Dọc theo đường đi tâm tình Kiều Thư đều tăng vọt.
Trong ngày tháng đóng phim cũng có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Cố Trầm Ngôn, a! Nghĩ lại liền cực kì cực kì vui vẻ.
Vui vẻ đến muốn nhảy lên.
Đáng tiếc trong xe không thể nhảy.
Xe chạy một đường.
Ước chừng mười phút sau, chiếc Maybach màu đen ngừng ở trong bãi đỗ xe ngầm của một khu chung cư.
Cố Trầm Ngôn: “Nơi này lái xe đi đến đoàn phim chỉ cần mười phút, buổi sáng tôi có thể đưa em đến.”
Kiều Thư đôi mắt càng sáng: “Thật vậy sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Thật.”
Kiều Thư đột nhiên nhíu mày: “Có chậm trễ anh đến công ty không? Từ nơi này đến công ty của anh hình nhưu rất xa?”
Cố Trầm Ngôn: “Không xa.”
“Một giờ đủ rồi.”
Kiều Thư tính tính quãng đường, hình như không sai biệt lắm, bất quá cũng gần bằng quãng đường từ nhà đến công ty.
Kiều Thư: “Thời gian giống như có chút gấp, đi làm có thể sẽ đến trễ đi?”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi là ông chủ.”
Kiều Thư chớp chớp mắt.
Cố Trầm Ngôn: “Ông chủ sẽ không đến trễ.”
Kiều Thư: “……”
Đúng nha!
Cậu choáng váng!
Toàn bộ tập đoàn Cố thị đều là của Cố Trầm Ngôn, Cố Trầm Ngôn muốn mấy giờ đi làm đều cớ thể nha, chỉ cần công tác không có vấn đề gì thì sẽ không có chuyện gì cả.
Ông chủ đến trễ có thể xem như đến trễ sao?
Trong toàn công ty anh chính là lớn nhất!
Kiều Thư nghĩ nghĩ liền cười ra tiếng.
Cậu ngẫng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn, sau đó nhào qua, ở trên mặt Cố Trầm Ngôn hôn một cái.
“Kia lúc sau mỗi ngày anh đều phải tự mình đưa em đến đoàn phim nha, Cố tổng.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Thang máy một đường tới tầng chín.
Phòng của Cố Trầm Ngôn ở chỗ này là căn phòng lớn nhất, đại khái rộng khoảng 200 mét vuông.
Phong cách trang hoàng rất là đơn giản, ba phòng, hai sảnh, không gian rất lớn.
Phòng ở thì trước tiên Cố Trầm Ngôn đã cho người thu dọn quét tước thực sạch sẽ, quần áo đồ vật đều đã được Cố Trầm Ngôn để vào trong phòng để quần áo.
Kiều Thư còn phát hiện, máy chơi game của cậu cũng được mang lại đây, còn tri kỷ mà trang bị ở trong TV phòng khách.
Ngao!
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư, gọi điện thoại cho Âu Nhất Niên, để hắn đem hành lý của em mang lại đây.”
Kiều Thư gõ đầu một cái.
Cậu thiếu chút nữa quên mất việc này.
Còn có chuyện cậu dọn ra ngoài ở cũng phải cùng đạo diễn nói một tiếng mới được, bằng không đạo diễn tìm không thấy cậu còn tưởng rằng cậu mất tích nữa.
Kiều Thư bắt đầu gọi điện thoại.
Cố Trầm Ngôn thì lại săn tay áo lên đi vào phòng bếp, anh mở tủ lạnh, tủ lạnh là đã gọi người nhét đầy rau quả thịt cá.
Cố Trầm Ngôn cầm dâu tây rửa sạch, lại gọt thêm một trái hồng cùng thanh long, để vào đĩa mang đi ra ngoài.
Kiều Thư đang gọi điện thoại.
Nhìn thấy Cố Trầm Ngôn bưng trái cây lại đặt ở trước mặt, trên mặt cậu liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Cậu dùng nĩa chĩa một trái dâu tây đưa tới bên môi Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn há miệng nuốt vào.
Rồi sau đó duỗi tay chỉ chỉ phòng bếp.
Kiều Thư gật đầu.
