Về đến nhà, Cố Trầm Ngôn lấy một chậu nước ấm, đem khăn lông ướt nhẹp đưa cho Kiều Thư đắp lên cổ tay.
Kiều Thư có chút ngượng ngùng: “Kỳ thật tự tôi có thể làm”.
Cố Trầm Ngôn: “Đừng nhúc nhích”.
Khăn lông ấm áp đắp ở trên cổ tay nhức mỏi trong nháy mắt liền có cảm giác sảng khoái, nhưng loại cảm giác này thực nhanh liền bị ngoại lực nghiền nát.
“Hít!”
Kiều Thư hít hà một hơi.
Cố Trầm Ngôn ngừng tay lại động tác xoa ấn động tác, bên trong ánh mắt lộ ra một tia quan tâm: “Rất đau?”
Kiều Thư thử xoay cổ tay một chút, cười cười: “Kỳ thật còn tốt, chính là đột nhiên lập tức không có chuẩn bị sẵn sàng”.
Cố Trầm Ngôn: “Được, dù đau nhưng phải cố gắng nhịn một chút, xoa xong thì ngày mai mới tốt được”.
Kiều Thư: “Được”.
Kỳ thật thích ứng đau đớn kiểu này liền tốt, đến lúc sau còn có chút thoải mái, Kiều Thư dựa vào trên sô pha, nhìn người nam nhân trước mặt nghiêm túc vì chính mình xoa ấn cổ tay.
Rõ ràng là một tổng tài lãnh khốc cao cao tại thượng, nhưng người nam nhân này lại ngoài ý muốn……
Ôn nhu.
Kiều Thư suy nghĩ một chút, dùng cái từ này.
Cố Trầm Ngôn ôn nhu……
Kiều Thư nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư: “Đột nhiên có chút vui vẻ nho nhỏ”.
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư tươi cười lại rộng thêm một chút.
Cố Trầm Ngôn phi thường có kiên nhẫn mà giúp Kiều Thư xoa ấn cổ tay nửa giờ, Kiều Thư thoải mái mơ màng sắp ngủ.
“Ừm?”
Trên người có động tĩnh truyền đến, Kiều Thư cố gắng mở ra đôi mắt đang nhắm lại ra, lông mi đen nhánh run run.
Cố Trầm Ngôn cong eo, cẩn thận đem thảm lông ở trên người Kiều Thư, anh nghe được thanh âm liền ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thư, liền nhìn đến cặp mắt đang mê mang kia của Kiều Thư: “Đánh thức em sao?”
Anh kéo lại thảm lông: “Em ngủ một lát đi, tôi đi chuẩn bị cơm chiều”.
Dì Lan cùng với chú Chu muốn ở quê quán ngây ngốc mấy ngày, mấy ngày nay ăn cơm chỉ có thể do chính bọn họ giải quyết.
Kiều Thư chớp chớp mắt, cố gắng để đầu óc tỉnh táo lại, chen chân ra muốn xuống sô pha: “Tôi và anh cùng nhau”.
Cố Trầm Ngôn ngăn cản cậu: “Không cần, tay của em còn chưa tốt, hảo hảo nghỉ ngơi”.
Kiều Thư: “……”
Xác thật, hiện tại tay của cậu cũng cầm không được nồi sạn, cũng nắm không được dao.
Kiều Thư nghĩ nghĩ: “Tôi có thể rửa rau”.
Cố Trầm Ngôn: “Trong lúc bôi thuốc tạm thời không được đυ.ng nước”. Anh dừng một chút lại nói: “Ngoan, thực nhanh liền xong”.
Kiều Thư: “!!!”
A!
Như thế nào đột nhiên lại nổ súng!
Cố Trầm Ngôn hướng phòng bếp đi đến.
Kiều Thư nhìn bóng dáng của anh, nhìn, nhìn, sau đó giơ tay che lại gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Khiêng không được!
Thật sự!
Phòng bếp có tiếng nước truyền ra.
Kiều Thư ghé vào trên sô pha, đầu thường thường mà hướng phòng bếp nhìn một chút, một lát sau, cậu vuốt điện thoại, tìm được wechat của Giang Gia Du.
Kiều Thư: Ngư Ngư.
Kiều Thư: Tớ khả năng muốn yêu đương.
Giang Gia Du mới vừa diễn xong, nhìn đến tin tức tức khắc bị kinh ngạc một chút.
Giang Gia Du:!!!
Giang Gia Du: Chồng cậu đâu?
Kiều Thư kỳ quái: Anh ấy ở phòng bếp làm cơm chiều nha.
Giang Gia Du:!!!
