Xe như cũ vững vàng mà chạy.
Kiều Thư ăn mấy trái dâu tây, trên mặt đỏ ửng dần dần rút đi, cậu nhìn về phía dòng xe cộ ngoài cửa sổ, nghi hoặc quay đầu lại hỏi Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta hiện tại là đi đâu?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư: “???”
Vấn đề này có cái gì vấn đề sao?
Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn nói: “Chuyển nhà”.
“Giúp em chuyển nhà”.
Kiều Thư: “À”.
Từ từ!
Kiều Thư trừng lớn đôi mắt: Chuyển nhà cho tôi?
Cố Trầm Ngôn: “Ân? Có vấn đề?”
Kiều Thư: “……”
“Không, không thành vấn đề”.
Kết hôn, không phải cẩu độc thân, có lão công là cần phải cùng lão công ở cùng một chỗ.
Chuyển nhà không có gì xấu.
Chuyển nhà hẳn là chuyện phải làm.
Chuyển nhà là quá trình đơn giản lại nhanh chóng.
Kiều Thư đồ vật ít, thực nhanh liền sửa sang lại xong rồi, vừa đủ một rương hành lý, Cố Trầm Ngôn chủ động giúp cậu kéo rương hành lý, hai người xuống lầu, một lần nữa ngồi trên xe.
Lần này là đi đến nhà Cố Trầm Ngôn.
Trên xe.
Cố Trầm Ngôn: “Nhà của chúng ta ở Lan đình, trong nhà trừ bỏ chúng ta, còn có chú Chu cùng dì Lan, bọn họ là vợ chồng, lúc tuổi còn trẻ liền đi theo lão gia tử, xem như nửa trưởng bối của tôi, trước mắt phụ trách công việc trong nhà, có việc em có thể tìm bọn họ, đến nỗi những người khác em không cần để ý”.
Kiều Thư ngoan ngoãn nói: “Được”.
Nhà của chúng ta?
Cố Trầm Ngôn rất có thể nói. Kiều Thư trộm cười một chút.
Xe thực nhanh liền chạy đến Lan đình.
Tiểu nhân vật Kiều Thư lần đầu tiên nhận thức được nơi hào môn sinh sống.
Lớn!
Còn thật xinh đẹp, đồ sộ!
Tố chất bảo an của cổng lớn đều cùng bình thường tiểu khu cũng không giống nhau, nhìn qua rất có thể đánh.
Kia cơ bắp trên cánh tay đều phình phình.
Xe hướng vào bên trong tiểu khu tiếp tục chạy.
Cố Trầm Ngôn: “Phía trước chính là nhà của chúng ta”.
Kiều Thư ngẩng đầu nhìn lại.
Sau đó liền nhìn thấy một cửa sắt đặc biệt lớn lại đặc biệt xinh đẹp, trên cửa sắt tựa hồ trang có hệ thống cảm ứng, ở thời điểm xe chạy đến gần liền tự động mở ra.
Cửa sắt bên trong là một cái bể phun nước hình tròn rất lớn, giữa bể phun nước là một khối đá điêu khắc hình Tì Hưu rất lớn.
Hai bên đường rộng lớn gieo trồng không ít hoa cỏ cây cối.
Xe tiếp tục chạy.
Ba phút sau, ở một tào nhà có kiến trúc cổ kính dừng lại.
Có người lại đây mở cửa xe.
Kiều Thư câu nệ nhìn thoáng qua Cố Trầm Ngôn, lúc này mới bước chân xuống xe.
Vừa xuống xe, Kiều Thư liền không biết nên động như thế nào.
Bình dân như Kiều Thư có chút hoảng.
Nhưng điểm này hoảng cũng không có duy trì bao lâu, Cố Trầm Ngôn thực nhanh liền tiến tới bên cạnh cậu, cũng nắm lấy tay của cậu.
Kiều Thư theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Trầm Ngôn hơi hơi cúi đầu: “Chúng ta đi vào”.
Thanh âm giống như có điểm ôn nhu?
Kiều Thư lung lay lên đồng, sau đó nói: “Được”.
Nhà mới rất lớn, nhưng là bố trí ngoài ý muốn rất ấm áp, đi vào bên trong có một loại cảm giác phá lệ an tâm thoải mái.
Chú Chu cùng dì Lan cũng thực thân thiết.
Nhận người sau, Cố Trầm Ngôn săn sóc mang theo Kiều Thư hơi chút dạo một chút trong nhà, lúc này mới dẫn Kiều Thư tiến vào phòng ngủ chính trên lầu hai.
