Mạt Thế Chi Hắn Từ Huyệt Mộ Mà Đến

Chương 15: Virus khuếch tán

Đối với tình huống bên ngoài. Sở Hoài đều dựa vào ký ức kiếp trước cùng tin tức được đưa trên TV để phỏng đoán.

Mà người yêu của Viên Hạo Lâm lại là một hacker có thể hắc vào khu mật trên mạng lưới internet của chính phủ, cho nên đối với tình huống bây giờ họ hiểu trực tiếp và rõ ràng hơn hắn rất nhiều.

Tốc độ lây truyền của Virus nhanh hơn rất nhiều so với những gì báo chí đưa tin, người trong thành phố, bình thường ra cửa mua đồ ăn hay bất cứ gì đều có cơ hội bị cảm nhiễm.

Bởi vì virus xuất phát từ nước K, cho nên các quốc gia khu vực Đông Âu không thoát khỏi chuyện bị lây nhiễm, đặc biệt là các nước có mối quan hệ ngoại giao sâu sắc với nước K, tất cả các lãnh đạo cao tầng của quốc gia đều bị nhiễm, quốc gia bắt đầu xuất hiện hiện tượng tê liệt trật tự.

Phía Châu Á thì còn đỡ hơn rất nhiều, bởi vì trước đó chính phủ Hoa Quốc đã có chính sách hạn chế số lượng người nước ngoài nhập cư, đánh bậy đánh bạ mà giảm bớt được nguồn lây từ nước ngoài, virus vừa xuất hiện, liền lập tức phong tỏa cửa khẩu nhập cảnh.

Còn những quốc gia có quan hệ tốt với Hoa Quốc cũng bắt chước theo Hoa Quốc cho nên may mắn hạn chế được phần nào tốc độ lây truyền của virus.

Nhưng ngay cả như vậy, tình hình vẫn không có mấy khả quan.

Người nhiễm bệnh trên các quốc gia đều tăng lên theo cấp số từng ngày, bệnh viện chật ních, vô số ngành sản xuất đều bởi vì công nhân viên bị nhiễm bệnh mà phải ngừng lại.

Virus nho nhỏ lại đang lấy sức mạnh to lớn mà phá hủy thế giới nhân loại.

“Nước K đã hoàn toàn rối loạn, một nửa dân số quốc gia bọn họ đều đã bị nhiễm, nhóm người bị nhiễm sớm nhất tựa hồ đã xuất hiện hiện tượng biến dị, đây là hình ảnh mà vệ tinh chính phủ nước K đã chụp lại về một thị trấn bị cảm nhiễm đầu tiên…”

Viên Hạo Lâm không chút do dự lấy tài liệu trong tay ra đưa cho hắn.

Ánh mắt Sở Hoài dựng lại trên ảnh chụp, hô hấp nháy mắt cứng lại.

Những người bị lây nhiễm ở nước K không suy yếu nằm trên giường bệnh như những người khác, bọn họ đã khôi phục sức lực, nhưng bệnh tình càng thêm trầm trọng.

Màu da trắng bệch, tròng mắt đỏ như máu, hốc mắt cùng môi phát tím.

Mặc dù từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được vẫn duy trì được tư tưởng của nhân loại, nhưng lại mơ hồ lộ ra chút cảm giác điên cuồng, tứ chi đã bắt đầu có chút cứng đờ.

Đây là dấu hiệu cho thấy bọn họ đã sắp biến thành tang thi rồi…

“Tiểu Kiệt đã xâm nhập vào mạng lưới thông tin của Liên Bang, loại bệnh truyền nhiễm mới này căn bản không thể chữa khỏi, mỗi ngày tế bào virus đều xảy ra biến hóa, chuyên gia nghiên cứu đứng đầu đã hoàn toàn bó tay bất lực, dựa theo tốc độ truyền nhiễm như bây giờ, nếu trong ba tháng không thể điều chế ra thuốc điều trị, toàn bộ xã hội văn minh nhân loại có thể sẽ bị tê liệt.”

Mặc dù bây giờ những người bị nhiễm virus chưa có ai chết, nhưng vô số người đang nằm trên giường bệnh cũng là một vấn đề nghiêm trọng.

Trong ba tháng phải nghiên cứu ra thuốc điều trị đối với loại virus mà ngay cả tế bào của nó cũng không phân tích ra được, đó rõ ràng là làm khó đối với những nhân viên y tế nghiên cứu khoa học, hy vọng xa vời, không ít quốc gia đã bắt đầu loạn lên rồi.