Nói xong, Kiều Thư treo điện thoại, cậu cười cầm một trái dâu tây bỏ vào trong miệng.
Ngọt ngào.
Lại ăn một miếng thanh long.
Vẫn là ngọt ngào.
Cậu cao hứng đứng dậy nhảy bắn đến trong phòng bếp, trong phòng bếp Cố Trầm Ngôn đã đeo xong tạp dề, đang ở chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Cố Trầm Ngôn: “Xương sườn kho tàu có được không?”
Kiều Thư: “Có thể.”
Cố Trầm Ngôn: “Còn muốn ăn cái gì? Tủ lạnh chuẩn bị một ít đồ ăn, em lại đi chọn hai món đi.”
Kiều Thư mở tủ lạnh, lựa chọn hai món ăn, sau đó đi đến bên người Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta cùng nhau.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Hai người cùng nhau ở trong phòng bếp chuẩn bị 3 mặn 1 canh, bọn họ giống một đôi vợ chồng ân ái bình thường, trong khoảng thời gian bận rộn ngẫu nhiên ngẩng đầu một cái là có thể thấy đối phương, sau đó lộ ra một nụ cười tươi vui mừng.
Tình yêu kỳ thật rất đơn giản.
Một lần đối diện, là có thể làm người vui mừng không thôi, là có thể được vui sướиɠ tràn đầy vây quanh.
So với bất kì loại đường nào đều phải ngọt hơn.
3 mặn 1 canh phân lượng thực đủ.
Cuối cùng đều ăn xong rồi.
Kiều Thư ăn so với Cố Trầm Ngôn còn nhiều hơn, đến cuối cùng còn nấc một cái.
Cố Trầm Ngôn: “Đứng dậy đi một chút, tiêu hóa một chút.”
Kiều Thư đỏ mặt gật đầu.
Như thế nào liền bất tri bất giác ăn nhiều như vậy đâu? Cố Trầm Ngôn có thể hay không cảm thấy cậu là một cái thùng cơm?
Kiều Thư mếu máo.
Thật không thể trách được cậu, tưởng tượng đến đây là cơm do Cố Trầm Ngôn làm, cậu liền hận không thể để dạ dày mình có thể lớn một chút, lại lớn một chút.
Luyến tiếc lãng phí dù chỉ là một chút.
Cậu có ý muốn giải thích: “Kỳ thật lúc trước em đều không có ăn nhiều như vậy.”
“Là anh nấu ăn quá ngon.”
“Vì thế liền muốn ăn nhiều một chút.”
“Hơn nữa lãng phí không tốt.”
Cố Trầm Ngôn cười xoa xoa đầu Kiều Thư: “Không có chuyện gì cả, tiểu tiên sinh có thể ăn liền rất tốt.”
“Thích liền nói về sau tôi tận lực xuống bếp nhiều một chút.”
“Thực đáng yêu.”
Khuôn mặt bị nhéo nhéo.
Cố Trầm Ngôn cầm chén đũa để vào trong máy rửa chén, Kiều Thư đứng tại chỗ, cậu nhìn bóng dáng của nam nhân, sau đó tưởng tượng lại liền bưng kín mặt.
A!
Cố Trầm Ngôn như thế nào có thể sủng cậu như vậy.
Rất thích!
Quá vui mừng!
Thời điểm Âu Nhất Niên lại đây đưa hành lý Cố Trầm Ngôn đang ở thư phòng làm việc, Kiều Thư nghe được tiếng chuông cửa, vội vàng chạy tới mở cửa.
Kiều Thư: “Vất vả.”
“Vào nhà uống chén nước đi.”
Âu Nhất Niên: “Không cần, trời đã khuya.”
Kiều Thư: “Vậy anh từ từ.”
Kiều Thư chuẩn bị một túi hoa quả đưa cho Âu Nhất Niên mang về lữ quán ăn.
Âu Nhất Niên đi rồi, Kiều Thư kéo rương hành lý vào phòng, cậu đóng lại cửa phòng, đem rương hành lý mở ra, kiểm tra lại một lần đồ vật bên trong.
Đồ vật đều ở.
Cậu nhìn đồ vật bên trong, nghĩ nghĩ, sau đó xoay người trở lại phòng khách.
