*Tên chương nói lên tất cả, nma nó không có chút xíu thịt nào đâu, không có miếng xíu nào luôn ă.___________
Đêm khuya.
Trong phòng ngủ chính của biệt thự lại sáng đèn.
Phương Chu Du trong lúc ngủ mơ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn không kiên nhẫn nhấn nghe điện thoại, rồi sau đó buồn ngủ trở thành hư không, kích động rời giường khiêng hòm thuốc nhanh chóng đuổi tới Cố trạch.
Cố trạch.
Phương Chu Du nhanh chóng khai xong dược, đem Cố Trầm Ngôn lôi ra khỏi phòng ngủ chính, phá lệ vui mừng: “Anh em ơi, cậu rốt cuộc cũng trưởng thành!”
Cố Trầm Ngôn mắt lạnh.
Phương Chu Du: “Đừng như vậy xem tôi, tôi này không phải quá kích động sao”.
“Anh em của cậu là tôi đây cả ngày liền sợ chỗ nào đó của anh em mình có vấn đề”.
“Sầu a.”
Phương Chu Du là bạn từ nhỏ của Cố Trầm Ngôn, hai người cùng nhau lớn lên, lúc học đại học Phương Chu Du lựa chọn chuyên ngành y học mà từ nhỏ hắn đã cảm thấy hứng thú, sau khi được đào tạo chuyên sâu trở về trực tiếp ở bệnh viện tư nhân An Khang của Phương gia đi làm, hiện giờ bệnh viện tư nhân An Khang đại bộ phận công việc đều do hắn làm chủ.
Cố Trầm Ngôn làm lơ những lời này đó vô nghĩa: “Em ấy bị thương có nặng không?”
Phương Chu Du: “……”
Một tấm lòng trân quý của người mẹ bị làm lơ.
“Còn tốt, cẩn thận bôi thuốc liền không sao”. Hắn bát quái hỏi: “Vị bên trong kia……, anh em của tôi ơi vị đó là tình huống như thế nào a?”
Cố Trầm Ngôn người này thật sự rất khó hầu hạ, Phương Chu Du nhận thức hắn nhiều năm như vậy liền chưa thấy qua hắn từng có người bên người.
Hiện giờ rốt cuộc gặp được!
Cố Trầm Ngôn: “Chúng tôi đã kết hôn”.
“À”.
“Cái gì!” Phương Chu Du thiếu chút nữa không kiếm được mà nhảy dựng lên: “Kết, cậu kết hôn?”
Là hắn một giấc này ngủ đến quá dài sao? Phương Chu Du nhịn không được lấy ra điện thoại xem thời gian.
Cố Trầm Ngôn: “Hôm nay kết hôn”.
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ chính, “Đã khuya, chính cậu tìm địa phương ngủ”. Nói xong liền xoay người muốn đi.
Khϊếp sợ, Phương Chu Du một lần nữa đem người kéo trở về: “Từ từ, từ từ”.
Cố Trầm Ngôn nhìn hắn.
Phương Chu Du hỏi: “Cậu thật sự kết hôn?”
Cố Trầm Ngôn: “Phải”.
Phương Chu Du lẩm bẩm: “Tôi cảm giác chính mình như là đang nằm mơ, Cố Diêm Vương tính tình lãnh đạm cư nhiên lại kết hôn trước mình sao?”
Vừa nói hắn còn tự nhéo chính mình một chút
“Hít!”
Thật mẹ nó đau!
Là thật sự!
Cố Trầm Ngôn xoay người.
“Từ từ, từ từ”. Phương Chu Du lại đem người giữ chặt.
Cố Trầm Ngôn: “Đã khuya”.
Phương Chu Du: “……”
Hắn vô cùng đau đớn: “Bạn của tôi ơi này còn không phải là vì cậu sao, cậu đều đem người làm chảy máu, tôi phải nói cho cậu nghe những việc cần chú ý”.
Cố Trầm Ngôn nghiêm túc: “Cậu nói đi”.
Phương Chu Du: “……”
Hắn áp xuống đau xót trong lòng, khiển trách Cố Trầm Ngôn: “Trước kia khi đi học làm cậu cùng tôi cùng nhau xem sếch, cậu không xem, hiện tại đã xảy ra chuyện đó!”
Cố Trầm Ngôn nhìn hắn.
Phương Chu Du lập tức nói: “Tôi gửi cho cậu một vài bộ?” Hắn vỗ ngực bảo đảm: “Bảo đảm sau khi cậu xem qua về sau không bao giờ sẽ xuất hiện loại tình huống này, còn sẽ đề cao lạc thú sinh hoạt của các cậu”.