Mà ba tháng sau, chính là ngày mạt thế chính thức bắt đầu.

Nếu tiên đoán chính xác, vậy thì không cần phải suy đoán nữa, nguyên nhân dẫn tới mạt thế rất có thể chính là từ đợt dịch bệnh kinh khủng này.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Viên Hạo Lâm lo lắng.

Bởi vì thông qua những thông tin tư liệu đang có trên tay hắn thì những lời trấn an rằng đang nghiên cứu ra thuốc điều trị chỉ là nói dối mà thôi, virus căn bản không điều trị được, văn minh nhân loại rất nhanh sẽ bị hủy diệt.

“Cứ quan sát tình hình, phải chuẩn bị sẵn sàng tất cả, gian nhà bên cạnh nhà tôi vẫn còn trống, các người nhanh chóng mua nó đi.”

Trong lòng Sở Hoài đã biết rõ kết quả cuối cùng, sắc mặt ngưng trọng mà yêu cầu, xem như chấp nhận yêu cầu tổ đội của Viên Hạo Lâm.

“Được.”

Viên Hạo Lâm vui sướиɠ gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, khi loạn thế mà có nhiều đồng đội tốt thì hành động cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đều khẩn trương chuẩn bị tất cả mọi thứ.

Viên Hạo Lâm lấy giá cao nhanh chóng mua gian nhà bên cạnh, dưới sự giúp đỡ của Sở Hoài mà bắt đầu cải tạo lại, bổ sung lớp cách điện cách nhiệt, cửa bằng thép, cả cửa sổ chống đạn v.v… tất cả mọi thứ đều được cải tạo lại.

Hoa viên được dùng thép vây lại như hoa viên của Sở Hoài để phòng trộm cùng bảo vệ riêng tư, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong đều được cải tạo lại cực kỳ kiên cố.

Hai nhà cũng đập thông luôn vách tường, dễ dàng đi qua đi lại.

Bởi vì thời gian hữu hạn, cho nên bên nhà của Viên Hạo Lâm không làm tầng hầm ngầm, trước đó lúc Sở Hoài kiến tạo tầng hầm ngầm cũng có nghĩ đến bọn họ, sau này có thể cũng đủ chỗ ở chung được.

Thời điểm bọn họ vội vàng trang hoàng lại căn nhà, hai người Ngu Kha cùng Đàm Tiểu Kiệt cũng không nhàn rỗi.

Một người thì cả ngày cầm la bàn phù chú đi xung quanh khắp căn nhà vẽ phù chú bố trí trận pháp, một người thì ôm máy tính theo dõi chặt chẽ những thông tin nội bộ từ chính phủ các nước.

Còn Khương viện trưởng ăn không ngồi rồi lại cảm thấy như đang lọt vào sương mù vậy.

Chuyện thay cửa thép và kính chống đạn thì ông có thể hiểu, gần đây tin tức trên mạng có đưa tin vì dịch bệnh hoành hành mà nhiều nơi trên các nước xuất hiện bạo động, cải tạo lại cho căn nhà trở nên kiên cố hơn đúng là điều cần thiết.

Nhưng ông không hiểu sao lại cải tạo căn nhà thành chẳng khác gì cái nhà giam vậy!

Dùng thép rào lại toàn bộ hoa viên là rất tốt, phòng ngừa ăn trộm trèo tường, nhưng Sở Hoài lại trang bị lớp cách nhiệt trên toàn bộ tường, còn lắp đặt thêm kính chống đạn nữa.

Tất cả các lối ra vào, cũng đều được lắp đặt cửa thép cứng rắn, đây mà chống trộm cái gì, đây là đang xây ngục giam!

Đừng nói là Khương viện trưởng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, hàng xóm xung quanh đi ngang qua cũng nhìn vào nhà bọn họ với ánh mắt quái dị.

Tất cả những điều này Sở Hoài đều mặc kệ, vẫn cứ tiếp tục chuyện cải tạo của mình.

Chỗ bọn họ đều được xây dựng theo mô hình nhà kiểu cũ, mỗi nhà mỗi hộ đều có hành lang riêng biệt trước cửa nhà, sau đó mới là hàng hiên chung, cho nên không cản trở bất kỳ ai cả.

Sau khi mạt thế đến, ngoại trừ tang thi thì ngay cả con người cũng phải đề phòng, hắn vẫn không yên tâm mà lắp đặt thêm một cánh cửa nữa.

