Tưởng viên ngoại liếc mắt thăm dò nhìn Phạm Ninh, trong ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
- Ta nói này, A Ngốc thật ra không cần đi học nữa cũng được, người khác không biết lại nghĩ trường ở thôn mình kém cỏi, con ta đi thi ở trấn đều rất ngại nói mình đến từ trường thôn Tưởng Loan.
- Tưởng viên ngoại cũng không thể nói như thế được, hai năm qua A Ngốc tiến bộ không ngừng mà!
Từ trong trường tư một lão già bước ra, màu da khô vàng, trên cằm còn có chỏm râu dê, trên mặt là nụ cười gian xảo.
Lão chính là lão tú tài mà Cố tiên sinh mời để dạy bọn trẻ.
Đối với lão hiện giờ, lấy tiền là việc quan trọng nhất, cho nên lão nói một đằng nghĩ một nẻo, tất cả những điều ca ngợi đều từ miệng lão mà ra.
- Phạm….
Cố tiên sinh trong thoáng chốc không nhớ ra tên của Phạm Ninh đành gượng cười hai tiếng:
- A Ngốc, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, con không nhớ thầy sao?
Phạm Thiết Chu khẽ huých nhẹ đứa con, bảo hắn lập tức quỳ xuống bái lễ thầy.
Phạm Ninh vẫn ngơ ngác ngước mắt lên:
- Con… con thực sự không nhớ ra thầy là ai?
Mấy phụ mẫu đứng bên cạnh cũng phải lắc đầu, thằng bé bệnh ngày càng nặng, giờ còn ngu ngơ hơn hồi trước nữa, không ngờ ngay đến thầy mình cũng không nhận ra.
- Ninh nhi!
Phạm Thiết Chu trong lòng hiểu rõ, con mình đang giả ngốc, y cắn răng gằn giọng:
- Còn không mau dập đầu bái lễ với tiên sinh.
- Haha! Không cần, đầu tiên cứ nộp tiền đã!
Nhìn bộ dạng ngu ngơ của Phạm Ninh, Cố tiên sinh cũng hơi e ngại, lão miễn cưỡng gượng cười rồi dẫn cha con họ Phạm đi vào trong.
Phạm Thiết Chu liền tranh thủ đưa giỏ cá cho Cố tiên sinh:
- Đây là cá tươi, một chút thành ý biếu tặng tiên sinh.
Cố tiên sinh còn tưởng giỏ kia là tiền, không ngờ đúng là cá thật, ở Thái Hồ này còn thiếu mấy con cá này sao?
Hai năm qua lão ngày nào cũng phải ăn cá, ăn đến nỗi sắp ói ra rồi.
Cố tiên sinh nhướng lông mày:
- Ngươi hôm nay không phải đến đóng học phí hay sao?
Phạm Thiết Chu áy náy nói:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Ninh nhi nhà ta có thể….. sang năm không học ở đây nữa.
- Cái gì!
Tiếng của Cố tiên sinh bỗng chốc cao vυ't lên tựa như con gà trống đang phấn khích quá mức.
- Ta không hiểu ý của ngươi, A Ngốc nhà ngươi sang năm muốn đi học ở đâu?
Phạm Thiết Chu ấp úng:
- Ta muốn… sang năm đưa nó…. lên trấn học.
Các vị phụ mẫu đứng bên nhất thời cười phá lên.
- Ôi chao!
Tưởng viên ngoại tiến đến nhìn Phạm Ninh, giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn:
- Chậc chậc! Lại để nó lên trấn học cơ đấy, chẳng lẽ bệnh ngu ngơ là truyền từ cha sang con sao?
- Khó trách con ông lại ngu như vậy!
Phạm Ninh lạnh lùng đáp lại.
- Ngươi nói gì?
Tưởng viên ngoại tức đến nỗi mặt đỏ bừng như miếng gan lợn.
- A Ninh, không được nói lung tung!
Phạm Thiết Chu kéo con trai lại, nói theo kiểu đứng về phía Tưởng viên ngoại:
- A Ngốc nhà ta không nên nói thế, Tưởng viên ngoại chớ để trong lòng.
- Ta biết nó ngu, cho nên không thèm so đo, nếu là đứa trẻ khác ta đã phi… cho nó…. cái kia!
Tưởng viên ngoại nhìn Phạm Thiết Chu dáng người to cao vạm vỡ, cùng cánh tay như thanh gậy sắt nên có phần chột dạ.
Phạm Thiết Chu không thèm để ý đến ông ta, lại tiến đến Cố tiên sinh chắp tay:
- Cố tiên sinh, thật ngại quá!
Cố tiên sinh thở mạnh khoanh tay hướng mặt lên trời, không nói một lời, ý muốn nói, ngươi xem tự xử lý đi!
Phạm Thiết Chu thở dài, y dẫn Phạm Ninh đến trường là muốn con dập đầu ba cái, cảm tạ ơn dạy bảo hai năm của Cố tiên sinh.