Cố Trầm Ngôn: “Những cái đó của cậu toàn là lung tung rối loạn,”
Phương Chu Du: “……Cậu như thế nào như vậy? Được rồi, ai kêu cậu là bạn của tôi cơ chứ, tôi gửi cho cậu vài bộ trân quý mà thời kỳ thiếu nam tôi coi là được rồi đi”.
Trong phòng ngủ chính.
Kiều Thư cả người hồng cùng tôm luộc giống nhau, cuộn tròn trong ổ chăn.
QAQ!
Quá mất mặt!
Liền ra một chút máu, Cố Trầm Ngôn cư nhiên chuyện bé xé ra to kêu bác sĩ.
Tiếng bước chân truyền đến.
Kiều Thư trên mặt nhiệt khí lần thứ hai dâng lên, cậu trốn ở trong chăn, một đôi tay gắt gao mà bắt lấy khăn trải giường, lực chú ý toàn bộ đều ở trên tiếng bước chân kia.
Càng ngày càng gần.
Theo sau tiếng bước chân dừng lại, Kiều Thư khẩn trương ngừng thở, giây tiếp theo chăn ở trên đầu bị xốc lên, Kiều Thư nhìn đến nam nhân đang đứng ở dưới ánh đèn.
Cố Trầm Ngôn: “Như thế nào lại trùm chăn?”
Kiều Thư: “……”
Cậu gãi gãi khăn trải giường, nỗ lực làm chính mình thả lỏng tìm kiếm đề tài: “Bác sĩ đi rồi?”
Cố Trầm Ngôn: “Ở phòng cho khách nghỉ ngơi”.
“Hắn là bạn của tôi, tên là Phương Chu Du.”
Kiều Thư: “Nha”.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi bôi thuốc cho em”.
Kiều Thư: “……”
Cuối cùng vẫn là trốn không được.
Trước khi sắp ngủ, Kiều Thư nghe được Cố Trầm Ngôn nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng học tập, lần sau sẽ không lại làm em bị thương”.
Kiều Thư: “……”
Không cần nói ra tới như vậy.
Sau một lúc lâu, Kiều Thư thấp thấp nói: “Được” Sau đó trộm sờ sờ khóe môi đang nhếch lên của bản thân.
Trời dần dần sáng lên, Cố Trầm Ngôn đang ngủ say liền mở hai mắt, sau đó khi cảm nhận được trong lòng ngực có một khối thân thể ấm áp khác thì hơi hơi sửng sốt.
Anh thực nhanh liền thu liễm thần sắc.
Người trong lòng ngực ngủ thật sự rất say.
Cố Trầm Ngôn động tác nhẹ nhàng rời giường, cùng thường lui tới giống nhau mặc vào bộ quần áo vận động ra ngoài chạy bộ.
Chạy xong trở về tắm rửa, thời điểm xuống lầu Phương Chu Du đã thực tự nhiên ngồi ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.
Phương Chu Du: “Sớm”.
Cố Trầm Ngôn: “Sớm”.
Cố Trầm Ngôn an tĩnh ăn bữa sáng, Phương Chu Du bá bá bá nói chuyện, chờ sau khi ăn xong, Cố Trầm Ngôn đối với dì Lan nói: “Dì Lan, đồ ăn ngày hôm nay đều chuẩn bị thanh đạm một chút”.
Dì Lan cười nói: “Được”.
Phương Chu Du nhìn mà tấm tắc cực kỳ.
Diêm Vương sống cư nhiên cũng có một ngày mà quan tâm người khác như vậy.
Thời điểm 9 giờ, Kiều Thư rốt cuộc tỉnh lại, cậu giật giật thân mình có chút nhức mỏi, từ trên giường bò dậy.
Trong phòng trống rỗng.
Kiều Thư chớp chớp mắt, lấy điện thoại đang để ở một bên.
Một tờ giấy rơi xuống trên mặt đất, Kiều Thư khom lưng nhặt lên, tò mò mà đọc.
【 nhớ rõ ăn bữa sáng, còn có bôi thuốc 】
Nét bút cứng cáp hữu lực, không khó đoán ra là ai viết.
Kiều Thư: “……”
Khóe miệng khống chế không được mà khẽ cong lên.
Cố Trầm Ngôn sắp tới tựa hồ rất bận, giữa trưa anh gọi một cú điện thoại hỏi đã Kiều Thư ăn cơm chưa.
Hỏi thăm rất đơn giản, nhưng lại làm Kiều Thư tâm tình sung sướиɠ thật lâu.