cho rằng ấy tể ăn đều là nước nước, tui nghe mẹ tui nói khi còn nhỏ một bữa có thể ăn hết một thùng cháo. ]

[ Ăn ngay nói thật, những thứ Trường An ăn tui đều chưa từng thấy. ]

[ Thứ Trường An ăn hôm nay hình như trong vườn tui cũng có.... Tui mang ra thử xem. ]

[ Đệt, tui ngồi đây chờ trả lời, xin hãy nói cho tui biết thứ này rốt cuộc ăn có ngon không vậy? Nếu ăn ngon thì hãy nói cho tui biết mua nó ở đâu! ]

[ Tui uống hết 3 bịch dịch dinh dưỡng rồi, bạn kia đã quay trở lại chưa? ]

[ Giống, tui thật nóng lòng muốn biết! ]

......

[ Tui đã quay lại! Trong vườn nhà tui chỉ có một cây, bên trên mọc ba quả trái cây màu vàng, tui hái một quả, kiểm tra đo lường thấy không có độc, tui chia ba tui một nửa, hiện giờ ông ấy đang lái cơ giáp ra ngoài, nói muốn đào mấy chục cây mang về.... Thứ này hương vị thật sự rất ngon, tui thề tui chưa bao giờ ăn qua thứ nào ngon hơn thứ này! ]

[!!!!!! ]

[ Nhà cậu ở chỗ nào? Hay cũng cho tui đào mấy cây đi! ]

Hướng gió trên Tinh Võng thay đổi, một đám người bắt đầu nghiên cứu đồ ăn của ấu tể rốt cuộc là thứ gì, ngoại trừ hạt ngũ cốc viện nghiên cứu khoa học chế tạo dành riêng cho ấu tể, còn lại có cà rốt và bắp ngô đều khiến cho rất nhiều người tìm kiếm, vì ấu tể mà ham muốn ăn uống của con người lần đầu tiên được mọi người tán đồng.

Rất nhanh sau đó viện nghiên cứu thực vật công bố tên hai loại thực vật đó, loại màu cam chính là rễ cây hoa ren, còn loại màu vàng mới xuất hiện kia ngoại trừ cái tên nguyên bản trong kho gen kia, Hứa Giác đã xác định cái tên mới của nó là —— "Bắp", ở trong quyển sách trong hộp của ấu tể từng ở, có hình ảnh của một loại ngũ cốc giống hết nó.

Nhưng hai loại thực vật này không có số lượng nhiều như vậy, chưa có diện tích reo trồng lớn, không nói tới có bán hay không, nếu bán thì trong khoảng thời gian ngắn giá cả cũng không khả quan lắm.

Trên Tinh Võng một đám người đói khát kêu rên, lại vẫn cố nhịn xem ấu tể ăn thứ gì, vừa xem vừa ôm bụng, chỉ cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

[ Khi nào tui mới có thể giống bé con Trường An được ăn rễ cây hoa ren và bắp đâyyy!! ]

Đây cũng là tiếng lòng của biết bao nhiêu người.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Trường An: (cúi đầu gặm): Mấy người đều chưa trải sự đời, mỗi bắp ngô thôi mà cũng tới mức này sao?

________

Nhangw: Trường An và hành trình tìm lại tinh hoa ẩm thực của nhân loại.

Nói chứ edit đoạn này đói kinh khủng, một phần là vì đêm rồi, phần còn lại là vì mấy người trong truyện cứ than đói....

________

Bản edit thuộc về Nhangw.

Chỉ được đăng tại s1apihd.com @Nhangw.