Cậu đi vào trong bếp rửa sạch một ít trái cây, sau đó đi đến gó cửa thư phòng.
Cố Trầm Ngôn: “Tiến vào.”
Kiều Thư đẩy cửa đi vào.
Cậu đem trái cây để lênn trên bàn sách, hỏi: “Anh còn phải làm việc bao lâu?”
Cố Trầm Ngôn: “Nhàm chán?”
Kiều Thư vội vàng xua tay: “Không có không có, em chính là hỏi một chút.”
Cố Trầm Ngôn tính toán một chút số lượng công việc còn thừa: “Đại khái còn cần một giờ.”
Kiều Thư cười nói: “Vậy anh hảo hảo công tác, em không quấy rầy anh.”
Kiều Thư một lần nữa trở lại trong phòng, cậu lấy ra điện thoại rồi đặt một cái báo thức, sau đó an tâm mà ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Mỗi ngày nỗ lực hơn một chút, nhất định có thể kịp thời hoàn thành.
Kiều Thư hùng tâm tráng chí!
Tin tưởng tràn đầy!
Thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Kiều Thư mới từ trong cảnh giới quên mình ra tới.
Cậu lập tức dọn dẹp sạch sẽ.
Cố Trầm Ngôn còn chưa có trở về, Kiều Thư mở ra cửa phòng vẫn luôn đóng lại, sau đó cầm áo ngủ đi tắm rửa.
Thời điểm cậu đi ra Cố Trầm Ngôn vừa lúc từ thư phòng trở lại.
Kiều Thư lộ ra một nụ cười: “Bận xong rồi sao? Em đi lấy quần áo tắm rửa cho anh.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Cố Trầm Ngôn đi tắm rửa.
Thời điểm anh ra tới, Kiều Thư đang ghé vào trong chăn cần điện thoại chơi Anipop.
Cố Trầm Ngôn: “Nên ngủ.”
Kiều Thư: “Từ từ, đợi em qua màn này đã.”
Một lát sau, Kiều Thư qua màn, cậu buông điện thoại chủ động nằm xuống.
Cố Trầm Ngôn tắt đèn lên giường.
Kỳ thật Kiều Thư là có chút tâm viên ý mã, nhưng tối hôm qua bởi vì cậu quấn lấy Cố Trầm Ngôn muốn rất nhiều lần, đêm nay liền không mặt mũi chủ động.
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Trong bóng đêm, Kiều Thư liếʍ môi dưới: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Hôm nay không có đẹo lắc chân sao?”
Kiều Thư: “A?”
Cậu sửng sốt một chút mới nói: “Đeo, chính là em dùng bông đem lục lạc tạm thời tắc lại.”
Lục lạc sẽ phát ra âm thanh, Kiều Thư sợ ảnh hưởng đến đóng phim, thời điểm trucớ khi đến đoàn phim liền dùng bông tạm thời tắc lại.
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Ngày mai suất diễn nặng không?”
Kiều Thư: “Còn tốt không có đánh diễn.”
Nghỉ mười ngày, đạo diễn sợ xương cốt bọn họ đều lười quay không được đánh diễn, liền đem đánh diễn đều an bài ra phía sau, để cho bọn họ mấy ngày nay hoạt động nhiều một chút.
Cố Trầm Ngôn: “Có thể đem bông lấy ra không?”
Kiều Thư: “……”
Trong bóng đêm, mặt cậu đỏ lên.
Ý tứ này là……
Cậu ngượng ngùng gật đầu: “Được anh từ từ.”
Từ sau khi cậu đeo lắc chân, Kiều Thư liền phát hiện Cố Trầm Ngôn đặc biệt thích “Chơi” bên mắt cá chân mà cậu đeo lắc kia.
Cố Trầm Ngôn sẽ dùng ngón tay gắt gao khoanh lại mắt cá chân, sẽ dùng lòng bàn tay chậm rãi ở trên đó vuốt ve.
Sẽ nâng chân cậu lên, đem đôi môi ấm áp dừng lại ở trên đó, để lại một vệt đỏ làm người ta đỏ mặt, càng sẽ ở trong bóng đêm một chút một chút mà dùng thân thể đem lục lạc trên mắt cá chân Kiều Thư đâm vang.
