Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 53: Quá ngọt

Chu Ngạn Thanh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một ngụm cẩu lương đầy miệng, hắn cười mắng một tiếng.

Chu Ngạn Thanh: Chị dâu buông tha cho em đi.

Chu Ngạn Thanh: Đứa nhỏ còn nhỏ lắm.

Chu Ngạn Thanh: Dạ dày không tốt.

Kiều Thư cong đôi mắt, trong mắt tràn đầy ý cười ngọt ngào: Chồng tôi đi mua bánh kem cho tôi đã trở lại.

Chu Ngạn Thanh:!!!

Chu Ngạn Thanh: Chị dâu, chó cũng là có tôn nghiêm!

Chu Ngạn Thanh: Gâu!

Cố Trầm Ngôn đem hộp để lên trên mặt bàn, ngồi ở đối diện Kiều Thư, nhìn Kiều Thư trên mặt tươi cười, lại nhìn điện thoại trên tay Kiều Thư, môi mỏng hơi nhấp, cuối cùng hỏi: “Đang cùng ai nói chuyện phiếm?”

Kiều Thư cười nói: “Là cùng Chu Ngạn Thanh”.

Cố Trầm Ngôn bất động thanh sắc nói: “Bọn em nói chuyện thật thoải mái”.

Kiều Thư sửng sốt.

Sau đó cậu nhớ tới, lúc trước cậu rõ ràng đối Chu Ngạn Thanh còn thực khách khí, nhưng lúc này cư nhiên liền tự nhiên mà tú ân ái với Chu Ngạn Thanh.

Kiều Thư: “……”

Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Không trách chính mình, nam nhân như vậy mà không thích chính là ngu ngốc phí hoài thanh xuân tuổi trẻ!

Hơn nữa Chu Ngạn Thanh là em trai Cố Trầm Ngôn.

Kiều Thư có được đáp án một lần nữa cười rộ lên, cậu nói: “Hình như là như vậy”.

Cố Trầm Ngôn rũ mi mắt, anh đem bánh kem nhỏ đẩy tới trước mặt Kiều Thư: “Bọn em đang nói chuyện gì?”

Kiều Thư cầm lấy muỗng nhỏ: “Đang nói chuyện hot search”. Cậu dừng một chút, lại nói: “Còn có anh”.

Mặt có chút nóng.

Lần này là Cố Trầm Ngôn hơi ngốc.

Anh hỏi: “Nói về tôi?”

Kiều Thư trong mắt càng sáng, cậu gật đầu thật mạnh, “Chúng ta đang nói anh rất lợi hại!”

“Sở ảnh đế cùng Chu đạo cũng chưa có biện pháp với Chu Đồng Đồng, anh vừa ra tay, cô ta liền nhận tội, ngay cả người sau lưng cô ta cũng không dám nói một lời”.

“Rất lợi hại!” Kiều Thư cường điệu nói.

Không chỉ có lợi hại, còn thực ngọt.

Bộ dáng bênh vực người của mình quá ngọt ngọt, bộ dáng mua bánh kem nhỏ cho cậu cũng ngọt.

Ánh mắt Cố Trầm Ngôn trong nháy mắt mất tự nhiên, anh ra vẻ trấn định bưng lên cà phê trước mặt uống một ngụm.

Kiều Thư đột nhiên nói: “Cố Trầm Ngôn, cảm ơn anh”.

Cố Trầm Ngôn tay dừng một chút, sau đó anh nói: “Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn”.

Kiều Thư lại lắc đầu: “Chính là tôi muốn nói”.

Cậu múc một muỗng bánh kem để vào trong miệng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, cùng tâm tình của cậu giống nhau.

Kiều Thư cố chấp cường điệu: “Tôi muốn nói”.

Từ sau khi ba mẹ cậu mất, Cố Trầm Ngôn là người đầu tiên nói với cậu, khi dễ người của anh phải giáo huấn trở về, hơn nữa còn hành động, Kiều Thư đã thật lâu chưa có cảm giác được người bảo hộ.

Loại cảm giác này thực tốt.

Thậm chí làm cậu nghiện rồi.

Kiều Thư nói: “Cố Trầm Ngôn, hôm nay tôi thực vui vẻ”.

“Cảm ơn anh”.

“Cảm ơn anh làm tôi vui vẻ như vậy”.