Sân Thượng

Chương 1-2: Sân Thượng

Cơ thể dần dần trầm luân, ý thức lại rõ ràng một cách đau xót. Càng khao khát dục vọng lại càng hiểu được hậu quả của nó.

Thẩm Lãm thậm chí còn tưởng tượng xem nếu bộ dạng đê tiện của anh bị phát hiện thì người khác sẽ đối xử với anh thế nào.

Những học sinh bình thường kính trọng anh sẽ nhìn thân thể trần trụi của anh rồi chỉ trỏ, ánh giễu cợt, châm biến.

“Nhìn xem kìa, đây mà là lão sư sao” Học sinh giễu cợt, kinh thường nói.

“Ngày thường, hắn giả vờ cấm dục, không thể khinh nhờn, tôi thực sự xem hắn là đóa hoa cao lãnh, còn không phải vẫn ở đây đê tiện cầu chịch sao?"

“Tôi phải chụp lại bộ dạng da^ʍ đãng này cho các học sinh khác xem kỹ, đừng để bộ dạng bên ngoài của hắn lừa gạt, loại chó cái này mà cũng xứng dạy chúng ta?”

“Không sai, loại chó cái này chỉ xứng bị trói trên lan can, ngày đêm bị người ta đùa giỡn, phát tiết dục vọng.”

Thẩm Lãm đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình, xấu hổ phát khóc nhưng cũng kích thích suýt bắn ra, vì thế mà càng ra sức vặn vẹo.

Nhưng anh cũng kinh hoàng phát hiện đó không chỉ là tưởng tượng.

Cách đó không xa, cầu thang đen kịt tựa như hố sâu mà ở đó hình như thực sự vang lên âm thanh của một học sinh.

Thẩm Lãm quần lót cũng không kịp mặc, anh cuộn quần áo lại, bò trốn sang bên kia của mái nhà, nước da^ʍ chảy dọc theo đường bò của anh.

Anh bối rối không dám thở mạnh, cố gắng giảm bớt sụ tồn tại của mình, hy vọng người bạn này đừng lên sân thượng.

Thế nhưng dưới kích thích như vậy, cơ thể anh lại càng thêm hưng phấn. Da^ʍ dịch tróng suốt dính nhớt của tuyến tiền liệt tập trung ở quy đầu, từ từ nhỏ giọt, sợi chỉ bạc dần dần dài ra như sợi dây xích đem dương vật Thẩm Lãm kéo xuống.

Theo bước chân chậm dãi đến gần mái nhà, mắt mã chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, chảy thành một đường, tích tụ trên mặt đất.

Thẩm Lãm đã trải qua một trận khoái cảm nhỏ do kích thích tiếng bước chân mang lại. Nó không kích thích như xuất tinh nhưng cũng khiên cho âm hộ anh phải ẩm ướt.

Hậu huyệt sưng đỏ vì đói khát nhưng không có cái gì cho nó ăn, anh cọ sát huyệt thịt nhằm mang lại một chút khoái cảm nhưng lại càng khiến bản thân trở lên đói khát hơn.

Thẩm Lãm ngừng thở quỳ trong bóng tối chờ đợi phán xét. Thế nhưng anh không hề hy vọng người bạn học kia mau chóng rời đi, không có chuyện gì xảy ra mà còn hy vọng người đó có thể phát hiện góc tối này, sau đó giáo huấn anh -– con người da^ʍ tiện một bài học khó quên.