Tất Cả Mọi Người Đang Đợi Bọn Họ Ly Hôn

Chương 7.2

#Thẩm Yên_Tổng giám đốc Lục thị_Bạch Nguyệt Quang#

#Thẩm Yên vì tình yêu từ biệt ông chủ cũ, nhảy việc sang Hoa Quang #

#Người nắm quyền đại gia hàng đầu vì người đẹp vung tiền như rác #

#Tập đoàn Lục thị tiến quân vào giới giải trí là bởi vì Thẩm Yên #

Cả người lạnh lẽo thấu xương.

Thẩm Yên bị người tôi bôi đen, bị người mắng, anh ấy cứ như vậy gấp gáp muốn giúp cô ấy giải nguy sao? Thậm chí không tiếc để Hoa Quang đăng bài, nói, anh độc thân, anh chưa lập gia đình.

Đại V nói chuyện giúp Thẩm Yên, cũng là anh cho người tìm sao?

Nếu Thẩm Yên là thanh mai trúc mã bạch nguyệt quang của anh, là người Lục Tuyển anh muốn bảo vệ, vậy cô là cái gì?

Cố Phán đột nhiên cảm thấy có chút không thở nổi.

Cô hít sâu vài hơi, mới như không có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy, đi về phía phòng để quần áo.

Lục Tuyển đã thay áo tắm dài ra, áo sơ mi trắng tỉ mỉ cài lên tận trên cùng, vạt áo sơ vin vào trong quần tây thẳng tắp, eo tuyến thon chắc xinh đẹp, lạnh nhạt cấm dục.

Hắn hơi cúi người, tiện tay chọn một cái ngăn kéo, kéo ra, từ trong chỗ cà vạt sắp xếp dựa theo tông màu kia, lấy ra một cái cà vạt màu xám sẫm, tùy ý đeo lên trên cổ, tiếp theo từ kệ thủy tinh, lấy ra một chiếc đồng hồ, ưu nhã đeo lên.

Như là không nhìn thấy Cố Phán đang đứng trước cửa phòng để quần áo, Lục Tuyển vẫn đi tới trước cái gương lớn chiếu toàn thân, khẽ nhếch cằm, thong thả ung dung thắt cà vạt.

Mỗi động tác đều cảnh đẹp ý vui.

Nhất là bàn tay to khớp xương rõ ràng kia.

Ngón tay thon dài, trắng nõn, mạch máu trên mu bàn tay rõ ràng.

Có thể dễ dàng gợi lên đủ loại hồi ức khi đầu ngón tay lướt qua da thịt tối hôm qua.

Cố Phán lại không có bất kỳ tâm tư kiều diễm nào, thậm chí không khống chế được suy nghĩ lung tung.

Nghĩ, hai tay kia, có phải cũng từng cường thế mà không mất đi ôn nhu, ôm lấy một người khác hay không.

"Nếu đã đóng máy, thì ở nhà cũ thêm vài ngày." Lục Tuyển thắt xong nút windsor tiêu chuẩn mà xinh đẹp, xoay người đi chọn nút tay áo.

Lục Tuyển bình thường ở trong biệt thự Vân Sơn viện, một năm chắc chỉ có hơn nửa thời gian ở nhà cũ, nhưng phòng để quần áo của hai người ở nhà cũ vẫn có đầy đủ tất cả mọi thứ, chỉ riêng cà vạt của Lục Tuyển, đã có tận bốn ngăn kéo lớn, số lượng thắt lưng cũng không ít đi chút nào, càng đừng nói đến giày dép cùng các phụ kiện khác.

"Mẹ rất nhớ cô, lát nữa cơm nước xong gặp ông nội xong, liền đi đón mẹ xuất viện, có thời gian liền cùng mẹ nói chuyện phiếm nhiều hơn." Lục Tuyển không chút để ý dặn dò, giống như hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng điều đó có khả năng sao?

Lông mi Cố Phán run lên, trong lòng rõ ràng nghẹn muốn chết, ánh mắt nhìn anh lại cực kỳ bình tĩnh, ôn nhu nhu nhu cười: "Còn gì nữa không?”

"Còn có cái gì nữa?" Lục Tuyển rốt cuộc quay đầu lại, lười biếng liếc mắt nhìn cô một cái.

"Chuyện hot search kia của Thẩm Yên," Cố Phán bất giác nắm chặt váy ngủ, "Anh không cần giải thích một chút sao? Hiện tại tất cả account marketing đều đang đăng weibo mang tiết tấu..."