Hàng xóm xung quanh có người tò mò đến hỏi, hắn cũng không giấu giếm, trực tiếp giải thích rằng trên tin tức có nói nhiều nơi trên quốc gia xuất hiện bạo loạn, cho nên lắp đặt nhiều cửa chút cho yên tâm.

Đồng thời khuyên mọi người cũng phải cẩn thân, dù không đề phòng phần tử khủng bố thì cũng phải đề phòng trộm.

Những lời này vẫn khiến cho mọi người phải để tâm, ngẫm lại thì thấy cũng đúng, người cẩn thận thì lắp đặt thêm cửa ở hành lang, còn những người không để tâm lắm thì lại chỉ kiểm tra xem cửa của nhà mình có đủ chất lượng hay không.

Nhưng cũng có rất nhiều người căn bản chẳng thèm quan tâm, trị an của Hoa Quốc tốt có tiếng, sao có thể phát sinh bạo động được cơ chứ?

Chuyện bệnh truyền nhiễm thì mọi người cũng không có quá nhiều lo lắng, trước kia có SARS, Cái Chết Đen gì gì đó, cũng rất khủng khϊếp, nhưng đến cuối cùng chẳng phải vẫn được giải quyết tốt hay sao.

Chẳng phải chỉ là một chủng loại virus mới thôi sao, náo loạn đến như vậy nhưng cũng đã có ai chết đâu, y học bây giờ rất phát triển, rất nhanh sẽ nghiên cứu ra thuốc điều trị thôi.

Những người này hoàn toàn không biết tình hình của các nước khác đã cực kỳ hỗn loạn, cho nên đều chẳng quan tâm gì lắm đến sự nguy hiểm của loại virus này.

Những người này không nghe khuyên bảo, Sở Hoài cũng không còn cách nào.

Nhưng Lý Tuệ sống đối diện lại rất để tâm đến những gì hắn nói, thấy hoa viên nhà hắn được rào lại bằng thép sắt, đồng thời còn lắp đặt thêm một cái cửa an toàn nữa, lập tức cũng học theo.

Cho dù có như thế nào thì cũng nên làm điều gì đó cho an tâm, mặc dù nhà tầng trệt rất tốt, nhưng tính an toàn lại rất thấp, hoa viên rộng mở cho nên trộm rất dễ vào nhà, trong nhà cô có trẻ con cho nên phải làm công tác bảo vệ cho thật tốt.

Vì thế Lý Tuệ đã cãi nhau với chồng của cô rất kịch liệt suốt mấy ngày.

Chuyện rào lại hoa viên và lắp đặt cửa chống trộm nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng phải tốn kém không ít tiền, chắc chắn phải tốn ít nhất tầm vài vạn.

Phu thê hai người bọn họ không có nhiều tiền tiết kiệm, trước đó chuẩn bị mở quán tạp hóa và quán ăn mà tốn rất nhiều tiền nhập hàng, hơn nữa chồng của Lý Tuệ vốn xem Sở Hoài là cái kẻ ‘ đối thủ làm ăn ’ này rất không vừa mắt, vợ của mình lại qua lại thân thiết với đối phương, trong lòng làm sao mà cao hứng được.

Cho nên bởi vì chuyện rào lại hoa viên cùng lắp đặt cửa chống trộm, mà vài ngày sau đó Sở Hoài gặp phải bộ dạng Lý Tuệ bị đánh bầm dập mặt mũi.

Con chồng trước của cô cũng bị đánh, trán băng một tầng vải rất dày, nhóc con càng thêm sợ người hơn trước.

Đừng nói một ông già như Khương viện trưởng, ngay cả Sở Hoài cũng có chút không nhìn nổi.

Hàng xóm đối diện này, cứ hai ba ngày nếu không phải truyền đến tiếng la hét của người đàn ông thì chính là âm thanh đồ đạc bị đập phá.

Khi tranh luận với người khác, chồng của Lý Tuệ lại chẳng dám hó hé nửa câu, nhưng quay đầu lại trút hết tất cả bực dọc bên ngoài lên người cô.

Lý Tuệ có tính cách tương đối yếu đuối, có lẽ còn có những nguyên nhân khác, lúc cãi nhau cũng chỉ dám đôi co hai câu, khi bị hắn ta đánh cô cũng không dám đánh trả, chỉ có thể cố gắng bảo vệ con trai và chịu đựng hết thảy, yên lặng khóc thầm.

Lúc này cô lên tiếng cãi nhau với chồng vì chuyện muốn rào lại hoa viên cùng cửa chống trộm, chỉ sợ cũng chỉ vì an toàn của con trai mà cố gắng.