Cố Trầm Ngôn: “Đây là phòng của chúng ta”. Anh đi vào phòng ngủ, kéo ra cửa phòng để quần áo: “Quần áo em để nơi này, đây là phòng để quần áo của chúng ta”.
Kiều Thư đi qua đi, liền nhìn đến một cái phòng rất lớn là phòng mà đến cả trong mộng cậu cũng chưa dám mơ thấy, này gian phòng để quần áo rõ ràng đã từng sửa sang lại, bị dành ra một nửa không gian.
Cậu nhịn không được hỏi: “Đây là vì tôi cố ý thu thập sao?”
Cố Trầm Ngôn cúi đầu nhìn cậu.
Kiều Thư: “???”
Không phải chứ, chẳng lẽ tự mình đa tình? Này phòng để quần áo vốn dĩ chính là như vậy?
Kiều Thư có chút quẫn bách mà đỏ mặt.
Kiều Thư: “Tôi……”
Cố Trầm Ngôn: “Không phải cố ý”.
Kiều Thư: A, xấu hổ quá đi.
Cố Trầm Ngôn kỳ quái mà nhìn cậu: “Tôi đã tính toán cùng em kết hôn, chuẩn bị những cái này không phải là việc hẳn phải làm sao?”
[Chút lời nói của con edit: mệt ghê nói chuyện dí ông này chắc nhồi máu cơ tim quá, nma ko sao cx quắn quéo vê lờ]
Kiều Thư: “……”
Xấu hổ biến mất.
Một góc nào đó của trái tim như có phao phao nổ ra.
Kiều Thư xoa xoa trái tim, thiên khai tầm mắt: “Ha, tôi đi thu thập đồ vật của tôi”.
Cố Trầm Ngôn: “Được”.
Sau đó anh cùng Kiều Thư cùng nhau đi vào phòng để quần áo, chủ động lấy ra rương hành lý của Kiều Thư mở ra.
Kiều Thư: A, có chút săn sóc.
Trong lúc dọn, Cố Trầm Ngôn đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, không bao lâu lại về rồi.
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi”.
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Có một số việc tôi phải đi ra ngoài xử lý, không thể bồi em được”.
Kiều Thư rộng lượng xua xua tay: “Không có việc gì, ngài,” nghĩ đến lời nói của Cố Trầm Ngôn lúc trước, cậu kịp thời sửa miệng: “Anh có việc vội liền đi đi, tôi một người không có việc gì”.
Cố Trầm Ngôn gật đầu: “Được”.
Trong phòng thực nhanh liền dư lại Kiều Thư một người.
Kiều Thư thu thập xong hành lý sau, đột nhiên có chút không biết nên làm gì, cậu khoanh chân ngồi ở trên sô pha nhỏ trong phòng để quần áo, một tay chống đầu cắn môi phát ngốc.
Kết hôn.
Ở chung.
Có tiền, có phòng, có xe.
Cũng có lão công.
Lão công lớn lên soái, nhìn có chút lạnh lùng, nhưng kỳ thật cũng rất săn sóc người khác, lão công thích đối cậu nói chúng ta.
Nhà của chúng ta.
Phòng của chúng ta.
Phòng để quần áo của chúng ta.
“A!”
Kiều Thư như có một con thỏ nhảy nhảy lung tung tròng phòng: “Kiếm lớn!”
Kích động, Kiều Thư ở phòng để quần áo nhảy vài phút, mới đỏ bừng mặt đi ra ngoài.
Cậu cầm di động muốn cùng người chia sẻ tâm tình kích động của mình.
“Đinh”
Giang Gia Du tâm linh tương thông với cậu xuất hiện.
Giang Gia Du: A a a a a a a thân ái Kiều Kiều
Giang Gia Du: Tớ đóng máy!
Giang Gia Du: Đóng máy!
Giang Gia Du: Nhưng tớ lại bị người đại diện của tớ kéo đến đoàn làm phim tiếp theo. heo heo khổ sở.jpg
Giang Gia Du: Chúng ta cái lẩu không còn. heo heo khóc lớn.jpg
Kiều Thư: Ngư Ngư của cậu chính là người mà trong lúc tớ cần người nhất đã kịp thời xuất hiện. Gấu lớn hôn hôn.jpg
Giang Gia Du:???
Kiều Thư: Trước cho cậu một cái ôm an ủi.
Kiều Thư: Kế tiếp, cậu phải bình tĩnh, tớ muốn nói cho cậu nghe một chuyện lớn!
Giang Gia Du:???
Kiều Thư: Ngư Ngư
Kiều Thư: Tớ kết hôn!
WeChat không có động tĩnh.
Kiều Thư nghi hoặc quơ quơ điện thoại, mạng bị trục trặc?
Giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là Giang Gia Du gọi tới.
Kiều Thư ấn nghe.
“Cậu kết hôn? Cậu khi nào thì kết hôn? Đối tượng là ai? Khi nào nhận thức? Tớ có nhận thức hay không? Hắn bao nhiêu tuổi? Đang làm công việc gì?……”
Thanh âm Giang Gia Du so ngày thường lớn vài lần ở di động vang lên, chấn đau lỗ tai Kiều Thư, không đợi cậu phản ứng, lại là vô số vấn đề hỏi liên tục tới tấp lại.
Kiều Thư bị hỏi đến đầu choáng váng não trướng đau.
Kiều Thư: “Ngư Ngư, dừng!”
Đối diện tựa hồ cũng ý thức được chính mình hỏi vấn đề quá nhiều, dừng bá bá miệng: “Hừ hừ, cậu nói cho tớ, thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị tiêu diệt!”
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư: “Khụ, tớ là hôm nay kết hôn”.
Giang Gia Du lạnh nhạt: “Còn có đâu?”
Kiều Thư: “Tớ lần trước đầu bị thương ở bệnh viện nhận thức hắn, hắn thanh âm rất êm tai ta liền chú ý tới hắn”.
Giang Gia Du: “Sau đó!”
Kiều Thư: “Sau đó hôm nay hắn hẹn tớ gặp mặt, tớ mới phát hiện hắn chính là người cùng tớ có hôn ước kia, tiếp theo hắn liền cùng tớ nói muốn kết hôn, đầu của tớ nóng lên liền đáp ứng rồi”.
Giang Gia Du: “Hừ, kia người khác thế nào?”
Kiều Thư nhất nhất cấp Giang Gia Du công đạo, “Chờ cậu có rảnh tớ mời cậu ăn bữa tiệc lớn”.
Giang Gia Du: “Một bữa?”
Kiều Thư: “Đương nhiên không, chúng ta Ngư Ngư muốn ăn mấy bữa liền mấy bữa”
Trước khi cắt đứt điện thoại Giang Gia Du vừa lòng nói: “Nhớ rõ kẹo mừng của tớ”.
Kiều Thư nắm điện thoại sửng sốt.
Đúng nha.
Kết hôn phải chuẩn bị kẹo mừng, hôm nào đi ra ngoài mua chút kẹo mừng phát cho mọi người.
Nghe xong điện thoại rồi, Kiều Thư nghĩ nghĩ gọi điện thoại cho người đại diện Dư Quỳnh.
Nghệ sĩ kết hôn là phải nói cho người đại diện để chuẩn bị.
Dư Quỳnh so Giang Gia Du bình tĩnh hơn nhiều, cô bình tĩnh nói: “Cậu trước mắt đang trong thời kỳ phát triển, tuôn ra tin tức kết hôn đối với bước phát triển kế tiếp của cậu chính là bất lợi, chính cậu suy xét một chút, đến nỗi đối tượng của cậu tin được không?”
Giới giải trí không dễ hỗn, minh tinh yêu đương đều phải thật chú ý lại cẩn thận, huống chi là kết hôn, gần hai năm, liền có rất nhiều minh tinh bị đối tượng kết giao hoặc là đối tượng ẩn hôn làm tiền, nếu không thành liền làm tới hot search, trở nên thanh danh hỗn độn.
Kiều Thư hiện giờ tuy rằng không có danh tiếng gì mấy, nhưng cậu tuổi trẻ lại biết nỗ lực tiến tới, phát triển tiền cảnh là tốt.
Kiều Thư nói: “Chị Quỳnh chị yên tâm, đối tượng của tôi, hắn so một trăm tôi càng thêm có tiền”.
Dư Quỳnh không có nhiều lời: “Chính trong lòng cậu hiểu rõ liền được”
Kiều Thư: “Ân, cảm ơn chị Quỳnh”.
Dư Quỳnh: “Thứ tư phải đi Lan Thành thu 《 Chúng Ta Tới 》 yêu cầu trước tiên xuất phát, ngày mai ta cùng Lộ Nguyệt lại đó đón cậu”.
Kiều Thư nhỏ giọng: “Tôi chuyển nhà”.
Dư Quỳnh: “Gửi địa chỉ nhà cho chị”.
Kiều Thư chột dạ: “Được”.
Đối tượng kết hôn là Cố Trầm Ngôn việc này vốn dĩ cũng liền giấu không được Dư Quỳnh bọn họ.
Thời điểm cơm chiều Cố Trầm Ngôn không có trở về, bất quá anh cố ý gọi điện thoại cho Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi, không thể bồi em ăn cơm”.