Giang Gia Du: Cậu là cái tra nam!
Giang Gia Du vô cùng đau đớn, đôi tay ở trên điện thoại bạch bạch bạch nhanh chóng đánh chữ.
Giang Gia Du: Kiều Kiều, nghe tớ, cậu đã kết hôn, không cần chân trong chân ngoài, xuất quỹ loại sự tình này không tốt, hơn nữa chồng cậu tốt như vậy, lại có tiền, thanh âm dễ nghe, đối với cậu cũng tốt, người ta một cái tổng tài đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.
Giang Gia Du: 【 xuất quỹ nguy hại 】
Giang Gia Du: 【 năm đó đã làm chuyện vô cùng hối hận —— xuất quỹ 】
Kiều Thư: “……”
Này hiểu lầm có chút lớn nha.
Kiều Thư chạy nhanh đánh chữ: Không phải.
Kiều Thư: Tớ là nói tớ muốn cùng Cố Trầm Ngôn yêu đương.
Giang Gia Du:???
Giang Gia Du: Các cậu không phải kết hôn rồi sao?
Kiều Thư đúng lý hợp tình: Chính là chúng tớ còn không có nói qua yêu đương a.
Kiều Thư: Anh ấy quá tốt.
Kiều Thư: Ngư Ngư, tớ cảm thấy tớ sắp luân hãm.
Bất quá ngắn ngủn mấy ngày, Kiều Thư tim cậu cũng đã đập không bình thường rất nhiều lần.
Kiều Thư cảm thấy, đây là tình yêu của cậu đã tới rồi.
Tình yêu……
Rất tốt đẹp là một từ làm người động tâm, là chuyện mà trước kia Kiều Thư đã từng ảo tưởng qua, nhưng là hiện tại, cậu rõ ràng còn chưa có đυ.ng chạm đến, cũng đã nếm được rồi tư vị so với trong ảo tưởng càng thêm ngọt ngào.
Trước mắt tuy rằng không xác định, nhưng Kiều Thư tin tưởng, nếu còn tiếp tục như vậy, cậu yêu Cố Trầm Ngôn chẳng qua là vấn đề thời gian.
Một người nam nhân như vậy……
Muốn nắm chặt.
Ngày hôm sau.
Kiều Thư rời giường sớm, nhưng cậu thất vọng phát hiện Cố Trầm Ngôn hôm nay như cũ so với cậu sớm hơn.
Thời điểm xuống lầu, Cố Trầm Ngôn đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Kiều Thư: “Chào buổi sáng”.
Cố Trầm Ngôn: “Chào buổi sáng”.
Kiều Thư thò lại gần: “Hôm nay ăn cái gì?”
Cố Trầm Ngôn: “Làm bánh trứng còn có sữa đậu nành”.
Kiều Thư cổ động: “Vừa lúc đều là món tôi thích”.
Ăn xong bữa sáng, Kiều Thư chủ động thu thập chén đũa trên bàn, thu thập xong, cậu đi đến bên người Cố Trầm Ngôn đang uy cá, tìm kiếm đề tài: “Hôm nay anh có bận không?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Hôm nay nghỉ ngơi”.
Kiều Thư bóp bóp cổ tay.
Cậu hơi có chút mất mát u oán nói: “Hôm nay tôi cũng phải đi luyện kiếm”.
Cố Trầm Ngôn hỏi: “Mấy giờ?”
Kiều Thư: “9 giờ xuất phát đi”.
Thời điểm 9 giờ Cố Trầm Ngôn đổi tốt quần áo, đi tới bên cạnh Kiều Thư nói: “Đi thôi”.
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Không phải muốn đi luyện kiếm?”
Kiều Thư chớp mắt: “A?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đưa em đi”.
Trong nháy mắt tâm hoa nộ phóng.
Tâm tình tốt đối với việc luyện tập kiếm pháp cũng có công dụng thần kì, một ngày xuống dưới Kiều Thư nắm giữ vài cái động tác có yêu cầu rất cao, múa kiếm hoa so ngày hôm qua đẹp hơn rất nhiều.
Ngũ sư phó khen ngợi nói: “Hôm nay học không tồi”.
Kiều Thư cười nói: “Là sư phó dạy tốt”.
Cậu cầm kiếm đối với ngũ sư phó cúc một cung: “Hai ngày này cảm ơn ngũ sư phó dạy dỗ”.
Ngũ sư phó gật gật đầu.
Ngày mai liền phải tiến tổ đóng phim, Kiều Thư muốn trước tiên dành ra một ngày thời gian chuẩn bị quần áo đồ vật, bởi vậy chỉ có thể ở hội quán kiếm thuật học hai ngày.