“Linh”
“Linh”
Một chút một chút, thanh âm trong bóng đêm phá lệ thanh thúy, cũng làm Kiều Thư phá lệ thẹn thùng.
Đương nhiên còn có kích động.
A!
Quá sắc khí!
Bận tâm đến việc ngày hôm sau Kiều Thư còn phải đóng phim, Cố Trầm Ngôn chỉ làm một lần liền ngừng lại.
Trong bóng đêm, anh ôm lấy Kiều Thư đã ngủ say vào ngực, nhẹ nhàng than một tiếng.
Bất quá một ngày.
Anh liền nhớ Kiều Thư.
Anh thậm chí còn giống như một tên mao đầu tiểu tử (chỗ này hum hỉu lắm), gấp không chờ nổi mà chạy đến đoàn phim đón người.
Gấp không chờ nổi mua bất động sản ở chỗ này.
Kiều Thư nhìn thấy anh liền vui mừng cao hứng, anh làm sao lại không như vậy đâu?
Ngày hôm sau sau khi ăn cơm sáng, Cố Trầm Ngôn tự mình đưa Kiều Thư đến đoàn phim, sau đó lại vòng đến công ty.
Kiều Thư cả người tràn đầy hơi thở hạnh phúc đầy mặt tươi cười mà đi vào đoàn phim.
Sau đó bị Đường Đình bắt được.
Đường Đình: “Ngoan ngoãn nói ra, tối hôm qua nghe nói cậu về sau đều về nhà ở, như thế nào tớ nhìn thấy dáng vẻ này không giống a.”
Kiều Thư cười.
Đường Đình: “Thu lại một chút đi a Kiều Kiều.”
“Toàn bộ đoàn phim đều sắp biết cậu đang yêu đương rồi đó”
Kiều Thư: “Rõ ràng như vậy sao?”
Đường Đình: “Ừm cực kì cực kì luôn.”
Kiều Thư: “Tôi sẽ chú ý.”
Đoàn phim sau khi thong thả hai ngày, liền bắt đầu tăng tiến độ quay chụp.
Kiều Thư thân là nam hai suất diễn chỉ so với một mình nam chính là Trình Vân Xuyên ít hơn một chút, nhiệm vụ mỗi ngày tự nhiên không nhẹ.
Nhưng mỗi ngày cậu tới đoàn phim đều có Cố Trầm Ngôn đưa, có đôi khi đêm khuya diễn mới xong thì Cố Trầm Ngôn cũng đều mỗi ngày kiên trì tới đón cậu, còn sẽ chuẩn bị tốt đồ ăn cho cậu.
Mấy ngày qua đi, Đường Đình cùng Trình Vân Xuyên tinh thần đều uể oải không ít, nhưng Kiều Thư nhìn qua vẫn tràn đầy tinh lực như cũ.
14 tháng 2.
Hôm nay là ngày quay cảnh cuối cùng của Kiều Thư, quay xong cảnh này Kiều Thư liền có thể đóng máy.
Đạo diễn: “action!”
Đường Đình nắm lấy thanh bảo kiếm mà Kiều Thư vì nàng tiêu phí rất nhiều tâm tư mới tìm thấy, không chút lưu tình đem mũi kiếm đâm vào trái tim Kiều Thư.
Kiều Thư không dám tin tưởng mà mở to hai mắt.
Trong miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, nhiễm hồng hết cái cằm trắng nõn của hắn, lại rơi lên một thân áo quần đỏ thẩm của hắn.
Đó là bộ quần áo mà hắn thích nhất, là Đường Đình vì hắn ở tú trang chọn.
Kiều Thư ánh mắt dừng ở trên thanh kiếm kia, lại chậm rãi gian nan mà nhìn về phía Đường Đình.
“Tỷ tỷ?” Hắn nói.
Đường Đình lạnh mặt: “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi.”
Kiều Thư cố chấp nói: “Ngươi là.”
“Tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ, vì cái gì?”
Đường Đình: “Ngươi đáng chết.”
“Là Ma giáo các ngươi hại ta nhà tan của nát! Là ngươi gϊếŧ sư phụ ta, hiện tại ngươi còn muốn gây họa võ lâm.”
________________________
Game Anipop là game này nè