Kiều Thư: “Không có việc gì, anh vội đi, công tác là quan trọng nhất”.
Cố Trầm Ngôn: “Ân”.
Kiều Thư: “Ân”.
Cố Trầm Ngôn: “Thích ăn cái gì liền cùng dì Lan nói”.
Kiều Thư: “Được”.
Lặng im.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi cúp máy”.
Kiều Thư: “Được”.
Cơm chiều Kiều Thư là cùng dì Lan với chú Chu cùng nhau ăn, hai cái lão nhân gia đặc biệt nhiệt tình, Kiều Thư thiếu chút nữa chống đỡ không được.
Sau khi ăn xong Kiều Thư đi ra ngoài tản bộ.
Không hổ là hào môn, Kiều Thư vòng quanh sân đi lên một vòng đều phải hoa lão lớn lên thời gian.
Đi dạo xong, Kiều Thư trở lại phòng ngủ chính, phòng để quần áo tìm áo ngủ, sau đó đi trong phòng tắm nằm trong bồn tắm mát xa hưởng thụ một chút.
“Thoải mái”.
Tắm xong, Kiều Thư nằm trở lại trên giường xem kịch bản.
Đoan chính bút ký ở trên kịch bản trắng tinh lưu lại dấu vết, Kiều Thư khốn đốn đánh ngáp một cái, khóe mắt tràn ra một chút nước mắt.
“Mấy giờ rồi ta?”
Cậu lấy qua điện thoại qua nhìn, đã gần 12 giờ.
“Nên ngủ”.
Kiều Thư dụi dụi mắt, đem kịch bản cùng điện thoại để qua một bên, tắt đèn tiến vào bên trong ổ chắn mềm mại.
Buồn ngủ đánh úp lại.
Cậu thực nhanh liền ngủ trầm.
Không biết qua bao lâu, Kiều Thư mơ mơ màng màng cảm giác được chung quanh có động tĩnh, cậu khốn đốn mở đôi mắt đang dính ở bên nhau, hai mắt cố sức mở ra một cái khe nhỏ.
Ám vàng ánh đèn, mơ hồ bóng dáng.
“A!”
Kiều Thư theo bản năng sợ hãi kêu ra tiếng.
Cái bóng dáng kia xoay người: “Gặp ác mộng?”
Cố Trầm Ngôn?
Anh như thế nào ở chỗ này?
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Anh……”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kiều Thư nhận thấy được không đúng, cậu nhìn nhìn chung quanh hoàn cảnh lạ lẫm, mộng bức một cái chớp mắt, sau đó ký ức ban ngày nảy lên.
Nga, cậu kết hôn rồi.
Cùng Cố Trầm Ngôn kết hôn, dọn vào nhà Cố Trầm Ngôn rồi.
Cố Trầm Ngôn: “Ân?”
Kiều Thư hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu ôm chăn ngồi dậy, có chút xấu hổ vò đầu: “Ngài, anh đã trở lại? Vừa mới có hay không dọa đến anh đi?”
Cố Trầm Ngôn: “Không có, em thì sao?”
Kiều Thư xấu hổ cười cười: “Tôi cũng không có.”
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi”.
Anh đoán ra là chính mình dọa tới Kiều Thư đang ngủ rồi.
Cố Trầm Ngôn khom lưng xốc lên chăn nằm đi lên.
Kiều Thư khẩn trương nuốt nước miếng.
Cố Trầm Ngôn nhìn về phía Kiều Thư.
Kiều Thư cũng nhìn Cố Trầm Ngôn.
Sau một lúc lâu Cố Trầm Ngôn nói: “Ngủ”.
Kiều Thư: “Được”.
Cố Trầm Ngôn tắt đèn.
Kiều Thư một lần nữa nằm xuống.
Khoảng cách giữa hai người gần một bàn tay, Kiều Thư nội tâm khẩn trương mà nhắm mắt lại, một lát sau lại nhịn không được trong bóng đêm mở hai mắt.
Tròng mắt cậu như bánh xe chuyển chuyển, sau đó, đầu cậu dần dần chuyển hướng về phía Cố Trầm Ngôn.
Cứ như vậy?
Đêm tân hôn không động tĩnh?
Bảy tưởng tám tưởng, Kiều Thư lại nghĩ tới tắt đèn trước kinh hồng một biệt.
Cố Trầm Ngôn nâng lên cánh tay, cổ áo rộng mở, ngực hơi hơi lộ ra tràn đầy hormone nam tính.
Giống như sờ rất tốt.
Kiều Thư trong bóng đêm trộm lau miệng.