Thời gian có chút khẩn cấp, cũng may thành quả là khả quan.
Về nhà thời điểm, Kiều Thư đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua cậu quên kêu người lái thay đem xe trở về nhà.
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư lấy từ trong ba lô ra chìa khóa, bi thương mà trầm mặc.
Điện thoại gọi cho Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, anh không cần tới đón tôi”.
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư: “Ngày hôm qua xe còn không có lái về nhà, tôi hôm nay lái nó về nhà đi”.
Cố Trầm Ngôn: “Kêu người lái thay”.
“Tôi sắp tới rồi”.
Vui sướиɠ luôn là rất đơn giản.
Thời điểm ngồi trên xe, Cố Trầm Ngôn nói: “Gần nhất luyện kiếm tận lực không cần lái xe, không an toàn”
Kiều Thư cười nói: “Được”.
Thời điểm đi ngang qua một siêu thị Kiều Thư nhớ tới đồ vật từ Lan Thành gửi lại đây hôm nay đã tới rồi.
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn, tôi muốn đi siêu thị mua chút đồ vật”.
Cố Trầm Ngôn: “Được”.
Hai người cùng nhau đi siêu thị.
Kiều Thư mang lên khẩu trang, tìm được nhân viên hướng dẫn mua sắm của siêu thị.
Kiều Thư: “Chào ngài, xin hỏi khu đóng gói giấy ở đâu?”
Nhân viên hướng dẫn mua sắm: “Đi thẳng về phía trước, đến bên trong rẽ phải, đi vài bước là có thể thấy”.
Kiều Thư: “Cảm ơn”.
Kiều Thư tìm được địa phương, cậu ở trên giá nghiêm túc mà chọn lựa một hồi, cuối cùng lựa chọn một túi quà tặng màu đỏ rực, cậu cầm mười mấy cái, tiếp theo lại đi đến một bên lấy một chồng giấy hồng.
Kiều Thư ngửa đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Được rồi, chúng ta về nhà đi”.
Cố Trầm Ngôn: “Được”.
Anh duỗi tay tự nhiên mà lấy qua đồ vật trên tay Kiều Thư.
Kiều Thư lộ ra một nụ cười.
Bây giờ là thời điểm tan tầm, khoảng thời gian này siêu thị người rất nhiều, tới tới lui lui, các loại mua đồ ăn nấu cơm, mang con mua sắm.
Khó tránh khỏi, vận khí không tốt liền sẽ gặp được một hai cái hùng hài tử đấu đá lung tung.
“Cẩn thận”.
Cố Trầm Ngôn một tay ôm lấy Kiều Thư eo, mang theo Kiều Thư hướng bên cạnh lui một bước.
Hai cái tiểu nam hài cười hì hì đuổi theo đánh vào quần áo trên người Kiều Thư rồi nhanh chóng chạy đi.
Ba mẹ của đứa nhỏ đó thấy thế không nhanh không chậm tiến lên xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, không đυ.ng vào các người đi, đứa nhỏ trong nhà tuổi còn nhỏ tương đối nghịch ngợm không hiểu chuyện”.
Cố Trầm Ngôn nghiêm túc nói: “Tuổi còn nhỏ không phải dùng để lấy cớ”.
Hai người đó sửng sốt.
Cố Trầm Ngôn: “Mong hai người giáo dục tốt con của chính mình, nơi này là nơi công cộng, cũng không phải công viên trò chơi nơi mà bọn họ có thể chơi đùa, đây là điều mà rất nhiều người bao gồm cả một đứa con nít đều có thể biết được”.
Hai người kia xấu hổ còn có chút xấu hổ buồn bực: “Anh người này! Đều cùng anh xin lỗi như thế nào còn tính toán chi li, lớn lên nhân mô nhân dạng nhìn ăn mặc cũng tốt, như thế nào không có lễ phép như vậy”.
“Oanh”
“Oa a a a a ba ba!”
Thanh âm đứa nhỏ khóc nháo truyền đến, hai người kia vừa quay đầu liền thấy, tức khắc sắc mặt đại biến vội vàng chạy tới.
Kiều Thư cũng quay đầu nhìn lại.
Nguyên lai là kia hai cái hùng hài tử đυ.ng ngã một ngọn núi Pepsi được dựng lên.
Lon Pepsi lăn xuống đầy đất.
Âm thanh chửi bậy truyền đến.
Kiều Thư: “……”
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua bình tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Kiều Thư: “Vừa mới có hay không dọa đến?”