Nhưng cho dù bọn họ có không vừa mắt đến đâu thì cũng chỉ là người ngoài cuộc, chuyện nhà người khác bọn họ không có tư cách để can thiệp.

Lại nói, nếu Lý Tuệ không cứng rắn lên, cho dù người khác có giúp đỡ nhiều đến đâu thì cũng vô dụng.

Nhưng trong mấy tháng làm hàng xóm, Sở Hoài có ấn tượng không tệ lắm đối với người phụ nữ nhiệt tình này, cho nên khi Lý Tuệ ra ngoài đưa con đến thỉnh cầu hắn chăm sóc nhóc con một thời gian thì hắn không từ chối.

Hơn nữa hắn dặn dò đối phương hai câu là dự trữ nhiều đồ uống và thức ăn một chút, đồng thời còn hạn chế ra cửa hết mức có thể.

Nhưng Khương viện trưởng nhàn rỗi cả ngày nhìn nhà đối diện náo loạn thì lập tức nổi nóng lên.

Ngày nọ, khi tên đàn ông kia lại bắt đầu động thủ với Lý Tuệ, ông dứt khoát lặng lẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát cùng với quản lý tổ dân phố cũng đã đến tận cửa thuyết giáo một trận, tất cả người trong tiểu khu cũng tập trung lại xem náo nhiệt.

Tuy rằng chuyện bị trừng phạt không có quá nhiều tác dụng, nhưng hàng xóm xung quanh cứ chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán khiến cho tên đàn ông kia phải dè chừng mà ngừng nghỉ mấy ngày, lỗ tai cũng được thanh tĩnh vào ngày.

Tối đó Khương viện trưởng hiếm khi hào phóng, chuẩn bị cho bọn họ một nồi lẩu, vui tươi hớn hở nói là để chúc mừng.

Đương nhiên, dựa vào cá tính keo kiệt của Khương viện trưởng, nồi lẩu cũng chỉ có một món thịt, đã vậy còn là thịt heo cắt lát mà thôi.

Nhìn Khương viện trưởng vô tâm vô phế keo kiệt nở nụ cười, nhưng thật ra nhờ vậy mà điều tiết lại chút không khí tăng thẳng trong nhà.

Sở Hoài cũng không nói ông nhiều chuyện nhúng tay nào chuyện của người khác, tính tình của ông hắn rất rõ, làm việc rất có chừng mực, cho dù ông không ra tay, hắn cũng muốn làm như vậy, mỗi ngày nhà đối diện đều truyền đến từng trận ồn ào thật sự là quá phiền.

Đương nhiên tốc độ mà virus lây truyền khiến người khác thật sự cảm thấy rất lo ngại.

Thời gian từng ngày trôi qua, tình hình của virus đã hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của con người, các quốc gia trên thế giới đều rơi vào trạng thái tê liệt, nơi nơi đều xuất hiện bạo loạn.

Có lý trí liền nghĩ cách trốn, người mất lý trí thì bắt đầu đốt phá gϊếŧ chóc cướp bóc làm bậy khắp nơi.

Một ít người cực đoan ôm tâm lý đồng quy vu tận, gϊếŧ không ít người bị nhiễm bệnh, sau đó đem thi thể ném vào trong sông, dẫn tới tốc độ lây truyền của virus hoàn toàn mất khống chế.

Những chuyện này đều không được đưa tin trên bản tin chính thức, nhưng lại được lan truyền nhanh chóng trên mạng, căn bản không cách nào che giấu được.

Tin tức khiến cho không ít người lâm vào hoang mang, vốn dĩ ngày Tết Âm Lịch phải vui tươi nhộn nhịp nhưng giờ lại không hề có cái không khí đó.

Cũng may trước đó Hoa Quốc đã có chuẩn bị, đã sớm đem quân đội phân bố đống quân tại các nơi trên cả nước, kịp thời trấn áp mới không khiến tình trạng hỗn loạn này lan rộng như các nước trên nước ngoài.

Giờ phút này, còn một tháng nữa sẽ đến mạt thế.

Thấy loại tình huống này, Sở Hoài cũng bắt đầu gọi điện thoại cho những bạn bè mà hắn có thể gọi, lấy danh nghĩa quan tâm mà luôn miệng dặn dò tất cả mọi người nhớ tích trữ nhiều lương thực, tăng cường các biện pháp an ninh trong nhà.

Sau đó nhanh chóng bảo người đưa bể cá hắn đã đặt trước đến, giành giật từng giây từng phút cuối cùng.