Đều kết hôn, sờ một chút hẳn là không có chuyện gì đi? Nếu không liền sờ một chút? Liền một chút.
Sắc lệnh trí hôn.
Kiều Thư trong bóng đêm vươn tay ra, cậu hơi khẩn trương mà theo khăn trải giường sột sột soạt soạt mà hướng tới hướng Cố Trầm Ngôn tìm kiếm.
Sờ đến góc áo?
Tiếp tục đi tới.
Một đôi bàn tay to rộng ấm áp đột nhiên từ phía trên đè xuống, đem đôi tay không thành thật của Kiều Thư bao lại.
Kiều Thư: “……”
Cậu xấu hổ cười: “Kia gì, anh cũng không ngủ nha.”
Cố Trầm Ngôn: “Ân”.
Kiều Thư: “Ngủ không được?”
Cố Trầm Ngôn: “Ân, lần đầu tiên người nằm ở mép giường có chút không quen”.
Kiều Thư: “……”
Cố Trầm Ngôn: “Em thì sao?”
“Ách”. Kiều Thư: “Tôi còn tốt đi”.
Cố Trầm Ngôn: “Vừa mới đang làm cái gì?”
Kiều Thư: “……”
“Không, không có gì”.
Trầm mặc.
Kiều Thư trộm động động tay, muốn bắt tay cấp lấy về tới, đại buổi tối, hai người đại nam nhân như vậy thân thiết ở bên nhau, gọi người thân thể quái nhiệt.
Cố Trầm Ngôn: “Đừng nhúc nhích”.
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư ngoan ngoãn bất động.
Cố Trầm Ngôn: “Để cho tôi quen một chút”.
Kiều Thư: “???”
“Được”.
Lại tiếp tục trầm mặc.
Nhưng như vậy ban đêm trầm mặc tựa hồ phá lệ làm người gian nan, Kiều Thư luôn là nhịn không được đem lực chú ý đặt ở trên nơi hai người thân mật phúc ở bên nhau mu bàn tay.
Cậu nuốt nuốt nước miếng.
Lại giật giật ngón chân, cuối cùng thân thể cũng nhịn không được vặn vẹo một chút.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư nháy mắt không dám động: “Không, không”.
Một lát sau, Kiều Thư nhịn không được hỏi: “Tay của tôi có thể rút lại chưa?”
Cố Trầm Ngôn: “Lại chờ một chút”.
Kiều Thư: “Được”.
Kiều Thư bắt đầu đếm số để cho chính mình dời đi lực chú ý, lúc đếm tới hai mươi tay Cố Trầm Ngôn giật giật.
Giây tiếp theo.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi quen rồi”.
Kiều Thư: “Được”
Cậu giật giật tay, muốn thu hồi tay, nhưng cái tay đang nắm lấy cậu kia như cũ ở động tác thời điểm sử sức lực, Kiều Thư vẫn chưa có thể rút về tới.
Kiều Thư: “……”
Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn phương hướng: “Anh……”
Cố Trầm Ngôn: “Em buồn ngủ sao?”
Kiều Thư: “???”
Cậu cảm thụ một chút, nói thực ra: “Còn chưa”.
Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta đây lại tập quen một chút cái khác”.
Kiều Thư: “???”
Chúng ta?
Thói quen khác?
Không đợi đầu Kiều Thư nghĩ ra đáp án, Cố Trầm Ngôn bên kia giường giật giật, ngay sau đó Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn bao trùm trụ cái tay kia truyền đến một cổ lực đạo.
Kiều Thư bị kéo đến giữa giường.
Kiều Thư: “Ha???”
Chăn bị nhấc lên.
Trong bóng đêm Cố Trầm Ngôn một cái xoay người đi vào Kiều Thư mặt trên, anh để hai cánh tay chống ở hai bên sườn Kiều Thư.
“Kiều Thư……”
Kiều Thư nháy mắt khẩn trương banh thẳng hai chân: “Ở!”
Cố Trầm Ngôn ách thanh hỏi: “Có thể chứ?”
Cái này địa điểm, tư thế này, thời gian này, có thể cái gì Kiều Thư sao có thể không biết.
Cậu khẩn trương bắt đầu nuốt nước miếng.
Ngón chân cũng không tự giác cuộn tròn lên, thân thể biến nhiệt nhiệt, đầu cũng có chút vựng.
Kiều Thư nghĩ quá nóng rồi.
Sau đó cậu nâng lên mặt khác một cái tay còn tự do, vuốt hắc ôm lấy cổ nam nhân trên người.
Trong đêm đen.
Kiều Thư thanh âm nhẹ cùng tiếng muỗi giống nhau: “Có thể.”