Kiều Thư lắc đầu.
Cậu cũng chưa nhìn đến kia hai cái hùng hài tử, Cố Trầm Ngôn cũng đã ôm cậu tránh đi.
Di?
Ôm cậu?
Kiều Thư cúi đầu liền thấy, Cố Trầm Ngôn bàn tay còn gắt gao mà ôm ở trên eo cậu.
Quần áo đơn giản mỏng manh đem độ ấm trên lòng bàn tay của đối phương truyền tới trên người.
Có điểm nóng người.
Kiều Thư mặt đỏ.
Cố Trầm Ngôn cánh tay vừa thu lại, đem Kiều Thư lại ôm chặt một phân: “Đi thôi”.
“A?”
Kiều Thư nhìn cánh tay bên hông, nỗ lực áp xuống khô nóng trên mặt, thanh âm phát nhẹ: “Đi như vậy?”
Siêu thị nhiều người như vậy, quá ngượng ngùng.
Cố Trầm Ngôn không chút nào cảm thấy này có cái gì, anh bình tĩnh gật đầu: “Ừm, người nhiều”.
Kiều Thư giơ tay đè xuống khóe miệng đang nhếch lên: “Được”.
Cơm chiều là hai người cùng nhau làm.
Cơm nước xong, Kiều Thư mở ra đồ chuyển phát nhanh đem toàn bộ hộp kẹo bên trong lấy ra, lại đi tìm kéo, ngồi ở trên thảm trong phòng khách, cầm giấy hồng ở trên kẹo vại khoa tay múa chân.
Cố Trầm Ngôn nghe xong điện thoại đi tới, nhìn thấy Kiều Thư cầm kéo ở trên giấy “Răng rắc răng rắc”, ánh mắt nghi hoặc: “Cắt giấy?”
Kiều Thư cười gật đầu: “Ừm”.
Cố Trầm Ngôn: “Cắt cái này làm cái gì?”
Kiều Thư: “Tôi muốn cắt chữ hỉ dán ở trên kẹo vại”.
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư lúc này mới nhớ tới, chuyện cậu muốn đưa kẹo mừng cho bạn bè còn không có cùng Cố Trầm Ngôn nói.
Cậu buông kéo, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, gương mặt ửng đỏ: “Cố Trầm Ngôn, chúng ta kết hôn hẳn là phải phát kẹo mừng cho bạn bè”.
Cố Trầm Ngôn vi lăng.
Sau đó anh đi đến bên người Kiều Thư ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Tôi và em cùng nhau”.
Kiều Thư cười trộm.
Có mười mấy hooph kẹo nhỏ, Kiều Thư đếm đếm mấy cái hộp, đếm trên đầu ngón tay tính: “Ngư Ngư một hộp, chị Quỳnh một hộp, chị Nguyệt Nguyệt một hộp”.
Mấy người này là những người mà Kiều Thư sau khi xuyên thư quen thân nhất, Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, “Dì Lan và chú Chu một hộp, Phương Chu Du một hộp, đúng rồi, đưa cho Trần đặc trợ bọn họ cũng vài hộp”. Cậu hơi hơi dừng lại nhỏ giọng hỏi: “Anh còn có bạn bè nào khác không? Này đó kẹo có đủ hay không?”
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua: “Đủ”.
Bạn bè của anh cũng không nhiều lắm, mà một ít bạn bè trên thương nghiệp tạm thời không cần đưa.
Kiều Thư yên tâm: “Vậy là tốt rồi”.
Cố Trầm Ngôn cũng sẽ không cắt giấy, anh chủ yếu là ở sau khi Kiều Thư cắt xong chữ hỉ hỗ trợ dán đến trên hộp kẹo, lại cẩn thận mà bỏ vào trong túi quà tặng.
Kiều Thư cắt chữ hỉ thật sự rất đẹp, khi còn nhỏ cha mẹ cậu còn trên đời, mỗi năm ăn tết nhà bọn họ liền sẽ chính mình cắt chữ hỉ dán ở trên cửa sổ, Kiều Thư mưa dầm thấm đất, cũng liền học được.
Hai người cùng nhau an tĩnh mà bận rộn gần hai giờ, rốt cuộc đem kẹo đều đóng gói tốt.
Kiều Thư vỗ vỗ tay: “Ngày mai kêu chuyển phát nhanh tới cửa là được”.
Kẹo mừng chuẩn bị tốt, Kiều Thư lại đi đem chuyển phát nhanh còn dư lại dọn lại đây, lấy ra một bao đồ ăn vặt mở ra, dùng khăn ướt lau tay từ bên trong lấy ra một cái thịt khô đưa tới bên miệng Cố Trầm Ngôn: “Anh nếm thử xem, đây là đặc sản thịt khô ucar Lan thành đó, tôi nhìn thấy trên mạng nói ăn rất ngon”.