Xem ra hiện giờ Phạm Ninh cũng không đồng ý dập đầu, y đành lôi đứa con ra ngoài theo hướng cửa lớn.
Lúc này, Cố tiên sinh không thấy có năm quan tiền, hắn không kiềm chế nổi, tức giận giậm chân mắng to.
- Con của ngươi là đồ ngu, ta chưa thấy đứa nào ngu như vậy, hừm! Còn muốn lên trấn học hả, nằm mơ đi! Ai chịu nhận tên ngốc như hắn, tên Cố của ta sẽ viết ngược!
Phạm Thiết Chu coi như không nghe thấy gì, kéo tiểu Ninh bước nhanh đi.
…………..
Đảo mắt đã đến hạ tuần tháng mười, ngày này là ngày chiêu sinh của học đường Diên Anh tại trấn Mộc Đổ, theo tục được gọi là tiểu thăng sơ*.
* tiểu thăng sơ: cách gọi tắt của việc học sinh cấp 1 bước vào cấp 2 (tiểu học lên sơ trung).
Phong trào học tập của Tống triều rất phát triển, nhất là khu vực Giang Nam, hầu như thôn nào cũng đều có một trường tiểu học, do một vị tiên sinh dạy dỗ một đám trẻ nhỏ đọc sách.
Sau khi học được ba năm, nếu như tư chất của đứa nhỏ coi như tạm được thì có thể tiếp tục học lên, mà điều kiện gia đình cũng cho phép, vậy chúng sẽ đến học đường chính quy của xã để học tập.
Chẳng qua học đường của xã cũng chỉ mang tính chất phổ cập, khả năng thi đậu học đường của huyện là rất thấp, phần lớn những đứa trẻ sau này đều sẽ về nhà theo nghiệp nông.
Chẳng hạn như cha Phạm Thiết Chu của Phạm Ninh, đã tốt nghiệp học đường của xã, nhưng không thi đậu lên huyện, đành phải về nhà làm người đánh cá vậy.
Trong trí nhớ của Phạm Ninh, phụ thân thường vì thế mà thở dài ai oán, mẫu thân nói, đây là vết sẹo khó có thể kín miệng trong lòng phụ thân hắn.
Nếu như gia cảnh tốt một chút, một lòng muốn đứa trẻ trở nên nổi bật, vậy thì họ sẽ thường chọn học đường tư nhân nổi danh.
Chỉ có điều số lượng học đường tư nhân này ít hơn, cần phải trúng tuyển cuộc thi, cho nên vào ngày chiêu sinh hàng năm, học sinh tám xã mười dặm đều tập trung lại để đến ghi danh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Trước kia, Phạm Ngốc Ngốc ngay cả cơ hội đi học học đường tại xã cũng còn chẳng có, nhưng mấy tháng nay biểu hiện của Phạm Ninh làm cho người khác đều ngạc nhiên thán phục là có thiên phú đọc sách, khiến cha mẹ lại lần nữa ký thác hi vọng vào thằng bé.
Tuy gia cảnh nghèo khó, nhưng có phụ thân đánh nhịp, cho dù có phải bán cả nhà cửa đi cũng muốn cung cấp cho con trai được đến học đường tư nhân học tập.
Hôm nay thôn Tường Vịnh cũng không phải chỉ có mỗi một mình Phạm Ninh đi thi, mà tổng cộng có 8 đứa bé, đều được phụ thân mình dẫn đi, trong thôn đã sắp xếp ba chiếc thuyền đưa bọn họ lên trấn trên.
Sau khi vào đến bến thuyền, tất cả mọi người đều đã đến, một đứa trẻ quay đầu lại nhìn thấy Phạm Ninh, cảm thấy hơi quái lạ liền hỏi:
- A Ngốc, sao ngươi cũng đến vậy?
Phạm Ninh giơ chiếc túi sách trong tay lên:
- Đương nhiên là lên trấn đi thi rồi!
Những lời này khiến mọi người đều xôn xao, mười sáu con mắt đều đồng loạt nhìn về phía cha con Phạm Ninh, ánh mắt nào cũng đều có, từ kinh ngạc, cho đến trào phúng, châm biếm, thậm chí còn có cả khinh bỉ.
- Thiết Chu huynh, A Ngốc nhà huynh trước đây chưa từng đọc sách, việc gì phải lên trấn trên đánh cuộc một trận làm chi!
Đó còn là những người có quan hệ hơi tốt một chút đấy, biết rõ nhất định là phạm vào tính ương ngạnh của Phạm Thiết Chu rồi.
- Không hề gì, phải đi thử một lần chứ, không được thì thôi.
Phạm Thiết Chu cũng cười cười giải thích.
- Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, không quan tâm là mèo là chó gì mà cũng muốn đi thi vào học đường Diên Anh, bọn họ nghĩ học đường Diên Anh là cái gì kia chứ?