Rất ít ăn đồ ăn vặt Cố Trầm Ngôn chần chờ há mồm, anh cẩn thận nếm nếm: “Không tồi”.
Kiều Thư cao hứng cong mặt mày.
“Không tồi liền tốt”.
Thời gian được ở chung một chỗ luôn là trải qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, Kiều Thư liền đến ngày tiến vào đoàn phim đóng phim.
Thời điểm kéo rương hành lý lên xe bảo mẫu Kiều Thư khó được sinh ra một chút cảm xúc không muốn rời nhà.
Cố Trầm Ngôn: “Hảo hảo chiếu cố chính mình”.
Kiều Thư gật đầu.
Cố Trầm Ngôn: “Có việc liền gọi điện thoại cho tôi”.
Kiều Thư tiếp tục gật đầu.
Dư Quỳnh ở trên xe thúc giục.
Kiều Thư nhìn Cố Trầm Ngôn, chần chờ một chút, hỏi: “Cố Trầm Ngôn, có thể ôm một chút lại đi sao?”
Cố Trầm Ngôn sửng sốt.
Sau đó anh mở ra hai tay đem Kiều Thư ôm vào trong lòng ngực.
Kiều Thư đôi tay bắt lấy sau eo Cố Trầm Ngôn, có chút ưu sầu nghĩ: Còn không có rời đi liền bắt đầu nhớ nhà.
Đoàn phim được quay ở Diêm Thành, từ Hải Thành ngồi máy bay phải đi đến hai tiếng rưỡi mới có thể tới.
Vừa đến đoàn phim, đạo diễn liền đem mọi người kéo vào một nhóm WeChat.
Tiếp theo là cùng đọc kịch bản, chụp ảnh tạo hình.
Web drama võ hiệp có vốn ít, đầu tư chỉ có một ngàn vạn, đạo diễn lại là một người rất tỉ mỉ, thích quay cảnh thực địa, tiền thuê sân bãi cùng dụng cụ, cơ hồ dùng một nửa kinh phí, vì không thể chi quá nhiều, thời gian quay chụp đều phải bóp tới tính, tuyệt không thể lãng phí.
Bởi vậy vừa đến đoàn phim, diễn viên cùng nhân viên công tác đều sôi nổi công việc lu bù lên, ai cũng không dám rớt dây xích.
Kiều Thư thân là nam nhị, suất diễn là trừ bỏ nam nữ chủ ở ngoài nặng nhất, trong đó đánh diễn chiếm một bộ phận rất lớn.
Vì không kéo đoàn phim lui về phía sau, ở thời điểm không diễn Kiều Thư thường xuyên sẽ tìm chỉ đạo võ thuật còn có nhóm diễn viên quần chúng học hỏi, tranh thủ thời điểm quay chụp đánh diễn có thể nhanh chóng qua.
Như cũ là mỗi ngày trên người mang theo ứ thanh trở lại khách sạn.
Một trận gió thổi qua.
Kiều Thư run lên một chút, giơ tay nửa ôm lấy chính mình, chà xát cánh tay lạnh đến nổi da gà, nhẹ giọng nói thầm: “Không khí lạnh sắp tới rồi, ngày mai phải nhờ chị Nguyệt Nguyệt giúp mình đi mua chút quần áo khoác ngoài trở về”.
Lại nói thời điểm đến Diêm Thành vẫn là mùa thu, chớp mắt nửa tháng qua đi, mùa đông sắp tới.
Kiều Thư nhanh hơn bước chân.
Đoàn phim tài chính khan hiếm, tự nhiên sẽ không thuê khách sạn có điều kiện thực tốt, cũng may khách sạn tuy rằng cũ nhưng cũng là các kết cấu cơ bản còn tốt, mấu chốt đường đến đoàn phim chỉ cần mười phút, phi thường tiện lợi.
Kiều Thư hướng trong đi đến.
“Kiều Thư?”
Có người gọi Kiều Thư lại.
Kiều Thư nghe tiếng quay đầu lại, hắn nhìn đến một cái mạc danh có chút quen mắt nam nhân đứng ở hắn phía sau cách đó không xa.
Nam nhân mặc một thân triều y, lỗ hổng quần jean hắc T, áo khoác là áo choàng, hắn nhìn đến Kiều Thư quay đầu lại cười một chút, bước nhanh đến gần: “Thật đúng là em a”.